19.
Dưới sự giúp đỡ của vị hắc y công tử này, ta và Thuần phi lập tức lấy lại được tự do.
Tú bà vừa nãy còn hớn hở nhận tiền, bây giờ mặt đã tái mét lại, quỳ trên mặt đất run cầm cập, lắp bắp nói:
"Vương gia thứ tội, vương gia thứ tội. Tiểu nhân không biết nàng là người của vương gia, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!".
Hắc y công tử kia, à không phải, Nhiếp chính vương ngồi ở trên chiếc ghế lớn làm bằng da hổ, hơi hơi nâng cằm, một thị vệ cao lớn lập tức tiến lên phía sau hắn.
Mấy tên lưu manh bị trói chặt lại, run rẩy quỳ gối trước mặt chúng ta.
Xem chừng bọn chúng đã bị đánh một trận không nhẹ, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào chúng ta. Chỉ liên tục cầu xin tha thứ.
"Kéo xuống dưới".
Khóe miệng Nhiếp chính vương cong lên một nụ cười đáng sợ: "Tống vào khuyển ti (ngục, nhà lao) cho ta".
Mấy tên lưu manh bị lôi xuống khóc lóc thảm thiết, ta cũng không biết khuyển ti là nơi nào, tú bà là người khóc rống to nhất trong đám người kia, bà ta đảo mắt rồi ngất đi, trán bị đập xuống đất.
Thuần phi chân thành bước lên phía trước cảm tạ: "Đa tạ vương gia ra tay cứu giúp, dân nữ vô cùng cảm kích".
"Không có gì".
Nhiếp chính vương nói: "Ngươi là người hoàng chất (cháu trai) ta yêu sâu đậm, ta cứu ngươi là vì hoàng chất ta thôi".
Ánh mắt hắn đảo qua ta: "Bổn vương thấy hành trình của các ngươi rất không an toàn".
"Bổn vương vừa lúc có việc quan trọng đi Qua Châu, không bằng để ta đưa các ngươi cùng trở về".
Trời ơi, người gì đâu mà tốt bụng quá trời, nhưng mà ta...
Nếu theo hắn ta, vậy hoàng đế sao có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân đây?
Ta định từ chối, nhưng Thuần phi đã vui mừng khôn xiết:
"Vậy đa tạ vương gia".
Bệ hạ người nhìn xem, thần thiếp không muốn Nhiếp chính vương đi theo, chính là Thuần phi bảo bối của người đáp ứng đấy thôi.
Vừa nói liền đi, Nhiếp chính vương đã đặt một khách điếm (quán trọ) để nghỉ qua đêm. Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ, ta nói với Thuần phi ngày mai sẽ lên đường.
Thuần phi trông rất vui, nắm tay ta nói Nhiếp chính vương thật sự là một người tốt, còn nói Nhiếp chính vương không giống như lời đồn, rồi còn khẳng định những lời đồn đó không đáng tin cậy.
“Không biết tương lai nữ tử nhà ai sẽ là thê tử của Nhiếp chính vương đây”. Nàng chống cằm thở dài.
Ta nghiêm mặt nói: “Vương gia ngài ấy tất nhiên là thích tiểu Cố kia rồi”.
Thuần phi vẻ mặt khó hiểu nhìn ta: "Hả? Cái gì?".
Ta phân tích cho nàng nghe: "Hôm qua muội bị phái đi hầu hạ Cố thiếu gia. Hắn bị nấm ở phía sau lưng, thập phần khó chịu, nên đã cởi y phục ra nhờ muội gãi ngứa".
"Lúc này Nhiếp chính vương đúng lúc đi vào, nhìn thấy tiểu Cố ở cùng với muội, sắc mặt của hắn u ám lạnh lẽo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân thể lõa lồ của tiểu Cố, tiểu Cố còn giải thích với hắn đây là lần đầu tiên tới đây".
Ta tiếp tục phân tích: “Tỷ nghĩ lại xem, giọng điệu này có giống phu quân nói chuyện với thê tử không?”.
Thuần phi bán tín bán nghi gật đầu: “Muội nói như vậy, hình như hơi có chút, nhưng mà… ”.
"Huống chi, ngay lúc đó muội mặc y phục mát mẻ như vậy, hắn cũng không nghĩ liếc nhìn muội một chút".
Ta dẫn dắt từng bước: "Tỷ thử nghĩ xem, muội cũng quốc sắc thiên hương như vậy, thiên hạ có nam nhân nào không động tâm? Hắn không những không nhìn còn ném cho muội một bộ y phục với vẻ mặt ghét bỏ, còn kêu muội nhanh chóng mặc vào. Hắn sợ muội làm ô uế đôi mắt hắn, một giây đồng hồ cũng không nguyện ý ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt thế của muội".
"Cho nên, Nhiếp chính vương nhất định là thích nam nhân!".
"Hắn - thích - tiểu - Cố!".
20.
Sau khi biết được bí mật này, ta đã chuẩn bị một số việc để báo đáp công ơn cứu mạng của Nhiếp chính vương.
Ta muốn trao trọn vẹn phương tâm (tâm hồn thiếu nữ) của tiểu Cố cho hắn!
Đêm đến, gió thổi mạnh hơn, tên thần kinh kia lại chui vào phòng ta.
Hắn hôm nay còn có chút nũng nịu hỏi ta: "Nàng cảm thấy Nhiếp chính vương thế nào?".
Ta tỏ ý khen ngợi: "Phong hoa nguyệt đại (phong nhã, tài hoa), nhất ngôn cửu đỉnh".
Tên thần kinh thỏa mãn gật đầu: "Nàng tinh mắt đấy".
Ta lại tiếp tục: “Ta đã biết người trong lòng của ngài ấy là ai rồi đấy”.
Tên thần kinh dường như sửng sốt, ngượng ngịu một lát rồi hỏi ta: "Vậy nàng dự tính như thế nào?".
Ta nở một nụ cười nham hiểm: “Ơn cứu mạng, đương nhiên là để ngài ấy đạt được điều mình mong muốn rồi”.
Tên ngốc thần kinh này đoán chừng hôm nay chắc là lại bị cánh cửa ép vào đầu rồi, nghe ta nói vậy, hắn sửng sốt một chút rồi loạng choạng bay ra khỏi cửa sổ.
Sáng sớm hôm sau, Thuần phi và ta, còn có Nhiếp chính vương và tiểu Cố lại chuẩn bị lên đường.
Nhiếp chính vương hôm nay đặc biệt kỳ quái, y phục trên người hắn rất độc đáo.
Hắn ta thay một bộ y phục màu tím, dáng người cao lớn, mái tóc dài được búi cao, nhưng không hiểu sao ánh mắt hắn không dám nhìn về phía chúng ta, chắc có lẽ là không muốn nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào ngoài người đó.
Ta kinh ngạc hỏi Thuần phi: “Tỷ có cảm thấy Nhiếp chính vương hôm nay so với thường ngày rất khác không?”.
Nàng ấy cũng gật đầu tán thành: “Ngài so với hôm qua còn đẹp hơn rất nhiều”.
Ta thoáng nhìn qua và thấy Cố công tử ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh.
À, thì ra là thế, chuyện đúng là như vậy rồi.
21.
Có lẽ là bởi vì hôm qua tiểu Cố đi thanh lâu, nên Nhiếp chính vương rất không hài lòng, dọc đường đi còn làm xấu mặt tiểu Cố.
Cố thiếu gia rất oan ức: "Vương gia, thuộc hạ không phải cố ý đâu... ngài nếu có tức giận, nếu không thì xử lý thuộc hạ bằng quân pháp để ngài bớt giận đi ạ".
Ái chà chà, tiểu Cố ơi là tiểu Cố.
Vương gia của ngươi làm sao cam lòng xử trí người hắn yêu bằng quân pháp chứ?
Lúc này chúng ta đã đi qua núi Lục Thành, thấy sắp tới địa điểm hoàng đế định cướp hôn, mấy người chúng ta vẫn một đường như hình với bóng.
Chỉ sợ đoạt Thuần phi không thành công, hoàng đế lại đem cả nhà ta ra du ngoạn thì toi?
Ta đắn đo suy nghĩ, liền thúc ngựa.
Tiến hai bước đến gần Nhiếp chính vương, thấp giọng nói: "Vương gia, ta cảm thấy đoàn người của chúng ta đi trên đường hình như quá mức phô trương, không bằng chúng ta chia làm hai đường sẽ thích hợp hơn".
Hắn ho khan một tiếng, dời tầm mắt: "Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm như thế nào?".
Không ngờ tới Nhiếp chính vương chán ghét nữ nhân sâu đến mức như vậy, nhìn thấy nữ nhân liền muốn nôn ọe, ói mửa?
Ta âm thầm lắc đầu, dặn dò hắn: "Như thế này đi, ta cùng ngài một nhóm, tiểu Cố và Thuần phi một nhóm, như vậy có thể phối hợp với nhau, cũng không đến nổi quá mức huênh hoang".
Hắc hắc hắc, tiểu Cố sau lưng mắc bệnh nấm, vừa nhìn là biết cũng không có giá trị vũ lực gì, như vậy đợi lát nữa sơn tặc đến thì cả hai đều có thể bị bắt đi, sau đó khi hoàng đế ra tay anh hùng cứu mỹ nhân - Thuần phi, thì Nhiếp chính vương cũng nhân cơ hội đó làm anh hùng cứu được “bệnh nấm tiểu Cố”.
Từ đó về sau cả bốn người đều viên mãn, hắn cày ruộng, tiểu Cố dệt vải, hắn gánh nước, tiểu Cố tưới vườn.
Nhiếp chính vương chắc là không muốn cùng tiểu Cố tách ra, bi phẫn đến không chịu nổi, tức đến mặt cũng đỏ cả lên, nhưng lại không dám phản bác, đành quay mặt sang một bên, nhẹ giọng đáp:
"Được".
Đứa nhỏ ngốc này, ngươi không biết đâu.
Ta là đang muốn tốt cho ngươi thôi, ta làm điều đó là muốn bồi đắp tình cảm cho hai đứa nhỏ nhà ngươi đó.
Nói là làm liền, ta cùng Nhiếp chính vương, tiểu Cố và Thuần phi chia ra hai hướng, ta để bọn họ xuất phát trước.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, chắc còn lâu nữa Thuần phi mới bị quân tiên phong của hoàng đế bắt được.
Ta nhận hết dằn vặt, khổ sở, muốn sống không được, muốn chớt không xong, lại còn bị buộc làm khiên chắn đao nữa chứ, bằng mọi giá...
Khi ta nghĩ về điều này, ta không kìm lòng được mà nở một nụ cười nham hiểm.
Lúc này, Nhiếp chính vương chợt nhìn thấy, ho khan một tiếng, không tự nhiên mà quay đầu đi.
Đôi mắt phượng khẽ ánh lên dưới hàng mi mảnh, mơ hồ nhìn ta:
"Ngươi... ngươi có lời gì muốn nói với ta không?".
22.
Cái gì?
Nói gì?
Trong nháy mắt, ta đã hiểu được ý tứ của hắn!
Hắn chắc chắn là hỏi ta.
Tối hôm qua, tiểu Cố yêu dấu của hắn đã xảy ra chuyện gì sao!
Vẻ mặt ta nghiêm túc nhìn hắn: "Vương gia, tối qua chỉ là hiểu lầm thôi, thực ra... tiểu Cố không làm gì ta, ta chỉ gãi lưng cho hắn mà thôi".
Hắn ho khan một tiếng, mặt càng đỏ hơn: "Ta biết".
Không cần phải che giấu điều đó đâu, vương gia à.
Biểu hiện quan tâm săn sóc của ngươi đã muốn tràn ra trong lời nói rồi kia kìa.
Ta tiếp tục nói thêm: "Mặc dù ta có quốc sắc thiên hương á, nhưng Cố thiếu gia không để ở trong mắt chút nào, công tử thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta một cái nào. Chúng ta đêm qua trong sạch thanh bạch, không hề dính líu gì nhau, chúng ta cũng chán ghét nhau không kém, ngài không tin thì ta có thể thề để chứng minh".
Ai ngờ, hắn càng đỏ mặt hơn, nói: "Ngươi không cần giải thích, bổn vương... ta không để ý những chuyện này đâu".
Ồ, vậy à.
Mắt phượng của hắn khẽ động: "Ngươi... ngươi có mệt hay không?".
"Mệt".
Vớ vẩn, nếu ta nói ta không mệt, ngươi không phải sẽ hối thúc ta đi nhanh một chút sao, để cho ngươi cùng tiểu Cố sớm tụ họp lại với nhau chứ gì, rồi ta sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, sau đó hoàng đế sẽ đem nhà ta ra trị tội?
Ta chủ động tiến công: "Vương gia, ngài xem, hôm nay thời tiết thật tốt, không bằng chúng ta ở quán trà uống trà, thưởng hoa, sau đó nghỉ ngơi một chút, được không?".
Hắn lắp bắp nói: "Cũng... cũng được."