" Hắc Minh Hạo!! "
Lặng nhìn giường bệnh lăn bánh vào phòng cấp cứu, lòng cô như thắt chặt quặn lại đau đớn.
Cô không rõ cảm xúc hiện tại là gì, là vì hắn liều mình đến cứu cô hay chính bản thân mình đã phải lòng tên giết người từ bao giờ chẳng rõ.
Ngô Kim Nhất tiến đến an ủi muốn cô bớt lo lắng, đột ngột cánh tay mạnh dạn nắm lấy cổ áo khiến anh có chút sững sờ nhìn cô.
" Hai người có mối quan hệ gì!? Mẹ kiếp tên khốn nhà anh rốt cuộc giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi hả!! "
" B..bình tĩnh Manh Hạ, tôi nói...tôi sẽ nói mà.."
Tới lúc này cô mới buông lỏng bàn tay ngồi sụp xuống, lựng tựa vào thành ghế mệt mỏi yêu cầu anh phanh phui sự thật.
" Tôi và Hắc Minh Hạo là bạn thân. "
Manh Hạ cau có rùng mình, nếu thật sự hắn và Kim Nhất là bạn thân, vậy cái ngày mà cô vội vã chạy trốn sau khi làm loạn cưỡi lên người hắn. Gặp được tên tóc vàng dưới đại sảnh là sự sắp đặt?
" Anh dám lừa tôi? "
" Tôi không lừa cô, là cô không thể hiểu tâm ý của Minh Hạo. "
" Câm miệng! "
" Tâm ý cái chó gì chứ, tình tiết cẩu huyết này thật sự làm tôi rất muốn bóp chết anh đấy!! "
Anh yên lặng không nói, một mình cô chửi rủa phát tiết trước phòng cấp cứu. Một hồi nhận ra bản thân đã thét lên quá lớn cô mới chịu ngồi im trong bầu không khí bối rối.
" Diệp La Manh Hạ, tôi không muốn xen vào chuyện của hai người nhưng Minh Hạo chưa từng có ý muốn hại cô, cô là người hiểu rõ nhất mà. "
Lời Ngô Kim Nhất nói quả thực không sai, từ ngày lên chức Hắc phu nhân cô chưa từng bị hắn ta bạo hành hay đánh đập, ánh mắt hắn vẫn luôn ân cần mỉm cười trêu chọc cô. Một tay hắn lo toàn bộ mọi chuyện bên ngoài để cô nhàn nhã hưởng thụ trong nhà.
" Nhưng hắn ta cố ý nhốt tôi, kiểm soát một người sống bằng xương bằng thịt như xích chó trong lồng, là anh anh cũng không khó chịu sao? "
" Cái này đúng là do Hắc Minh Hạo sai, nhưng mà cậu ta yêu-"
Lời chưa kịp tròn câu cất lên đã bị giọng nói từ bên trong phòng cấp cứu bước ra với vẻ mặt buồn bã ngắt quãng.
Cô lao nhanh như bay hỏi thăm tình hình thì cứng đơ người khi nghe được kết quả.
" Bệnh nhân bị đâm nhát dao chí mạng, mất máu quá nhiều nếu không truyền kịp trong 1 giờ e là.. "
Diệp La Manh Hạ cố gắng cứu vãn tình hình trong sự mất bình tĩnh. Liên tục lay người bác sĩ tìm cách cứu chữa.
" Không thể nào...cái bệnh viện to lớn thế này không có nổi một bịch máu dự trữ sao? Mau! Mau lấy để truyền cho chồng tôi, sao còn đứng ở đấy? Các người bị chậm tiêu hả mau lên!! "
Bác sĩ lắc đầu sầu não.
" Máu của chồng cô thuộc loại rất hiếm, tôi không còn cách nào khác ngoài việc trông mong gia đình của bệnh nhân đến để truyền máu cứu sống bệnh nhân. "
Lần đầu tiên cô khóc vì một người đàn ông không phải cha mình, nước mắt chua xót lăn dài xuống má chảy ướt đẫm cổ áo che mờ đi tầm nhìn trước mắt. Đôi chân lùi bước ngậm ngùi không tin vào sự thật trước mắt.
" Hắc Minh Hạo kiêu ngạo không thể chết dễ dàng như vậy được....hắn ta..hắn ta chắc chắn sẽ sống.. "
Đứng trên bờ vực tuyệt vọng, cô không biết phải làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh trớ trêu này, Ngô Kim Nhất đã đứng lên trước mặt cô, tay đặt chắc nịch lên người bác sĩ.
" Máu của tôi thì có thể. "
" Mời anh vào xét nghiệm. "
Tiếng bước chân xa dần đóng sập cửa lại, trải qua một khoảnh khắc tim như ngừng đập, bàn tay run rẩy mong ngóng kết quả trùng khớp nơm nớp lo sợ.