Hắc Thiên Kim

Mặt của Trần Nhã Kỳ đỏ rực. Cô ta ôm bụng chạy thật nhanh ra khỏi nhà ăn.

Mọi người ngồi xung quanh vẫn còn chưa hoàn hồn trước sự việc vừa xảy ra. Cũng không biết ai là người cười đầu tiên, ngay sau đó những tiếng cười khác cũng vang lên. Mọi người đều cười rất vui vẻ.

Vương Mỹ Châu giơ ngón tay cái với Chi Chi.

Chi Chi lại rất bình tĩnh mà tiếp tục ăn cơm.

Lục Cẩm Hoa lại đúng lúc đang ngồi trong phòng riêng ăn cơm. Ông đứng sau3cửa kính cũng nhìn hết mọi chuyện vừa xảy ra, nhướng mày.

Nhìn Trần Nhã Kỳ chạy ra ngoài một cách chật vật, bóng lưng thật yếu ớt, rất giống Liễu Mạch.

Sau đó lại nhìn thấy Chi Chi tiếp tục ăn cơm, còn cười đùa với đám người ngồi cạnh, Lục Cẩm Hoa chỉ thấy rất phản cảm. Dù cho có xinh đẹp đến đâu thì cũng không nên như vậy. Ông là một người rất trọng tinh thần chính nghĩa, vì vậy ông rất không thích cô bé trọc đầu kia.

Hơn nữa, thằng2bé Thành Triển và cô bé lại chơi với nhau càng làm ông không thích. Thật đúng là tiếc cho Tiểu Mãn nhà ông luôn mồm khen thằng bé tốt thế này, tốt thế kia.

Đột nhiên, ông thấy một binh sĩ tìm cô bé. Cô bé cũng đang đi về phía bên này.

Không biết vì sao Lục Cẩm Hoa không muốn gặp cô. Có lẽ vì ánh mắt ngày hôm qua cô nhìn ông làm ông cảm thấy không thoải mái.

Dù vậy nhưng ông cũng có chút tò mò, binh sĩ kia tìm0cô làm gì?


“Sao bố đã đến rồi?” Không phải bố bảo là còn một tuần nữa mới đến sao?” Nhìn thấy bố mình đứng sau khu bếp, Chi Chi rất ngạc nhiên hỏi.

Chi Chi vui lắm. Nhìn thấy bố một cái là bao uất ức đều bay đi hết. Cô chạy một mạch đến ôm chặt bố mình. Điều này làm cho Chu Mộc giật cả mình.

Nhưng nhớ tới vừa rồi, người trong nhà bếp có nói bóng nói gió hỏi chuyện của ông, tâm trạng của Chu Mộc lại trùng xuống.

Lục Cẩm0Hoa bảo binh sĩ làm trong nhà bếp mang đồ ăn lên tầng hai ngồi. Ông ngồi ở góc cửa sổ nhìn ra ngoài là sân vườn sau.

Nhìn thấy cô bé không ngại bẩn mà chạy thẳng về phía một gã nông dân trung niên gọi to: “Bố!”

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Cẩm Hoa lại cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nghe nói tối qua cô học sinh kia nói rằng người đàn ông này là tội phạm cải tạo, Lục Cẩm Hoa cũng không để ý lắm. Nhưng hôm3nay gặp, ông lại cảm thấy không đúng. Người này chỉ là một người nông dân bình thường mà thôi. Đã ngồi tù ra thì trên người đều toát ra vẻ rất hung ác, làm thế nào cũng không che giấu được.

Người đàn ông này chỉ có cái đầu trọc giống con gái mình, nhìn rất thành thật. Thảo nào cô bé lại tức giận như vậy. Nghĩ vậy, Lục Cẩm Hoa cảm thấy có thể hiểu cho cảm xúc của cô bé.

Nói vậy nhưng ông không nghĩ được rằng cô bé xinh xắn như vậy nhưng bố cô lại rất bình thường.

“Ở quân doanh cảm giác thế nào? Có ai bắt nạt con không?” Chu Mộc xoa đầu con gái, hỏi.

Chi Chi mím môi, lắc đầu. Nhưng vừa lắc đầu, vừa khóc.

Rất hiếm khi Chu Mộc thấy con gái mình khóc. Hơn nữa con gái cũng đã lớn rồi, giờ thấy cô bé khóc, ông không biết làm sao cho phải.


“Làm sao vậy?” Ông xoa đầu, hiền từ nhìn cô.

“Bố ơi, con lại làm việc xấu rồi. Hôm qua con đẩy một bạn vào thùng nước rửa bát. Hôm nay lại đổ thuốc xổ vào bát cơm cậu ta.” Nước mắt Chi Chi rơi xuống ngày càng nhiều. Đứng trước mặt bố, cô cảm thấy tủi thân lắm.

“Không đâu. Chi Chi của bố sẽ không vô cớ mà làm việc xấu. Nói cho bố nghe xem lý do nào?” Tay trái của Chu Mộc giấu trong tay áo nắm thật chặt, tay phải lại nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

“Cậu ta mắng con.” Chi Chi chỉ nói một câu rồi thôi. Cô biết bố mình từng ngồi tù, cũng nghe người ta nói như vậy. Nhưng cô đã hỏi chú Trường Canh rồi. Chú ấy nói bố cô không làm gì sai cả.

Bố cô là một người tốt, một người rất rất tốt.

Nhìn cái đầu trọc của bố mình, cô càng khóc to hơn.

Lục Cẩm Hoa là một người rất cảm tính, rất bốc đồng.

Ban nãy nhìn cô học sinh kia bị bắt nạt. Ngay cả tối qua cũng vậy, ông đứng về phía cô bé kia vì cảm thấy cô bé trọc đầu này quá ngang ngược.

Nhưng lúc này đây, nhìn cô bé mà ban ngày dù cho không có ai cổ vũ vẫn nghiêm túc thị phạm các động tác đi đều bước, cô bé cười nói vui vẻ cả ngày với bạn bè nhưng đứng trước mặt người nông dân này lại không kiềm chế được mà khóc, Lục Cẩm Hoa cảm thấy rất khó chịu.

Chu Mộc lúc này đây không chỉ là đau lòng thôi, trong lòng ông còn đang rất tức giận. Nhưng vì trước mặt con gái, ông chưa bao giờ tỏ ra nóng giận, vì vậy cứ luôn an ủi Chi Chi.


“Không sao. Bố tin Chi Chi của bố không làm sai gì cả. Đừng khóc nữa nhé. Chi Chi của chúng ta giỏi nhất.” Ông xoa đầu Chi Chi, rồi lấy một chiếc khăn tay trong túi ra. Từ khi có Chi Chi bên cạnh, một gã đàn ông như ông luôn có thói quen mang khăn tay bên người.

Dù cho con gái đã trưởng thành rồi, thói quen này vẫn không thay đổi.

Ông lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chi Chi, sau đó ôm chặt lấy cô.

Lục Cẩm Hoa đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất chướng mắt. Lúc này, binh sĩ mang thức ăn lên. Ông liền hỏi: “Người đứng dưới sân kia là ai vậy? Trong quân doanh làm sao cho phép người ngoài tự ý vào như vậy.”

Binh sĩ hốt hoảng nói: “Thủ trưởng Lục, người này đem cừu đến. Gần đây cừu ngài ăn đều là cừu của người này. Cô bé kia là con gái ông ta.”

“Dù sao thì đây cũng là quân doanh, đừng để người ngoài ở lại đây lâu quá.” Lục Cẩm Hoa nói thêm.

Binh sĩ vội vàng chạy ra ngoài, nhắc nhớ Chu Mộc phải rời đi.

Chu Mộc cười xin lỗi binh sĩ. Nói thêm với Chi Chi vài câu rồi mới lưu luyến rời đi.

Lục Cẩm Hoa nhìn thấy gã đàn ông kia đi rồi mới thở hắt ra một hơi. Vừa nhìn thấy cô bé kia khóc, không hiểu sao ông cảm thấy đau lòng hơn cả khi nhìn Liễu Mạch khóc. Cả ánh mắt hôm qua cô bé nhìn ông, cũng làm ông rất không thoải mái.

Ông nghĩ có lẽ do rời nhà đi lâu quá rồi nên mới nhớ vợ con.

Lục Cẩm Hoa gắp một miếng thịt cừu hầm. Thịt rất thơm và mềm, ăn rất ngon. Không ngờ được rằng thịt cừu là nhà cô bé kia nuôi. Con gái nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa phải làm gì cả. Cô bé kia ở nhà còn phải đi chăn cừu...

Trong một giây phút nào đó, ông cảm thấy miếng thịt trong miệng còn mang một mùi vị khác.


Ông nhìn ra hướng cửa sổ, ngạc nhiên vì cô bé vẫn chưa đi mà đột nhiên quay lại. Cô bé còn trèo lên đống củi xếp ở sân sau.

Rốt cuộc thì cô định làm gì?

Ngay sau khi trèo lên đống củi, cô nhảy trực tiếp lên bờ tường. Từ khi nào mà tường ở quân doanh có thể trèo dễ dàng như vậy?

Đống củi còn cách khá xa bức tường. Nhìn cô bé nhảy mà tim của Lục Cẩm Hoa như nhảy lên tận họng.

Hai tay cô bám chặt thành tường, cố gắng rướn mình lên, một nửa thân trên ở trên thành tường.

Lục Cẩm Hoa nhìn mà hốt hoảng. Tường của quân doanh phải cao bằng tòa nhà hai tầng... Dù cho hồi còn nghịch ngợm ông cũng không bao giờ nghĩ sẽ trèo lên trên đấy.

Vậy mà giờ ông lại nhìn thấy cô bé trèo lên tường, cũng ngồi lên trên, vẫy vẫy tay: “Bố ơi, bố!”

Chu Mộc đứng ngoài cửa quân doanh. Cái bóng đổ dài dưới nắng hoàng hôn, đem lại cảm giác hiu quạnh.

Nhưng khi quay đầu nhìn thấy con gái đang vẫy tay với mình, Chi Mộc liền lộ ra nụ cười hiền hòa. Ông gật đầu, vẫy tay kêu cô bé quay trở về.

Lục Cẩm Hoa nhìn thấy cô gái trên tường, ánh nắng chiều hoàng hôn chiếu rọi vào cô làm cho toàn thân cô như tỏa ra ánh sáng rực rỡ...

Ông không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng không biết người nông dân kia nhìn thấy con gái trèo lên tường sẽ có biểu cảm gì. Nếu là bản thân ông, ông sẽ rất cảm động. Lúc này, ông đột nhiên có chút hâm hộ người đàn ông kia.

Ngay sau đó, ông nghe thấy cô bé nói to: “Mấy ngày nữa là con về rồi, bố đừng lo, cũng không cần tới thăm con nữa. Cừu nhà mình ăn ngon lắm, bố đừng bán đi nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận