Hắc Thiên Kim

Chi Chi nổi tiếng rồi.

Mới có ngày đầu tiên đi học, còn chưa bắt đầu học quân sự mà Chi Chi đã vật ngã một bạn nam ở cổng khu học quân sự.

Lại còn chạy hết mười sáu nghìn mét một cách rất nhẹ nhàng.

Cộng thêm việc cô có cái đầu trọc và gương mặt rất xinh đẹp.

Có không ít người đều đến nhìn trộm xem.3Không chỉ riêng nhóm học sinh trường Nhất Trung mà còn có cả các binh sĩ trong quân đội cũng đến.

Thầy Cao càng lúc càng vừa ý cô bé.

Muốn chọn được hạt giống tốt thì phải chọn từ lúc bọn họ còn đang là học sinh.

Vốn dĩ ông chỉ cảm thấy thể lực của cô bé không kém thằng con nhà mình là mấy. Giờ xem2ra thể lực của cô bé này còn tốt hơn cả con trai mình. Chạy hết mười sáu nghìn mét mà sắc mặt vẫn rất tốt. Con trai mình chạy xong vẫn phải thở hổn hển, mà cô bé lại như là không có việc gì.

Nhìn thấy cậu bạn Cao Thành Triển vẫn đang thở ngắt quãng, Chi Chi tốt bụng, vỗ lưng giúp cậu, vừa0vỗ lưng vừa an ủi: “Thả lỏng một chút, một lát nữa là ổn thôi.”

Cao Thành Triển từ nhỏ đã không thích chơi với con gái, xung quanh toàn là con trai. Lúc này, cậu lại cảm giác được sau lưng mình có một bàn tay đang vỗ lưng cho mình, vì thế nên cậu càng cảm thấy buồn bực.


Mặt đỏ hết lên, cậu hất tay0Chi Chi ra mà chạy mất.

Chi Chi ngơ ngác.

Chạy quãng đường dài thế rồi mà vẫn có thể chạy tiếp sao? Hay là do vừa nãy cô chạy nhanh hơn cậu một chút nên cảm thấy không vui?

Cao Thành Triển lại chạy tiếp một đoạn, cảm thấy chạy xa Chi Chi rồi mới thấy nhịp tim bình ổn lại. Mẹ ơi, thật là mất mặt mà,3còn phải để một bạn nữ an ủi.

Hơn nữa, vừa nãy lúc hất tay cô ra thì chẳng may chạm vào bàn tay của cô. Giờ nghĩ lại, Cao Thành Triển vẫn còn cảm nhận được cảm giác tê dại lúc đấy. Cậu nghĩ rằng cậu bị bệnh mất rồi.

Sau khi chạy xong, mọi người đều tập trung lại.

Thầy giáo nói một cách lạnh lùng: “Vốn là không định cho các cô cậu đi ăn cơm. Cả một tập thể chừng này người mà chỉ có hai người chạy hết quãng đường. Chúng ta đây là học quân sự, sau này còn phải chạy đến hai mươi vòng sân. Vì đây là ngày đầu tiên nên tôi tạm tha. Giờ thì giải tán đi ăn cơm đi.”

Đám binh sĩ lâu năm ở đằng sau cười trộm. Đây là muốn lừa trẻ con đây mà. Bọn họ tập huấn chạy mười vòng thôi đã chạy không nổi nữa rồi.

Sau đó đám người bọn họ đều vờ như đi qua cô bé đầu trọc rồi lại vờ như không có việc gì mà rời đi.


“Thật sự trọc đầu...”

“Cũng thật xinh đẹp...”

Đám binh sĩ cũng truyền tai nhau kể chuyện bát quái.

Ba người Lý Hướng Tiến, Vương Tam Bình và Thúy Thúy đứng ở một bên chờ Chi Chi tan học để cùng nhau đi ăn cơm được một lúc rồi. Nhìn thấy Chi Chi tiến đến, Lý Hướng Tiến liền hỏi: “Chi Chi, nghe nói có người bắt nạt cậu. Không sao chứ.”

Vương Mỹ Châu đứng bên cạnh chen miệng vào nói: “Sai rồi. Là Chi Chi bắt nạt người ta. Tớ nghe nói Chi Chi vật ngã người ta đấy. Cậu bạn đó không sao chứ?”

“Tớ không sao cả. Cậu bạn kia cũng không sao. Tớ chỉ dùng vừa sức thôi. Ai bảo cậu ta lấy mất mũ của tớ cơ chứ. Ông nội đã nhắc nhở tớ không được tháo mũ xuống rồi. Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết tớ trọc đầu rồi. Còn cố ý chạy đến xem tớ nữa.” Chi Chi buồn rầu, tháo mũ xuống phe phẩy vài cái. Thật sự là nóng quá.

Đám người Lý Hướng Tiến:...

Bị người ta cười nhạo như thế rồi mà cậu vẫn còn tháo mũ xuống được. Chi Chi à, rốt cuộc thì tâm lý cậu vững vàng đến mức nào vậy.

Đoàn người cùng nhau đi đến nhà ăn. Lúc này thì Chi Chi cũng đã đem cái tên Cao Thành Triển vứt ra khỏi đầu rồi.


Cao Thành Triển còn đang do dự xem lát nữa đi ăn thì đi gặp bố một lát hay đi ăn cùng cô bạn trọc đầu rồi mới đi gặp bố. Vậy mà ai ngờ được, cô bạn đấy lại quên tiệt đi mất còn có mình. Vừa nghe thấy giải tán đi ăn cơm là chạy như bay đi.

Sau đó lại thấy cô cùng đám bạn ôm vai bá cổ, cười cười nói nói đi về hướng nhà ăn.

Cao Thành Triển bị bỏ lại phía sau một mình thì cảm thấy bực tức. Trước đây cậu ghét nhất là đám con gái cứ dính lấy cậu. Vậy mà cô bạn này không những không dính lấy cậu, còn hoàn toàn quên mất cậu. Điều này càng làm cậu cảm thấy khó chịu.

Gần đến nhà ăn, Chi Chi mới nhớ tới là cô mới quen một cậu bạn mới, liền quay đầu lại nhìn thao trường thì đã không thấy ai nữa rồi. Có lẽ là cậu ấy tự đi ăn cơm rồi.

Cao Thành Triển quen đường quen nẻo tiến vào phòng làm việc của bố mình. Các vị trí trong quân doanh cậu đều quá quen thuộc rồi. Tuy rằng đây là lần đầu tiên tới nhưng cậu không hề cảm thấy lạ lẫm chút nào.

Cao Điền Hổ vừa nhìn thấy con trai liền mắng: “Thằng nhóc này con giỏi lắm. Làm vỡ cái cốc của ông nội con xong thì trốn ở đây. Ông nội con mà biết thì thế nào bố cũng bị mắng cho xem.”

Cao Thành Triển vừa nghe thấy bố mình nhắc tới vấn đề này liền chột dạ, cười hì hì: “Bố này, con đến đây là để nghiêm túc học tập mà. Chú Lục còn đang ở đây, bố cho con chút mặt mũi đi.”

“Thằng nhóc này giờ còn biết mặt mũi à, lớn rồi đấy hả. Nói cho bố nghe xem, cô bé chạy cùng con tên là gì?”

Lục Cẩm Hoa cười nói: “Đi ăn cơm nào, ăn cơm đã, đừng để cho thằng bé đói nữa.”

Đám người Lục Cẩm Hoa và đám Chi Chi cùng ăn ở một nhà ăn. Dù vậy nhưng bọn họ đi bằng cửa khác, ăn ở phòng ăn riêng. Trong phòng có ngăn cách bằng cửa kính, từ trong có thể nhìn ra ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.


Lục Cẩm Hoa dặn đầu bếp: “Trước cứ mang lên một phần cừu nướng. Thanh niên bây giờ cần ăn nhiều một chút, lấy phần cừu ở Cam Tây nhé. Còn lại thì cậu cứ xem rồi nấu.”

“Đã rõ, Thủ trưởng Lục. Mọi người ngồi đợi một lát, chúng tôi bê lên mấy món rau trộn trước. Thịt cừu cần phải nướng mất một lúc. Biết khẩu vị của ngài nên tôi đã ướp sẵn rồi.”

Cao Thành Triển vừa ngồi xuống liền phát hiện ra ngồi trong này có thể thấy được bên ngoài nhà ăn. Càng trùng hợp là cô bạn trọc đầu ngồi ngay ở bàn phía trước, lại còn không đội mũ, đang rất tập trung ăn cơm. Đám bạn cô còn gắp thức ăn của mình sang cho cô. Mà cô cũng không ngại bẩn mà ăn luôn.

Ánh mắt của Cao Thành Triển phát hỏa rồi, cậu đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Lúc này lại nghe thấy bố mình hỏi tên cô nhóc đó. Cậu trả lời không vui vẻ gì mấy: “Chu Chi Chi. Bố hỏi cái này làm gì?”

Cao Điền Hổ cười đầy thâm ý: “Chỉ hỏi để biết thôi.”

Lục Cẩm Hoa đi đến ngồi cạnh Cao Điền Hổ. Ba người ngồi ba góc. Cao Điền Hổ ngồi quay lưng lại với cửa kính, Cao Thành Triển thì đối diện với nó, còn Lục Cẩm Hoa ngồi nghiêng với cửa.

Bọn họ ngồi trong phòng riêng gọi mấy món xào. Món ăn so với bên ngoài đều đẹp mắt hơn. Nào là rau trộn mộc nhĩ, mộc nhĩ đen, ớt chuông đỏ, ớt chuông xanh. Màu sắc rất bắt mắt, khiến bữa ăn ngon miệng hơn. Đúng là so với món mộc nhĩ xào đặt trong một cái nồi to khác nhau một trời một vực.

Nhưng Cao Thành Triển không thèm ăn chút nào. Cậu không kiềm chế được mà nhìn ra bên ngoài cửa kính. Sức ăn của cô bạn trọc đầu rất khá. Cô ăn hết phần cơm của mình rồi. Đám bạn của cô đều gắp cho cô những thứ bọn họ không ăn. Cô thế mà cũng nhận hết, cũng ăn hết sạch...

Nhìn cái dáng cầm hộp cơm, cười ngốc ơi là ngốc, ăn cũng rất ngon miệng, càng nhìn thì Cao Thành Triển càng tức giận, cũng càng lúc càng đói...

Đúng lúc này, thịt cừu nướng được bưng lên. Lớp da vàng ruộm, cắt miếng thịt ra vẫn còn nước thịt chảy ra, bốc khói nghi ngút, trông ngon mắt vô cùng.

Lục Cẩm Hoa cười nói: “Mau ăn đi, thịt cừu này ăn rất ngon đấy. Đây là cừu nuôi trong thôn của tỉnh Cam Tây đấy, cừu nhà nuôi không tiêm thuốc đâu. Về Đại Kinh rồi là chúng ta không được ăn nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận