Là tiểu thư ngoan cố của Diệp gia tài phiệt, ăn chơi có tiếng xinh đẹp hung hãn, dưới con mắt nhạy bén của cô những kẻ ranh mãnh có tầm nhìn hạn hẹp đều bị chính đôi chân thon dài đẹp đẽ đạp đổ.
Diệp La Manh Hạ vừa thoát khỏi bộ đồng phục sinh viên đã ăn chơi trác táng tại quán ba say đến bí tỉ quên lối về.
Đèn mờ nhấp nháy đầy màu sắc vang lên điệu nhạc sôi động, không khí ồn ào hào hứng cùng dòng người đông đảo nhảy nhót không ngừng.
Tay điêu luyện nâng ly rượu vang đỏ với tông giọng lạc dần.
" Nào, hôm nay lễ tốt nghiệp tao mời bọn mày hết! Uống thoải mái đi~ "
Cả đám hò hét réo lên từng đợt, vui mừng mở thêm mấy chai sâm banh trên bàn rót đến tràn ly.
Ngay cạnh đó cô bạn e dè ngồi tựa cúi gằm mặt xuống níu tay áo Manh Hạ như muốn can ngăn.
" Cậu đừng uống nữa, say lắm rồi đó..
"
Khác với Manh Hạ, Triệu Hy Vân vốn có hoàn cảnh bần cùng khó khăn là học sinh gương mẫu đại diện cho toàn trường.
Ngồi cùng bàn với Manh Hạ suốt 3 năm luôn giúp cô hoàn thành đống bài tập về nhà đúng thời hạn.
Nể tình cứu giúp, Manh Hạ đối xử với cô rất tốt dù ngôn từ có hơi thô thiển.
Ánh mắt rực lên vẫn muốn được tiếp tục cuộc chơi dí ly rượu vang vào tay Hy Vân tỏ ý mời rượu.
" Uống thử đi, không tệ như mày nghĩ đâu.
"
Đến tờ mờ sáng cô mới lảo đảo bước về nhà, chưa kịp cởi bỏ đôi giày cao gót vướng víu đã vang lên tiếng chát giòn giã.
" Mày đi đâu giờ mới thèm vác mặt về!? "
Manh Hạ nhíu mày khó chịu trực tiếp bỏ ngoài tai câu quát mắng của ba, cô bước lớn muốn tiến đến cầu thang thì bàn tay phía sau túm cổ áo cô lại gằn giọng tra hỏi.
" Mất dạy, mày không coi tao ra gì nữa đúng không!? "
Thoáng nghe tiếng ồn dưới lầu, Mã Tiểu Yên bước chân vội vã chạy nhanh đến bên chồng giảng hòa.
Sự xuất hiện của mẹ kế càng khiến cho tâm trạng cô không vui, mặt lạnh tanh trở về phòng đóng sập cửa lại.
Hành động phớt lờ đến cực đoan khiến ông không thể đứng vững được nữa, tức đến đỏ mặt muốn lao lên phòng dạy cho cô một bài học.
Tiểu Yên nhẹ nhàng khuyên can, tâm lý nổi loạn chưa nhìn thấu trần đời mới làm ra hành động bốc đồng.
Bà rầu rĩ nhìn lên căn phòng Manh Hạ thở dài.
Từ khi mẹ mất do tai nạn ngay trước mắt, thi thể lạnh lẽo yên lặng đến đáng sợ, Diệp La Manh Hạ luôn ám ảnh với cơn ác mộng giày vò hàng đêm không lối thoát.
Nước mắt lăn dài mặn đắng, sự gặm nhấm của ân hận nuối tiếc cứ thế bào mòn bóp méo tính cách vốn hiền lành thân thiện dần trở nên vô tình với chính người thân trong gia đình.
Ba cô vội vã tái hôn sau 1 năm mẹ mất, người đàn bà lạ mặt cứ thế tiến vào cuộc sống của cô, một mớ hỗn độn không ai có thể hàn gắn nó trở lại như lúc đầu.
Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ, giọng nói ân cần thanh thoát của Tiểu Yên muốn an ủi mang cho cô chút đồ giải rượu.
Manh Hạ cọc cằn đáp gối vào cánh cửa một mực xua đuổi.
" Tôi không cần, bà đừng có đến làm phiền tôi! Thứ giả tạo.
"
Tiểu Yên đau lòng yên lặng, rời đi vẫn không quên để lại đồ trước cửa phòng cô.
Nghe tiếng chân rời đi cô mới bình tĩnh lại ngủ đến chập tối, khi tỉnh giấc đầu óc mông lung mơ hồ đau điếng.
Mở cánh cửa vô tình làm đổ vỡ đồ còn trước cửa, chẳng mảy may quan tâm trực tiếp bước qua than trách đám người hầu không biết dọn dẹp.
Còn chưa tỉnh ngủ thì va phải Tiểu Yên đang cầm cốc trà nóng toan mang cho lão gia.
Cô giật mình bực tức nhăn nhó trách móc.
" Bà cố tình chọc điên tôi mới vừa lòng đó à? "
" Mẹ..
mẹ xin lỗi..
"
" Bà không phải mẹ tôi, tôi chỉ có duy nhất một người mẹ thôi! Mẹ tôi chết rồi! "
Mã Tiểu Yên lặng lẽ lau nước mắt, dọn dẹp đống đổ vỡ trên sàn.
Manh Hạ tặc lưỡi xuống bếp kiếm đồ ăn cho qua bữa, cô còn hẹn kèo đi chơi tối nay không thể chậm trễ.
Chưa kịp đưa miếng ăn vào miệng đã bị tiếng quát tháo của ba làm cho giật mình.
" Mày tối nay đừng hòng đi đâu hết! Công ty đang lâm vào tình trạng khủng hoảng mày còn phải liên hôn với Hắc gia để cứu vớt cái gia đình này!! "
Cô mặt mũi tối sầm thản nhiên đáp trả.
" Gia đình? "
" Từ khi mẹ tôi mất, tôi đã không còn gia đình nữa rồi.
"
Ba cô nghe đến mà tức nghẹn lao vào cho đứa con gái cái bạt tai đỏ rát.
Vừa ra trường không lâu liền bị ba dẫn vào con đường hôn nhân với kẻ không quen không biết cô nào chịu được nỗi uất ức này.
" Nếu ba muốn kết hôn tới vậy thì tự ba đi mà lấy cái tên Hắc chết tiệt đó! Con không bao giờ kết hôn với người mà con không thích! "
Nhìn lại người đàn bà không phải mẹ cô tay trong tay núp sau lưng ba nỗi căm phẫn lại nhân lên đôi phần.
" Mày có giỏi thì tự kiếm tiền nuôi sống bản thân đi? "
" Được! Là ba đuổi tôi, đừng bao giờ mong tôi về cái nhà này! ".