Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em


Không những Lưu Ly mà ngay cả Cố Thiên Vương cũng khó hiểu đối với hành động và lời nói của Mặc Khiết Thần.

Anh tự cảm thấy bản thân mình sống đến từng này tuổi đã chứng kiến không biết bao chuyện kì lạ nhưng những biểu hiện mấy ngày nay của cậu ta là kì lạ nhất.
Sắp được đưa vào lịch sử luôn rồi.

Mặc thiếu gia của tôi ơi, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy??
Lưu Ly ngơ ngác nhìn người đàn ông, nhưng rồi chỉ hai giây sau, cô đã hất phăng cánh tay cản đường cản lối của anh ta qua một bên:
- Lảm nhảm cái gì thế?
Dứt lời, cô tiếp tục tiến về phía trước, thế nhưng Mặc Khiết Thần dường như không muốn buông tha, một lần nữa bắt lấy tay cô kéo về:
- Tôi nói cô không được đi.
Lưu Ly vô cùng nực cười, trợn mắt nhìn anh ta quát khẽ:
- Anh bị bệnh đấy à? Tại sao tôi lại không thể đi chứ?
"..."
Mặc Khiết Thần vô thức siết chặt cánh tay, im lặng không trả lời lại.

Hành động này càng khiến Lưu Ly bực bội hơn, cô nhếch môi hỏi:
- Anh thích tôi à?
"...."
Một câu hỏi, trực tiếp làm bùng nổ cả không gian, lần này không những Cố Thiên Vương mà ngay cả Phi Điểu cũng giật mình thảng thốt.
Cái không khí kì lạ gì thế này? Giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Khuôn mặt người đàn ông vẫn tĩnh lặng như tờ, lãnh đạm đáp:
- Đừng tưởng bở!
Nghe vậy, Lưu Ly dùng lực vùng ra khỏi cánh tay anh, đồng thời nói:
- Nếu đã không thích thì tại sao anh lại hết lần này đến lần khác đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh thế hả?
Cánh tay Mặc Khiết Thần lơ lửng giữa không trung, anh mím môi, lặng lẽ thu trở về:
- Cô mới vừa tỉnh lại, thân thể vẫn cần tịnh dưỡng, ở lại đây sẽ tốt hơn.

Còn nữa, bên ngoài có lẽ vẫn chưa an toàn, cô không nên ra ngoài đó bây giờ.
Lưu Ly cau mày, thắc mắc lên tiếng:
- Chuyện của tôi liên quan gì đến anh? Tôi có thể tự xử lý được.
Thế nhưng Mặc Khiết Thần vẫn cương quyết nói:
- Nếu cô có thể tự xử lý được thì đã không bất tỉnh rơi xuống nước rồi.

Sở Lưu Ly, nếu tôi không cứu cô thì bây giờ có lẽ cô đã chết chìm dưới đáy biển rồi có biết không?
"...."

Ha, tự nhiên nhắc tới cái đó làm gì vậy? Để chi? Liên quan gì đến chuyện đang nói chứ?
Lưu Ly nổi sùng với tính ngang ngược của người đàn ông, tức giận nói ngược lại:
- Rồi sao? Anh cứu tôi để kể công hả? Là tôi bảo anh cứu tôi à?
Mặc Khiết Thần chớp đôi mắt sắc bén, nét mặt lạnh lùng khiến Cố Thiên Vương cũng không dám đứng ra can ngăn:
- Tôi là người đã cứu cô, nói một cách khác tôi chính là ân nhân của cô, nhưng đây là cách cô đối xử với ân nhân của mình sao?
- Không phải tôi đã cảm ơn rồi sao? Anh còn muốn gì nữa? Hay tôi phải làm trâu làm ngựa trả ơn cho anh thì anh mới hài lòng?
- Lúc đó tôi cứu cô là việc làm xuất phát từ đạo đức giữa người với người, là tôi tự nguyện, nhưng nếu lúc đó tôi biết người mình cứu chỉ à một kẻ không biết trân trọng mạng sống của mình thì tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
- Vậy nên bây giờ thành tôi có lỗi rồi sao? Trên đời này sao lại có loại người đổi trắng thay đen trắng trợn như anh thế nhỉ?
- Nếu như cô muốn chết thì cứ đi đi, xem như tôi chưa nói gì, làm chuyện dư thừa cứu rỗi một kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết.
- Vậy tại sao anh còn ngăn cản tôi? Tên Mặc không có lý lẽ, tưởng tôi muốn ở lại đây à? Là chính anh không cho tôi đi trước đấy!
"...."
Đoạn đối thoại giữa Lưu Ly và Mặc Khiết Thần bỗng chốc biến thành cuộc cãi vã, Phi Điểu và Cố Thiên Vương đứng ở hai bên cũng rối não không kém, chưa hiểu nổi nguyên nhân gây ra tình thế này.
Rốt cuộc...!tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy chứ? Ảo quá đi mất!
- Có phải lần trước tôi vẫn chưa đánh anh nên anh nghĩ tôi không dám làm gì phải không? Được, bây giờ nợ cũ thù mới tính đủ, tôi cho anh toại nguyện! - Vừa nói, Lưu Ly vừa giơ tay xông về phía Mặc Khiết Thần.
Tình thế biến hóa khôn lường, Phi Điểu đành phải lao ra ngăn Lưu Ly lại, kéo tay cô khuyên giải:
- Lưu Ly, bình tĩnh chút, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Dứt lời, liền bế thân thể cô lên, chạy nhanh ra khỏi nơi đó.

Phi Điểu nghĩ rằng, nếu để cô ấy ở lại thêm một phút nữa thôi, ngôi nhà này sẽ bị san bằng mất.
- Cậu...!bỏ tôi xuống.

Tôi phải đánh chết tên điên đó, bỏ tôi xuống! - Lưu Ly ra sức vùng vẫy, hai tay hai chân múa may loạn xạ nhưng khoảng cách với Mặc Khiết Thần chỉ ngày một xa dần, cuối cùng cô với Phi Điểu đều mất hút sau cánh cửa.
"..."
Cố Thiên Vương đứng ngơ ngác, anh quay sang chớp chớp mắt nhìn Mặc Khiết Thần, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh ta xuyên thủng mặt, ngay lập tức không dám mở miệng.
Tâm hồn nhỏ này của tôi bị dọa mất mật rồi.

Đáng sợ thật sự!
Mặc Khiết Thần chỉ liếc anh một cái sau đó liền quay người đi vào một căn phòng.

Tiếng đóng cửa mạnh đến mức Cố Thiên Vương tưởng rằng cả ngôi nhà cũng rung chuyển theo.

Sao cậu ta lại tức giận đến vậy chứ? Vì cái gì?
Trong lúc anh đang vò đầu bức tai vì lí giải không ra hành động của Mặc Khiết Thần thì người hầu lúc nãy đã đi tới, cúi đầu nói:
- Cố thiếu gia, đây là quần áo mới mà ngài căn dặn.
Người đàn ông gật đầu, vươn tay cầm lấy một bộ đồ, sau đó cười cười nói với cô gái:

- Bộ còn lại cô tự mang cho chủ nhân của mình đi.
Tôi không có can đảm vào phòng cậu ta lúc này !!!
===============================================
Bên ngoài, Phi Điểu cố hạ cơn giận của Lưu Ly, sau khi xác định xung quanh không có ai mới lên tiếng:
- Cậu bình tĩnh chút đi, nóng nảy như vậy không giải quyết được gì đâu.
Lưu Ly há miệng thở dốc, cơn tức giận dường như đã bốc lên đến đỉnh đầu:
- Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, là anh ta gây sự trước mà? Tôi đã gặp mặt hắn ba lần rồi, chẳng có lần nào là không tức điên lên.

Sao trên đời này lại có kẻ ngang ngược tự cho mình là đúng như thế được chứ.
Phi Điểu nuốt một ngụm nước bọt, đảo mắt đáp:
- Thật ra, tôi cảm thấy lời anh ta nói cũng có chỗ hợp lí, có lẽ cậu nên ở lại đây.
- Cậu nói cái gì vậy? - Gần như là ngay tức khắc, Lưu Ly liền hỏi ngược lại.
Phi Điểu nhìn xung quanh, hạ giọng giải thích:
- Tôi không biết anh ta là ai nhưng người đàn ông đứng bên cạnh tôi có thể nhận ra, đó là Cố Thiên Vương - một nhân vật rất có tầm cỡ trong giới hắc đạo.

Lúc trước làm nhiệm vụ, đã mấy lần tôi thấy thông tin về người đàn ông này, quyền lực trong thế giới ngầm cực kì lớn, vì vậy người bên cạnh anh ta nhất định cũng không phải dạng đơn giản.
- Ban đầu tôi chỉ nghi ngờ nhưng bây giờ thì tôi rất chắc chắn, hiện tại tình thế của chúng ta bị động, đám sát thủ có thể ra tay một lần ở Bắc Kinh thì cũng có lần thứ hai, so với việc tiếp tục chạy trốn, chi bằng ở bên một kẻ có thân phận khiến tổ chức phải e dè.

Tôi chắc chắn chủ nhân sẽ không dám tùy tiện động đến Cố Thiên Vương đâu.
Lưu Ly nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui:
- Tôi không cần người khác giúp, tôi có thể tự lo được.
Nói rồi, cô quay người muốn rời đi, nhưng lần này đến Phi Điểu cũng không cho cô toại ý muốn, dứt khoát kéo tay lại:
- Cậu đừng có cứng đầu nữa được không Black? Mà không phải, tôi nên gọi cậu là Lưu Ly mới đúng, Sở Lưu Ly, tôi cứ tưởng khi cậu đến Bắc Kinh, có một cuộc sống mới thì cậu phải suy nghĩ mọi chuyện theo một cách khác chứ? Cậu nghĩ chủ nhân dễ dàng bỏ qua cho cậu sao? Cậu nghĩ chỉ có mấy chục tên sát thủ trong hàng trăm hàng ngàn người của tổ chức đến bắt cậu sao?
- Chủ nhân đã ra lệnh truy nã, cậu nghĩ chỉ hôm nay thôi là hết à? Sở Lưu Ly, tôi không xem thường khả năng của cậu, nhưng dù cậu có là sát thủ giỏi nhất, mạnh nhất thế giới thì cậu cũng chỉ có một mình mà thôi, cậu không thể chiến đấu một mình được, đó là lấy trứng chọi đá.

Cậu thật sự cần người giúp đỡ có hiểu không?
"..."
Lưu Ly bất chợt im lặng, quay mặt nhìn đi chỗ khác không trả lời lại, trong lòng cô… dường như đã có chút lung lay.

Cô hiểu, điều Phi Điểu nói đều đúng nhưng mà...
Nắm chặt cả hai tay Lưu Ly, cô chân thành khuyên nhủ:
- Tôi biết bao năm nay chuyện gì cậu cũng làm một mình, không cần bất kì ai giúp đỡ nhưng lần này là chuyện liên quan đến tính mạng, hãy ở lại đây để tôi bảo vệ cậu.


Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, cậu là người quan trọng nhất với tôi, tôi không muốn mất cậu, Lưu Ly.
"..."
Cô gái vẫn im lặng nhưng Phi Điểu biết cô ấy đã ngầm đồng ý.

Lưu Ly cũng như những người bình thường mà thôi, vẫn sợ chết và vẫn muốn được tự do.
Ở lại nơi này không đồng nghĩa với việc bị ràng buộc nhưng họ sẽ được an toàn một khoảng thời gian, chí ít là vậy.

Đợi thời cơ thuận lợi tới, rời khỏi cũng chưa hẳn là muộn.
Phi Điểu nhìn sắc mặt cô đã hạ xuống không ít, chậm rãi buông tay ra nói:
- Tôi sẽ thương lượng lại với người đàn ông đó, dù sao thì có vẻ anh ta cũng khá quan tâm cậu.
Lưu Ly cau có vuốt tóc, lắc đầu đáp:
- Không cần đâu, cứ để tôi.
- Được, vậy tôi xử lý phía Cố Thiên Vương.

- Phi Điểu nghe vậy không có ý kiến, liền gật đầu chấp thuận.
Hai người cùng nhìn về một hướng xa xa, nơi ánh mặt trời đang dần buông xuống, tương lai...!vẫn là một thứ mù mịt khó dự đoán được.
========================================
Tối đến, Lưu Ly đi một vòng quanh căn nhà vẫn không tìm thấy Mặc Khiết Thần đâu, còn đang tính bỏ cuộc thì cô bắt gặp Cố Thiên Vương trong phòng bếp.

Anh ta đang ngồi dùng bữa tối một mình, thấy cô thì ngước mặt lên hỏi:
- Tìm ai sao? Sở Đại tiểu thư?
Lưu Ly thản nhiên rót cốc nước, uống một hơi không để ý đến anh.

Biết rồi còn hỏi, đang muốn chọc tức cô sao?
Cố Thiên Vương cười hì hì, nhướn mày nói tiếp:
- Tôi đã nghe bạn của cô giải thích rồi, tôi có thể thông cảm, nhưng không quyết định được.

Cô vẫn phải cần sự đồng ý của chủ ngôi nhà này
Nghe vậy, Lưu Ly đặt cốc nước xuống bàn, nhìn thẳng vào anh ta:
- Cái người đó đang ở đâu?
- Mặc Khiết Thần, đó là tên của cậu ấy.

- Cố Thiên Vương chậm rãi lên tiếng.
Lưu Ly liếm môi, kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa:
- Vậy anh ta đang ở đâu?
Dứt lời, người đàn ông chỉ tay về phía một căn phòng, đáp:
- Kể từ lúc cãi nhau với cô, cậu ta vẫn ở trong đó chưa ra ngoài.
Lưu Ly hướng theo cánh tay anh ta xác định được vị trí, đúng lúc này Cố Thiên Vương lại đưa đến một bộ quần áo cùng với một chiếc khăn sạch:
- Người hầu đều không dám vào đó, nên nếu được, cô hãy giúp tôi mang bộ đồ này vào.

Trang phục của cậu ấy vì cứu cô đã ngâm nước cả ngày nay rồi, vẫn chưa thay ra đâu.

Lưu Ly liếc mắt nhìn anh rồi lại nhìn xuống bộ quần áo nhưng không nói gì, một lúc sau, cô cầm theo nó đi về phía căn phòng đã được chỉ dẫn.
"Cốc cốc" - Lịch sự gõ cửa, cô lên tiếng:
- Mặc Khiết Thần, tôi có chuyện muốn nói với anh.
"..."
Vài giây trôi qua, bên trong lại không có động tĩnh, Lưu Ly cau mày, đứng một chỗ không biết phải làm gì, lòng thầm oán trách.
Cái tên này sao lại giận dai như vậy? Rõ ràng anh ta là người gây sự trước mà? Tức giận cái gì chứ?
Cô là kẻ nằm không cũng trúng đạn nhưng bây giờ phải hạ mình xuống đây nè.
Lưu Ly cắn môi, đảo mắt suy nghĩ vài giây liền nói:
- Anh im lặng thì xem như đồng ý, tôi vào đấy!
Vừa nói, tay đã linh hoạt vặn nắm chốt cửa, trực tiếp bước vào trong.
Đập ngay vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang ngồi yên trên ghế, Lưu Ly nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới đặt bộ quần áo lên bàn:
- Của anh!
Mặc Khiết Thần liếc đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, hỏi:
- Cô còn chưa đi sao?
"..."
Cái tên này, cố tình làm khó cô mà.

Nếu đi thì cô đã đi từ sớm rồi, cần gì đợi đến bây giờ chứ?
Lưu Ly nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, mím môi đáp:
- Không đi nữa.

Là anh nói tôi đang bị thương mà, phải ở lại tịnh dưỡng chứ.
Vừa nói cô vừa ngồi vào một chiếc ghế xoay.

Căn phòng của Mặc Khiết Thần được bày trí theo kiểu khá lạ, có hẳn một không gian riêng như quầy rượu vậy, còn có rất nhiều loại thức uống trưng bày.

Nhìn trước mặt anh ta cũng có một chai rượu gần cạn, cô đoán anh đã uống được một lúc rồi.
Mà người bình thường uống rượu, khả năng cao là vì phiền muộn chuyện gì đó.

Nghĩ vậy, Lưu Ly liền lên tiếng:
- Lúc chiều chưa nói lời cảm ơn anh tử tế, nổi nóng là do tôi sai nhưng anh cũng không hoàn toàn đúng, chúng ta xem như hòa nhau đi.

Chuyện gì ra chuyện đó, tôi vẫn phải nói....!cảm ơn anh vì đã cứu tôi, Mặc khiết Thần.

Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.
Người đàn ông nghe thế, không trả lời lại ngay, nhưng giây tiếp theo, anh bỗng đứng dậy và đi về phía cô.

Lưu Ly nhìn thẳng anh ta, hai người đối mắt với nhau, dừng trước cô một khoảng, Mặc Khiết Thần chậm rãi nói:
- Báo đáp? Bằng cái gì? Tấm thân này của cô chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận