Đôi mắt từ từ hé mở, cảnh vật xung quanh mờ ảo dần thấy rõ.
Diệp La Manh Hạ giật mình ngồi bật dậy ngắm nghía xung quanh lọt vào tầm mắt người đàn ông có chút quen thuộc.
" Cô tỉnh rồi, may quá.
"
" Anh là ai vậy, trông anh cứ quen quen..?? "
Người đàn ông bật cười thành tiếng đưa cho cô cốc mì gói ăn lót dạ.
" Cô nhanh vậy đã mau quên tôi rồi? Món bít tết hôm qua bị cô giật mất tôi còn phải đền tiền đó...!"
Húp tô mì đậm gia vị mà sửng sốt, cô lặng người một lúc vì mất mặt miệng cố nặn nụ cười thân thiện.
" Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đền cho anh gấp 3 lần! "
Nhìn dáng vẻ tự tin của cô anh cũng yên tâm đôi chút, tay rút ra bản thông báo cô bị công ty từ chối phỏng vấn.
Manh Hạ đóng băng tại chỗ vì kiệt sức vứt cốc mì qua một bên chạy đến chỗ lễ tân làm anh ngăn không kịp.
" Tại sao chứ!? Các người khinh thường tôi à, công ty mấy người muốn phá sản rồi? "
Anh thư ký vã mồ hôi hột níu cô lại trong sự lo sợ, để lọt câu nói của cô vào tai chủ tịch e là sẽ rất bi thảm.
Thấy người phụ nữ náo loạn ở đại sảnh, đôi chân vững chãi bước đều tiến đến.
Người đàn ông trưởng thành mặc vest sang trọng, gương mặt không biến sắc bất cứ ai cũng không dám nhìn thẳng.
Đột ngột đến gần bắt chuyện cô cũng không thèm nhìn lấy một cái.
" Cô còn muốn xả tức đến bao giờ? "
Đôi mắt liếc nhẹ chỉ tặc lưỡi cho qua, miệng vẫn xối xả yêu cầu lễ tân cho cô gặp mặt chủ tịch để làm cho ra nhẽ.
Thư kí bối rối chọc nhẹ vào người cô như muốn nhắc nhở khiến cô phiền hà quay ra quát mắng.
" Gì đây? Muốn tán tỉnh tôi thì lượn ra chỗ khác chơi, bà đây đang rất bận không thấy sao?? "
Người đàn ông mặt mũi tối sầm lại cho người cưỡng ép cô lên xe của mình thản nhiên ngồi lái phóng đi.
" Anh bị điên à? Giữa chốn thanh thiên bạch nhật lại còn muốn cướp sắc sao hả!? "
Người đàn ông cười nhẹ gương mặt đột nhiên niềm nở thân thiện hơn so với vừa rồi.
" Cô nợ tôi món bít tết mà, lo mà trả đi chứ.
"
Manh Hạ chớp chớp mắt không hiểu, rõ là cô cướp của anh thanh niên trẻ kia đâu có lấy của tên ngáo đá này.
Bản tính ương ngạnh trỗi dậy, cô dùng chân đạp mạnh lên ghế trước bực dọc.
" Muốn tống tiền thì nói toẹt ra đi, tôi bây giờ trong người không có tiền anh bắt nhầm đối tượng rồi.
"
Ánh nhìn qua gương chiếu hậu khẽ nhếch miệng.
" Không nhầm.
"
Diệp La Manh Hạ chẳng cảm thấy sợ hãi, yên ả ngồi trên ghế hỏi người đàn ông kì quặc kia vô số chuyện.
" Anh tên là gì? Gan anh cũng lớn mật thật đấy.
"
" Qli.
"
Cô trầm ngâm rồi bật cười ngã ngửa.
" Biệt danh của anh sao hả, nghe mắc cười thật.
"
Không khí yên lặng cũng nhanh chóng bao trùm, mái tóc màu đen nhánh cũng thu hút sự chú ý của cô.
Sợi tóc mềm mại tỏa ra mùi hương dễ chịu.
" Đàn ông mà cũng biết cách chăm sóc thật, mái tóc anh đẹp đấy.
"
" Tôi không ngờ cô lắm mồm vậy đâu.
"
Câu nói như xuyên vào nhát dao chí mạng, cô khựng lại khó chịu.
Bánh xe dừng lại trước nhà hàng sang trọng, anh bước xuống hít lấy gió trời ngó vào cửa kính.
" Còn không mau xuống? Chờ tôi vác cô ra à? "
Manh Hạ điên tiết mở mạnh cửa xe đóng sập lại, vừa hay định xoay người bỏ đi thì bị giữ lấy.
" Anh làm cái trò quỷ gì nữa vậy, tôi đã nói là tôi không có tiền có moi móc cũng vô dụng.
"
" Vào đi, bữa này tôi mời.
"
Manh Hạ ngớ người, bụng sôi lên sự đói khát.
Một cốc mì gói dang dở không thể lấp đầy cái dạ dày của cô.
Được ăn miễn phí một bữa no nê tội gì mà không bắt lấy cơ hội.
Cô nhanh nhẹn ngồi vào bàn đeo khăn chuẩn bị sẵn sàng cho tinh thần vào bữa.
Giọng nói trầm khàn lại làm cô mất hứng nửa chừng.
" Nhà tôi vừa vặn thiếu người giúp việc, nhìn cô cũng đáng thương phải chạy bạt mạng đi phỏng vấn tôi cho cô đặc quyền vào làm với lương hậu hĩnh.
"
Vốn là một tiểu thư tôn quý cao cao tại thượng kẻ hầu người hạ cho cô còn không đếm xuể, gã điên trước mắt lại dám phó thác cuộc sống hèn hạ giúp việc cho hắn.
Manh Hạ vừa kịp nhai miếng thịt cũng phải nhổ ra đĩa vứt lại dao nĩa.
Tiện tay cầm lấy cốc nước hất thẳng vào mặt gã đàn ông điên rồ nhưng hắn nhanh nhẹn chặn được không văng lấy một giọt.
" Này, tôi đây đéo cần sự giúp đỡ hay bố thí gì từ anh.
Người muốn lau chân cho tôi còn phải xếp hàng dài anh là cái thá gì? "
Gã đàn ông vẫn điềm đạm cắt xiên miếng thịt ăn ngon lành không trả lời càng làm cho cô điên tiết.
Không muốn phí thời gian với kẻ thần kinh, cô đứng dậy toan bỏ đi thì câu nói của hắn như muốn vả vào mặt cô.
" Đến cái bánh mì cô còn không mua nổi thì ai dám nhận cô vào làm việc.
"
" Anh nói cái quái gì? "
" Làm giúp việc bao ăn ở có thêm lương thưởng mỗi tháng.
"
Manh Hạ nghiến răng nghiến lợi xông tới túm lấy cổ áo hắn đập mạnh đầu mình vào đầu hắn để xả tiết.
Hắn không nhanh không chậm chuyển tay đưa cô ngồi vào lòng một cách cưỡng ép.
Tới lúc này đầu cô như nảy ra một ý nghĩ táo bạo, quàng tay qua vai người đàn ông thì thầm to nhỏ.
" Anh giàu lắm sao? "
" Rất giàu.
"
Câu trả lời khiến cô ưng ý tay kéo cà vạt sát gần gương mặt thanh tú.
" Giúp tôi một việc tôi sẽ trả công cho anh xứng đáng.
".