Một buổi chiều nóng bức.
Người dân thành phố Tây Hồ khi trời quá nóng cũng không có chuyện nhà nhà bật điều hòa, họ thích tới quảng trường, ngồi hóng mát dưới những tán cây.
Nếu có điều kiện họ còn hẹn nhau đi công viên Tiền Sơn, uống cốc trà, đánh ván cờ, nhưng vé vào cửa mất 20 tệ, vì vậy người đi cũng không nhiều.
Nhưng gần đây công viên Tiên Sơn đóng cửa, treo bảng hiệu ngưng hoạt động để sửa sang.
Trước cổng công viên cũng có không ít các cây cổ thụ, bên dưới cũng không ít các ông các bà ngồi hóng mát.
Lão Vu là một cán bộ về hưu, một tay đang phe phẩy cái quạt hương bồ, một tay cầm một cái ấm sứ, trên mặt ẩm có viết “vì dân phục vụ”, bên trong một nửa là lá trà một nửa là nước trà.
Uống một ngụm trà, Lão Vu thần thần bí bí nói: “Ông biết mấy hôm nay xe ra xe vào chở cái gì không?” “Ai mà biết được, xe to này rồi lại xe to khác, đóng kín.” Lão Vương bên cạnh tiếp trà nói.
“Này, tôi biết!” Lão Vu thừa nước đục thả câu, làm đủ trò.
Ông bị bà lão bên cạnh lấy quạt quạt cho mấy cái mới chịu thành thật nói: “Trên xe chắc chắn có động vật, lại còn là thú dữ to lớn.” “Làm sao ông biết?”
“Tôi nhìn thấy chứ sao, hôm nọ gió to, tôi đến hóng mát như thường lệ, trời cũng tối, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe đi tới, bên trong có một con hổ to, còn có một con rắn lớn nữa, con rắn nó cứ quẫy quẫy cái đuôi, thân còn to hơn bắp chân tôi.” “Khoác lác! Chỉ toàn nói mò.” Những người khác được một trận cười vỡ bụng, Lão Vu này bình thường rất hay nói phét.
“Lần này tôi nói thật, còn chắc hơn vàng...”
Dưới một cây đại thụ ở khu dân cư Trung Hải.
Có một bàn cờ.
Và hai ông lão.
Bên cạnh không ai khác, sân vườn cũng không rộng như công viên, xung quanh cũng không có những tòa nhà cao tầng, rất thích hợp để đánh cờ và nói chuyện phiếm.
Cao Trường Lâm ngồi đối diện với Lục Bái Đông, một bên vừa đánh cờ một bên vừa mắng chửi ầm ĩ.
“Mẹ nó, cái ông già vô lại Phan Thịnh An kia, chết rồi cũng không yên, ông ta để lại cho thằng cháu tôi cả cái Tập đoàn Công nghiệp nặng Thịnh An.
Bây giờ người ngoài đều nói người nhà họ Cao thích chiếm tài sản.
Thực tế mà nói, thì cái tài sản lớn như vậy thì từ sớm đã có người để mắt tới rồi, chỉ chờ lão Phan mất là xâu xé.
Bây giờ thì đổ hết trọng trách lên đầu nhà tôi, không muốn giữ cũng phải giữ.” “Tôi sắp chiếu tướng rồi đấy, ông có đánh cờ tử tế hay không?” Lục Bái Đông hỏi.
“Tôi ăn con xe của ông.
Tôi vốn là không muốn để thằng Thành Triển kinh doanh, nó từ nhỏ do tay tôi nuôi, là hạt giống của ngành quân đội, định chờ nó học xong cấp ba rồi cho nó vào học trường quân đội.
Tôi với hiệu trưởng Đại học Lục quân Tiểu Lục cũng đã chào hỏi nhau rồi.
Bây giờ như đổ đi, di chúc đã ghi, cháu tôi phải bán mạng cho cái nhà đấy.”
Cao Trường Lâm càng nói càng giận.
Giận dữ ngút trời.
Hơn nữa con dâu gần đây cũng không vui, ông lại còn là bố chồng, không thể nói với con dâu được, thực sự không có ai để mắng chửi, đành phải chủ động chạy tới nhà lão Lục đánh cờ xả bực.
“Ông uống ngụm nước, uống rồi nói, nói đi nói lại cũng chỉ là cái chuyện này.” Lục Bái Đông đưa cho ông một chén trà.
“Tôi vẫn chưa hết tức, biết là người chết rồi không nên trách nhưng tôi còn không có chỗ để mà nói lý với ông ta.” “Con cháu sẽ có phúc phần con cháu, ông cũng đừng quá hao tâm tổn sức, quan tâm không đến nơi.
Ông xem, Lục Cẩm Hoa, Cẩm Tú mà tối hao tâm có mà tức chết, một đứa cứ như một cái chày gỗ, mãi không lớn, còn một đứa như con cá nóc, chọc một cái là lại xù gai, bây giờ vẫn là một đứa con gái ế chồng.” Lục Bái Đông nhân tiện tâm sự, an ủi ông bạn học cũ, cũng coi như là bộc bạch được ra ngoài.
Nói tới con trai, Cao Trường Lâm cũng coi là hài lòng, một đứa trong quân đội làm đâu chắc đó, một đứa làm trong các bộ và ủy ban trung ương thăng tiến cũng không tệ.
Thua hai ván, hòa một ván, cái dáng vẻ sư tử xù lông của Cao Trường Lâm mới được hạ xuống, mắng chửi một hồi sảng khoái rồi, chuẩn bị đi xem thằng cháu trai.
Ngoài miệng nói không vui nhưng thực tế vẫn muốn dùng hành động giúp cháu trai giữ tài sản.
Lúc này, Cao Thành Triển đang ngồi ở tầng 33 của cao ốc Thịnh An.
Đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, có thể thấy chi chít các tòa nhà ở Đại Kinh.
Đứng trước cửa kính, tay Cao Thành Triển vuốt vuốt một tờ ghi chép ghi số điện thoại.
Cậu đưa cho cô số điện thoại nhà và mã QQ vậy mà cô không liên lạc gì hết.
Thực tế thì cậu cũng đã rất lâu không có ở nhà, cũng không có lên QQ.
Nếu như cô có gọi điện cho cậu, thì cũng không gọi được.
Gần đây rất bận rộn, dù cho khi cậu 18 tuổi mới phải tiếp quản Thịnh An, nhưng còn phải học nhiều thứ lắm.
Cậu muốn hoàn thành di nguyện của ông ngoại, dù cho nguyện vọng này có chút nặng nề đối với cậu.
Bây giờ mỗi ngày thời gian được sắp xếp rất căng thẳng, cậu đi họp để học tập, đồng thời gia sư tại nhà theo giáo trình trên trường, cố vấn chuyên môn của công ty giảng giải, so với thời gian thi lên đại học còn bận rộn hơn.
Lúc này cậu rất khó có thời gian nghỉ ngơi cho mình.
Cậu nhìn toàn cảnh thành phố Đại Kinh lúc này, ánh chiều dần buông, trước mặt là một màu vàng óng ả.
Nơi này có quang cảnh rất đẹp, nhưng trong lòng cậu đẹp nhất vẫn là cảnh mặt trời lặn nơi Cam Tây, ngồi trên cành cây, nhìn qua các tán lá.
Cậu cầm lấy điện thoại, gọi đi.
“Tìm Chu Chi Chi của phòng 608 sao? Chờ tôi một chút, năm phút nữa gọi lại.” Giọng của một bà cô lớn tuổi nói.
Không chờ cậu nói thêm, liền cúp máy.
Năm phút.
Cao Thành Triển nhìn đồng hồ.
Năm phút sau, cậu phải tham gia một đại hội tổng kết nghiệp vụ.
Cậu ấn gọi thư kí.
Nam thư kí chuyên nghiệp Lý Học Khôn gõ cửa.
“Em cần 10 phút, anh giúp em sắp xếp một chút.” “Được.” Lý Học Khôn không có nhiều lời liền ra ngoài.
Anh không dám xem nhẹ thiếu niên này, từ ngày đầu tiên cậu tới, nhóm thư kí nữ đã cười cười nói nói đi xem mặt tiểu giám đốc nhỏ tuổi, đẹp trai, hoàn toàn không coi cậu ra gì.
Cuối cùng công việc đầu tiên cậu làm khi tới là trực tiếp sa thải bốn thư kí xinh đẹp của bộ phận thư kí, lại còn là do Phó Tổng Giám đốc Phan thông báo.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất rất quyết liệt.
Bốn phút.
Cao Thành Triển ở trong phòng làm việc, từ trong ngăn kéo rút ra một cây giáo.
Ông nội làm cho cậu một cây giáo.
Một cây giáo cầm tay đẹp mắt.
Cô nhất định sẽ rất thích.
Nghĩ tới dáng vẻ cổ cầm cây giáo, Cao Thành Triển mặt nghiêm túc, lộ ra nụ cười nhẹ.
Một phút.
Cửa văn phòng bỗng mở ra, trên người mặc quân phục, không một chút nghi ngờ chính là Tướng quân Cao.
“Tiểu Triển, ông nội tới thăm cháu đây, có vui không?”
Cao Thành Triển nhìn ông nội đi ngang ngang như một con cua:...