Tiểu Chi Chi trốn học buổi chiều, đi chơi với Nhị Hổ đến tối mịt mới về.
Vừa bước vào nhà thấy khuôn mặt u ám của bố, Tiểu Chi Chi sợ rụt đầu lại, ôm đầu Nhị Hổ định bỏ chạy, mà bị Chu Mộc tóm lại. Vì trốn học, Tiểu Chi Chi phải ăn trận đòn đau nhất từ trước đến giờ, bị đánh hai roi vào mông.
Chu Mộc biết chuyện con gái ngày đầu đến lớp, lại có thể trèo tường, còn dọa ngất cô giáo, thật là...
“Tối nay không cho ăn gà quay, đấy là phần thưởng bố mua cho đứa trẻ nào học hành ngoan ngoãn.” Chu Mộc ung dung chậm rãi mở bọc gà quay ra.
Tiểu Chi Chi với Nhị Hổ nhìn con gà quay, mắt đỏ hoe.
Gà quay là món ăn mà Nhị Hổ thích nhất, cũng là món ăn mà Tiểu Chi Chi thích nhất. Một người một hổ đã có lúc cùng nhau ăn miếng thịt gà mang tình chiến hữu.
Nhị Hổ không biết xấu hổ, vẫy đuôi phát ra tiếng kêu xé gió “vù vù vù”.
Tiểu Chi Chi không có đuôi, tay cuộn tròn Tiểu Hoa để trong bát, mặt nịnh hót đưa cho bố bảo: “Con đổi Tiểu Hoa lấy một cái cánh gà.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bố, Tiểu Chi Chi lùi lại, sau đấy tiến lên nói: “Đổi chân gà cũng được ạ.”
Chu Mộc nhìn con rắn hoa không nằm vừa trong bát bị tràn ra ngoài, thật sự tức cười, con rắn hoa này không biết bị đổi lấy bao nhiêu thứ rồi.
Đối diện với cô con gái như vậy, Chu Mộc chẳng thể bày cái mặt lạnh lùng, đưa cho con gái một cái cánh gà, phần còn lại của con gà quay thì ném cho Nhị Hổ.
Một người một hổ nhanh nhảu cầm lấy cánh gà, ngoặm lấy gà, chạy đi, để lại con rắn trong cái bát trên bàn. Thấy không ai để ý đến mình, nó lẳng lặng bò từ trong bát ra, bò đến mặt bàn, lại bò men theo chân bàn xuống đất, rồi lẳng lặng bò đến bên Tiểu Chi Chi. Tiểu Hoa rất thích ăn xương gà.
Ngày hôm sau, Tiểu Chi Chi vẫn được bố đưa đến nhà trẻ, còn Nhị Hổ hôm nay bị Chu Mộc đem vào trong núi, đồ ăn vặt trong cặp sách cũng bị Chu Mộc thu rồi. Có điều Tiểu Chi Chi đã lén lút giữ lại Tiểu Hoa, he he he!
Lý Hữu Mai nhìn thấy Chu Mộc đưa cô bé đến, cảm thấy hơi choáng, nhưng mà chồng cô đang làm cho đội vận tải của Chu Mộc. Hôm qua về nhà còn nghe anh chồng nói Chu Mộc cất nhắc anh làm tiểu đội trưởng một đội vận tải, quản lý ba chiếc xe.
Cô không thể không nở nụ cười ấm áp, tiếp đón thân mật cô bé.
Sau khi Tiểu Chi Chi chào tạm biệt bố, cô bé ngoái đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch, hai quầng thâm mắt của cô giáo, cười hì hì nói: “Oa, mới một ngày không gặp mà cô giáo xinh hơn đấy ạ.”
Lý Hữu Mai có chút thẹn thùng, vừa nãy còn định túm lấy cô bé vào lớp, chớp mắt đã đổi sang ôm.
Chồng mới cưới của Lý Hữu Mai rất hứng thú với chuyện được làm đội trưởng. Nhưng cô lại sợ anh ta kiếm được nhiều tiền, học những thói hư tật xấu, giống như Lý Kim Vượng, mới kiếm được mấy đồng bạc đã cặp với bà quả phụ trên phố.
Cô ôm lấy Tiểu Chi Chi, hỏi một cách ngượng ngùng: “Cô giáo xinh lắm đúng không?”
Tiểu Chi Chi khẳng định quả quyết: “Cô giáo là người xinh đẹp nhất mà con từng gặp đó.”
Sự thật là số người mà Tiểu Chi Chi gặp ít đến đáng thương, nhìn thấy quầng thâm mắt của cô giáo, cô bé chỉ cảm thấy giống cái lần nhìn thấy con gấu trúc trong rừng trúc. Tiếc là cô bé với Nhị Hổ đuổi rất lâu mà không đuổi kịp, con gấu chạy nhanh quá đi.
Nhưng chẳng có đứa trẻ nào trong thôn dẻo mỏ như vậy, biết khen người khác như vậy. Lý Hữu Mai nghe mà như mở cờ trong bụng, bế Tiểu Chi Chi vào lớp, đặt cô bé ngồi xuống, đặc biệt dặn dò các bạn học xung quanh bé: “Tiểu Chi Chi nhỏ nhất, các con không được bắt nạt em ấy.”
Hôm trước được chia đồ ăn vặt, hôm nay các bạn nhỏ đều hăng hái đến nhà trẻ, từ lúc Tiểu Chi Chi được cô giáo bế vào lớp, mọi ánh mắt tha thiết đều đổ dồn vào cặp sách của cô bé.
Sáng sớm nay Tiểu Chi Chi đã bị bố gọi dậy, làm ầm ĩ lên không đến nhà trẻ một lúc lâu, bây giờ thì nằm nhoài trên bàn ngủ gật mất rồi.
Một tiết học trôi qua, tên béo Vương Tam Bình không chịu nổi nữa, nó là thằng béo nhất, ngang ngược nhất, các bạn học trong lớp đều nghe lời nó. Tên nhóc xấu tính, nhân lúc Tiểu Chi Chi đang ngủ, trộm cặp sách của cô bé đi.
Đám trẻ hưng phấn hẳn lên, chúng theo Tam Bình đến một góc khác trong lớp.
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, bố tao nói không được ăn hiếp con bé kia.” Tam Bình thò tay vào trong cặp trước, nụ cười của thằng béo tắt ngóm.
“Kẹo dẻo, hôm nay là kẹo dẻo, tao sờ thấy một cây to!”
Vương Thúy Thúy phấn khích nói: “Anh Tam Bình, em sờ một chút.”
Những đứa trẻ khác cũng không thể chờ được nữa, quả nhiên đều sờ thấy một cục mềm mềm.
“Là thạch ống, không phải kẹo dẻo!” Vương Thúy Thúy quả quyết phản bác.
“Kẹo dẻo, ngon, dính răng, ăn rất ngon, rất ngọt.” Cậu nhóc đen gầy Lý Hướng Tiến không chen vào được, đứng một bên phấn khích nhảy tới nhảy lui.
Vương Tam Bình từ đầu đến cuối chủ động giữ chặt cặp, ôm cặp, giơ lên, gắng sức lui ra ngoài, ngang ngược nói: “Để tao chia.”
Bỗng cả lũ thấy nó ngã ngửa một hồi lâu, một con rắn hoa dài xù xì rơi ra ngoài, nó duỗi thẳng đầu, ngỡ ngàng nhìn mọi người trước mắt...
“Oa, mẹ ơi, con muốn mẹ cơ!”
Trong chớp mắt, tất cả mấy đứa trẻ đều gào khóc thảm thiết, đứa vừa sờ thấy cục kẹo dẻo lại càng liều mạng hất tay...
Tiểu Chi Chi bị tiếng gào khóc của mọi người đánh thức nhưng còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng đứng lên, nhìn thấy Tiểu Hoa bò đến trước gót chân mình, cô bé nhặt lên, nhét lại vào cặp sách, hét to: “Ồn ào chết đi được, không được khóc.”
Cả phòng học như có người nhấn nút tạm dừng, tất cả mọi âm thanh đột nhiên ngừng lại. Lý Hữu Mai nghe thấy tiếng động bước vào, tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy cái cặp sách mới nằm dưới đất, Lý Hữu Mai tức giận mắng: “Vừa mới nói xong, đừng có ức hiếp bạn mới, các con ai không nghe lời, một lúc nữa ra xó tường đứng.”
Vừa dứt lời, thì thấy mấy đứa trẻ phá phách đều chạy ra khỏi lớp, ngay ngắn chỉnh tề chen chúc đứng ở xó tường.
Lý Hữu Mai:...
Cô không nhìn thấy con rắn, chỉ nhìn thấy Tiểu Chi Chi mắt đỏ hoe đứng lẻ loi ở góc phòng, hết sức đau lòng. (Thực ra là Tiểu Chi Chi vừa mới bị đánh thức, còn đang mơ màng.)
Lý Hữu Mai dắt tay Tiểu Chi Chi, đi ra sân, đứng trước một hàng mấy đứa trẻ đang đứng xó tường nói: “Các con đều là bạn học, phải yêu thương lẫn nhau, lại đây, chúng ta lần lượt nắm tay Tiểu Chi Chi, sau này vẫn là bạn tốt, được không nào?”
Lý Hữu Mai vừa nói xong, mấy đứa nhỏ đều lui về phía bức tường, chân của Vương Tam Bình đang run rẩy, phía dưới chân dần dần ướt đẫm.
Nhìn thấy các bạn nhỏ đứng thành một hàng, Tiểu Chi Chi đột nhiên cảm thấy đi học cũng rất thú vị. Mấy bạn nhỏ cùng túm thành một hàng đáng yêu như con bọ cạp hồi xưa cô bé bắt được. Tiếc là con bọ cạp sau đó bị cô bé chơi hỏng rồi!
“Cô ơi, con và các bạn sẽ trở thành những người bạn tốt.” Tiểu Chi Chi ngẩng đầu nghiêm túc nói với cô.
Trong lòng Lý Hữu Mai lại là sự ấm áp, ôi đứa trẻ hiểu chuyện, cho dù bị bắt nạt, cũng không tính toán. Cô nhìn Tiểu Chi Chi chủ động đến trước mặt, đưa tay ra, nắm tay các bạn khác, những đứa trẻ kia còn đẫm nước mắt, hít nước mũi, nhưng cũng không thể khước từ, đều ngoan ngoãn đưa tay ra.
Bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ... tình bạn hồn nhiên của mấy đứa trẻ, thật là đẹp quá đi à! Lý Hữu Mai cảm động lấy từ trong túi ra cái khăn tay lau lau khóe mắt, hỉ thật mạnh một đống nước mũi.