Hắc Y Của Chàng Vì Ta Mà Nhuộm Tím Mộng Mơ

9.

Bây giờ ta muốn giả chế.t còn kịp không đây?

Nhìn mặt ta, hoàng đế sắc mặt âm trầm, hỏi: "Ngươi là ai?".

Ta kinh hãi che mặt: "Ta là ai đây!".

Vẻ mặt hắn u ám mà đến gần ta, khi hắn định đến gần hơn, hắn đột nhiên nhấc bổng ta lên:

"Ngươi nhất định là thần tiên trong truyền thuyết, bị trẫm làm cho cảm động, nên hạ phàm ban cho trẫm một nguyện vọng đúng không?".

Phiii! Cẩu - nam - nhân!

Lão nương ta vào cung đã ba năm, ngươi còn không nhớ rõ mặt ta hả.

Vẻ mặt ta đau khổ sửa lại cho hắn: "Không phải, thật ra thần thiếp là Tô Quý phi trong cung của người, vì muốn chạy trốn, cho nên nửa đêm mới lẻn ra đây trèo tường".

Nhìn khuôn mặt hắn bỗng u ám trở lại, ta vội vàng thêm vào:

"Nhưng mà, vừa rồi thần thiếp... xác thực là bị một vị thần tiên nhập thân!".

"Vị kia nói, nhất định phải giúp hoàng đế đạt được tâm nguyện!".

May mắn thay, lão tử vẫn có thể nói dối được.

Hoàng đế trừng mắt nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra mấy ngày trước ta chính là người vạch mặt Trương quý phi. Gật đầu tán thành:

"Ngươi coi như có chút hiểu biết, không nghĩ muốn cướp trẫm đi".

Cảm tạ ngài, ta chưa có ý định cưỡng đoạt con chim ngốc nghếch như ngài đâu nhé!

Hoàng đế trìu mến nhìn nữ tử áo trắng: "Thuần nhi, nàng không cần đi đâu cả".

"Nàng không phải luôn lo lắng ở nơi thâm cung không có bằng hữu sao? Hiện tại có người không thích trẫm, nàng rốt cuộc có thể ở lại được rồi, chúng ta cùng nhau chậm rãi nghĩ biện pháp được không?".

10.

Cứ như vậy, ta trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng đế.


Vốn dĩ muốn tránh xa nơi này nhất, không ngờ bây giờ lại là gần nhất.

Hoàng đế cùng Thuần phi ăn tối, ta ngồi chung bồi (giúp, đi chung) hai người họ.

Hoàng đế cùng Thuần phi đi dạo ở bên hồ, ta lại bồi hai người họ.

Hoàng đế cùng Thuần phi có một đêm xuân.., ta bồi rồi lại tiếp tục bồi... Cuối cùng thì ta mợ nó cũng có thể quay lại ngủ ngon một giấc rồi.

Đang ngủ thẳng cẳng, ta lại một lần nữa bị túm dậy, khuôn mặt u ám của tên kia đập vào mắt ta:

"Hôm nay nàng có chuyện gì mà phải ở cùng với hoàng đế chứ?".

Ta nhắc nhở hắn: "Vị huynh đệ à, ngươi nghĩ là ta muốn hả, ta là bị ép buộc phải làm bóng đèn từ sáng đến tối. Đổi lại là ngươi, ngươi thử xem có cả gan từ chối không?".

Ta thật là dũng cảm, dám thách thức tên thần kinh này.

May mà, đoán chừng là lúc hắn tới đây đã đụng phải thứ gì đó nên mất não rồi, không có phản ứng lại như thường ngày, ngữ khí lại còn dịu đi vài phần nữa chứ:

"Hù chớt lão tử á. Lão tử còn tưởng hắn bắt đầu coi trọng nàng rồi chứ".

Thấy ta vẻ mặt đăm chiêu nhìn hắn, hắn vội sửa lời, nói:

"Lão hoàng đế luôn có con mắt không tốt, không được hắn thích, ngược lại, chứng tỏ nàng xinh đẹp, cơ trí, chỉ cần Nhiếp chính vương thích nàng là đủ rồi".

"Ngày mai, ta sẽ an bài cho nàng đi gặp Nhiếp chính vương".

11.

Ta cùng Nhiếp chính vương lúc đó thực ra vẫn có một chút liên quan nhau.

Trước khi nhập cung, ta vốn định gả cho hắn.

Từ nhỏ ta cùng hắn đã định ra mối nhân duyên này, không có cách nào giải trừ được, ta lại không có tỷ muội, chỉ có một ca ca.

Cha ta bắt đầu lo lắng về tai tiếng của Nhiếp chính vương. Ông u sầu như thế cả bảy tám năm trời.

Có đôi khi uống quá chén, ông lại tự tát vào miệng mình rồi nói xin lỗi ta.


Nói có lỗi với ta, đều do ông đối nhân xử thế quá tốt. Chức quan quá lớn, có quá nhiều tiền của, nhưng ngay cả tìm một người ở rể cũng không có.

Kết quả là, cách lúc ta gả cho Nhiếp chính vương ba tháng, một thầy tướng số đi ngang qua, bấm tay tính toán và nói với cha ta rằng, ta trời sinh có mệnh là hoàng hậu, chỉ có thể gả cho hoàng đế.

Một truyền mười, mười truyền trăm, một tháng sau, ta nhận được thánh chỉ nhập cung, cha ta lại uống rượu nhiều hơn, trước đêm ta nhập cung, cha ta vẫn nói đó đều là lỗi của ông, ông còn nói kiếp sau mong chúng ta sẽ lại tiếp tục làm cha con giống như vậy...

Ngày hôm sau, khi ta vừa tỉnh dậy, hoàng đế đã gọi ta vào nội các (văn phòng của vua) và nói với ta rằng hắn đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

"Đầu tiên trẫm giả vờ bỏ cuộc, để Thuần nhi đi, sau đó tìm người giả làm thổ phỉ, nửa đường mang nàng đi, giả vờ để nàng nhận chút tra tấn, tới lúc hoàn toàn hoảng loạn, trẫm sẽ một thân bạch y đi tới, thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân, hạ gục từng tên thổ phỉ một, trong cơn mưa mũi tên đầy hỗn loạn, trẫm sẽ ôm Thuần nhi trong vòng tay rồi phá vỡ vòng vây, từ đó về sau sẽ sống hạnh phúc mãi mãi".

Sau khi nói xong, hắn còn yêu cầu ta nhận xét một phen, ta nói ý tưởng này vô cùng tốt, hắn đắc ý nói:

"Đây là trẫm mời hoàng thúc nghĩ ra, người nói một khi dùng chiêu này thì bất kỳ nữ nhân nào cũng đều có thể xiêu lòng".

Đúng là hoàng thúc thật tốt, bệ hạ à!

Nhiếp chính vương này đoán chừng là có thâm thù đại hận gì với ngài rồi, bệ hạ ơi!

Hoàng đế nhanh chóng làm theo chủ ý của hoàng thúc tốt của hắn, trước tiên hắn quyết định lập tức tuyệt giao với Thuần Phi và đuổi nàng ra khỏi cung.

Về phần ta.

"Ngươi đi theo Thuần nhi xuất cung đi, nếu thổ phỉ muốn đánh nàng, ngươi giúp nàng chắn lại là được".

Ngay khi ta sắp lên cơn động kinh, hắn đưa cho ta một chồng đồ khác:

"Ngươi cầm sấp ngân phiếu này, trên đường đi, ngàn vạn lần cũng đừng để nàng ấy chịu khổ cực".

12.

Ai lại gặp khó khăn khi có tiền rủng rỉnh trong túi chứ?

Ta cất tiền đi, cười hắc hắc, nghĩ thầm: Bệ hạ, không phải ta muốn trốn, mà là bệ hạ tạo cơ hội cho ta bỏ trốn đó.

Cho dù ta giữa chừng bỏ chạy cũng không quá đáng, dù sao ngươi cũng không nói cho ta biết ta nên đi tới chỗ nào.


Ta đi theo Thuần phi, người đang kiên quyết đi ra khỏi cung với nước mắt giàn giụa trên mặt, khóe miệng ta suýt nữa nhếch lên tận mang tai.

Tạm biệt, con chim ngu ngốc.

Tạm biệt, tên thần kinh.

Tạm biệt, tiểu Đào.

Thật không ngờ, ngày lành tháng tốt của ta lại tới nhanh như vậy.

Kế hoạch của ta là sau khi vượt qua sườn núi thứ hai thì ta sẽ bỏ chạy, để lại hơn một nửa số tiền cho Thuần phi, ta sẽ lấy một phần còn lại, rồi mua một con ngựa cưỡi thẳng về nhà ta.

Ta sẽ nhờ cha ta bí mật sắp xếp một nhóm người để bảo vệ Thuần phi, quá là tận tình tận nghĩa luôn đó chứ.

Nhưng mà đêm hôm đó, ta lại thấy tên thần kinh kia.

Trên tay hắn mang theo bức thư ta gửi cho cha ta, trầm giọng nói:

"Đây là cái gì?".

13.

Ta chột dạ, lí nhí đáp: "... Chỉ là một tờ giấy thôi á".

"Ồ?".

Cách một lớp mặt nạ, ta có thể nhìn thấy vẻ trào phúng của hắn, hắn mở tờ giấy viết thư ra và bắt đầu đọc:

"Cha, con là Tần nhi của cha đây, ngày mai con sẽ về nhà, xin cha hãy bố trí nhân thủ tiếp viện cho con ở bến đò Xuân Phong. Chú ý: Cha nhớ kêu nương chuẩn bị một cái chân giò lớn chờ con nha, để bữa trưa con về còn có cái để mà ăn".

Tên này tuyệt đối chưa từng đi học nên không biết hai chữ lễ độ viết như thế nào.

Trong lúc tên này đem giấy viết thư cất đi: "Đây chỉ là giấy thôi sao?".

Trong lòng ta gào thét không thôi: "Này! Cái này cũng không thể trách ta được! Chuyện đó…, là ngươi nói hôm nay để ta đi gặp Nhiếp chính vương! Ngươi nói mà không giữ chữ tín gì hết!".

Hắn sửng sốt một chút, ta lại tiếp tục nói nhảm: "Ta vừa nhìn ngươi là biết ngươi không có loại bản lĩnh này, cho nên ta đã tự mưu tính đường lui cho ta rồi, hiện tại về nhà, có lẽ còn có thể gặp được Nhiếp chính vương, nếu không đến lúc hồi cung sao ta có thể gặp được người nữa!".

Càng nói càng tủi thân, mợ nó.

Ta thật vất vả mới mua được một tiểu tử sai vặt, rồi nhờ hắn đưa tin cho Tô đại tướng quân, tổng cộng ta phải trả năm mươi lượng! Lại bị tên điên này một dao cắt đứt, thật phí phạm mà!!

Ta càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng ta oa oa bật khóc, trái lại tên kia bị ta dọa cho sợ hãi, luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta.

“Được rồi, được rồi”. Hắn thấp giọng nói: “Được rồi, là ta sai, được rồi mà”.


Hắn vụng về lấy khăn tay lau khắp mặt ta, ta vừa khóc vừa ngửi ngửi thấy có mùi gì đó vừa không đúng lại vừa quen quen, ta ngước mắt lên khóc càng thảm thiết hơn:

"Ngươi sao lại lấy khăn lau chân rồi lau lên mặt ta vậy hả!!!!!!".

14.

Trong lúc ta tức giận vì cái khăn lau chân, để đền bù cho ta, hắn hỏi ta có mong muốn gì.

Ta đè nén ý nghĩ suýt chút nữa đã thốt ra “muốn giế.t ngươi”, gượng cười nói:

"Đương nhiên là ở cùng Nhiếp chính vương rồi".

Nụ cười gượng gạo này rơi vào trong mắt hắn, không biết sinh ra nhân tố hóa học nào, khiến giọng điệu của hắn dịu đi ba phần:

"... Nàng không cần tuyệt vọng như thế, cũng không cần tự ti cảm thấy mình không xứng, thật ra Nhiếp chính vương hắn... cũng không tuyệt tình với nàng như thế đâu".

Tất nhiên là không tuyệt tình rồi, mà là... nghe nói hắn là một ác khuyển phát điên, e ràng đối với ta là hung ác thành thói, sớm chiều sẽ là đánh đập mắng chửi ta.

"Hắn cũng không phải là người không thể giao phó, đối với người trong lòng sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu thương".

Người này đúng là một lòng một dạ, nghe nói người này nuôi bảy tám thê thiếp, chín mươi đào kép, đối với mỗi người đều cực kì thâm tình, toàn tâm toàn ý.

"Nói không chừng hắn đối với nàng cũng rất có hảo cảm, chẳng qua là bị trắc trở không gặp được nàng thôi, cho nên nàng mới không biết".

Chưa gặp mặt mà vẫn có ấn tượng tốt về ta thì tất nhiên là một cực phẩm mê luyến sắc d.ục rồi, còn rất não tàn nữa.

Hắn kết luận: "Cho nên, nàng nhất định không được về nhà, vạn nhất (ngộ nhỡ) nàng trốn về nhà, Nhiếp chính vương làm sao tìm được nàng đây?".

Khả năng này cũng tốt đó chứ.

Ta bày ra bộ dạng mệt mỏi: “Ta vất vả lắm mới được xuất cung một chuyến, nhưng ngươi lại khiến ta không gặp được người trong lòng, lại còn chặn thư lấy năm mươi lượng của ta nữa”.

Nghĩ đến năm mươi lượng bị ăn chặn, ta liền mất hết hy vọng, không lòng dạ nào hoàn thành nhiệm vụ nữa, năm mươi lượng này chất đầy lòng ta, không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.

Ăn cũng không vô, ngày mai ta đi chớt luôn cho rồi, năm mươi lượng của ta, chờ ta, mai ta sẽ đi theo ngươi.

Nghe thấy chưa? Phong thư này đáng giá năm mươi lượng! Năm mươi lượng đó!

Mau trả lại năm mươi lượng cho ta nhanh!

Bất quá, hắn nghe nhưng cũng không hiểu ý của ta, lại còn ho khan một tiếng: "Ta cũng chưa nói không cho nàng gặp hắn".

"Vạn nhất ngày mai hai người gặp được nhau thì sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận