Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Hôm nay vừa hay cậu cả và cậu út nhà họ Hồng đều đến nên bọn họ liền giữ Mạc Uyển Kinh ở lại ăn bữa cơm.

“Thiên Nữ, dạo này con đã quen với cuộc sống ở trong cung chưa? Ta nghe mẹ của con nói con mang thai con của Hách Liên Tử Mục, chuyện này là thật sao?” Hồng Tiến Xuyên nghiêm túc đặt đôi đũa xuống bàn, ánh mắt dò hỏi nhìn Mạc Uyển Kinh.

Hoảng hồn trước lời nói vừa rồi của Hồng Tiến Xuyên, ai nấy đều không thể tưởng tượng được lại có chuyện này. Riêng Hồng Phong Sắc thì lại hú hồn hẳn ra, anh nuốt ượt miếng thức ăn trong miệng còn chưa kịp nhai kĩ, hấp tấp lên tiếng “Anh cả…chuyện này không phải chuyện đùa đâu…”

“Cậu thấy tôi có đùa không?” Hồng Tiến Xuyên gằn giọng càng khiến Mạc Uyển Kinh lo hơn, cô cũng không dám giấu nữa mà giải bày ngay chuyện này cho cả nhà nghe.

Dương Hoan Ái giữ lấy tay chồng mình, ý nhủ ông im lặng một lúc cho Mạc Uyển Kinh lấy lại bình tĩnh đã. Hồng Tiến Xuyên nghe lời vợ nên thôi, đổi lại là con gái của bọn họ thì có chút bất mãn như thể đã có từ lâu trước đó “Hừ, còn không thử nhìn xem mình có thân phận gì mà thích làm loạn là làm loạn sao? Bao lâu rồi?”

Mạc Uyển Kinh biết Hồng Quỳnh Ny cũng không có ý xấu gì mà đổi lại còn có phần tốt cho mình, bởi cô ấy là người ngay thẳng lại là chị cả trong đám cháu gái này nên cứ luôn nghĩ mình phải có trách nhiệm với những việc làm của mấy đứa em gây ra.


Mạc Uyển Kinh cười khổ, đôi mắt long lanh sắc xanh khác biệt hoàn toàn so với màu mắt tím của nhà họ Hồng. Cô không nhanh không chậm lên tiếng “Cũng hơn một tháng rồi, nhưng mà nhìn nó khá nhỏ nên mọi người rất khó để nhận biết. Em biết chị và mọi người đều lo lắng vì gia tộc Hách Liên đã từng làm chuyện có lỗi với trung thần của hoàng gia nhưng lúc em ở Vân Nam bị người người bức ép thì chính bọn họ là người đã nâng đỡ và đối xử rất tốt với em.”

“Không được, ta cần nói chuyện này với phụ hoàng và mẫu hậu của con. Không thể để dòng dõi hoàng gia có liên hệ gì với gia tộc Hách Liên cả…hoặc con nên suy xét về việc cầu thân của đại hoàng tử Trì Hoắc đi.” Hồng Phong Sắc khó chịu hẳn, anh đứng phắt dậy mà nói nhanh.

Hồng Tẫn thấy chuyện này không thể để như thế được, ông đập mạnh tay xuống bàn tức giận lớn tiếng “Đủ rồi, im lặng hết đi. Đứa bé này ta sẽ suy nghĩ thật kĩ có nên giữ hay không, chờ bà của con về rồi bàn. Hôm nay chỉ ăn mỗi bữa cơm thôi, đừng ai nói thêm chuyện gì mất hứng nữa. Thiên Nữ, cháu ăn đi bây giờ một thân hai mệnh không thể sơ sài được.”

“Vâng, cảm ơn ông ngoại.” Haiz, Mạc Uyển Kinh chỉ biết thở dài trong lòng, cái cảm xúc không rõ từ đâu mà có này thật sự khiến cô như dung lạc vào một thế giới tĩnh lặng, một không gian yên ắng nào đó toàn bóng tối.

Bữa cơm gia đình mà Hồng Tẫn nói hôm đó quả thực như canh chan thêm muối, ai nấy trong lòng đều có chuyện muốn nói nhưng không ai mở miệng nhắc nửa lời.

…………

Bên chỗ khách sạn nơi Hách Liên Tử Mục đang ở.

“Boss, vừa nhận được tin báo của Tôn thiếu. Ngài ấy nói nước H có kẻ ly gián mối quan hệ của chúng ta với hoàng gia qua việc buôn bán chất cấm với Hàn Chỉ Quyết. Hiện tại ngài ấy đã tóm được kẻ đó và đang tra hỏi, chúng ta có nên giúp không?” Trương Quốc đi từ ngoài vào, anh nói ngay tin tức mà mình vừa nhận được từ người của Tôn Tận Hạo.

Hách Liên Tử Mục cười khẩy, anh đứng dậy cầm quay lưng nhìn ra khoảng trời không ngoài kia qua bức kính trong suốt mà buông lời “Việc gì phải nhúng tay vào, cứ để Tôn Tân Hạo xử lý đi. Cậu chỉ cần đi điều tra lại vụ việc năm đó cho tôi là được.”

“Vâng!”


“Khoan đã, tra xem hiện tại Mạc Uyển Kinh đang ở đâu rồi gửi định vị ngay cho tôi.” Tự dưng người đàn ông kia nhíu đôi mày tâm trạng, anh lại nhớ người phụ nữ của anh rồi nên liền sai người dò tìm tung tích của cô.

Người gì mà cứng đầu cứng cổ, cứng miệng nhưng lòng lại xáo động, mất lý trí như này không biết.

Trương Quốc nhướng mày bày ra biểu cảm không nói nên lời, anh gật đầu đi điều tra một công đôi chuyện luôn.

Tầm mười phút sau.

‘Trương Quốc đã chia sẻ một định vị’ nhanh chóng nhận tin rồi lái thẳng xe đến nơi Mạc Uyển Kinh đang dừng chân là quán trà sữa nổi tiếng nhất trong thành phố - CaSa caffe.

Bên này, sau khi rời khỏi Hầu tước phủ Mạc Uyển Kinh chưa vội về cung mà hỏi dò Tử Thích xem ở gần đây có chỗ nào điều chế được thức uống ngon không nên mới có cái địa điểm mà Trương Quốc gửi cho Hách Liên Tử Mục đó.


Người phục vụ bước đến hỏi xem khẩu vị của Mạc Uyển Kinh “Xin chào, không biết cô đã chọn được hương vị mình muốn uống chưa nhỉ?”

“Chào cô, làm giúp tôi năm ly trà sữa vị truyền thống ngon nhất của quán cô nhé. Cảm ơn.” Chần chờ nhìn tấm menu được bày biện một cách độc đáo trên tay, đương nhiên Mạc Uyển Kinh đã mở lời bằng một lời chào lịch sự và một nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi đỏ hồng căng bóng rồi mới tới việc gọi thức uống.

Người nhân viên đã đổ gục trước cái nhan sắc này nhưng cô lại nhanh chóng phát hiện ra đôi mắt màu xanh biếc của Mạc Uyển Kinh mà hoảng hốt quỳ xuống đất làm nghi lễ bái kiến, Mạc Uyển Kinh thấy vậy thì vội đỡ cô dậy, làm kí hiệu đặt ngón cái lên miệng bảo người phụ nữ đó hãy giữ im lặng đừng làm lớn chuyện.

“Công chúa…”

“Cứ gọi tôi là tiểu thư sẽ không có ai dám trách tội cô đâu, hiểu chứ? Làm phiền cô giúp tôi đóng gói trà sữa nhanh một chút nhé!” Mạc Uyển Kinh thấy rằng nếu còn ở lại đây lâu hơn nữa kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra nên cô vội vàng bảo người phục vụ đi chuẩn bị đồ mình gọi nhanh chóng.

Tử Thích đứng cạnh cô cũng thấy lo, may mà hôm nay lúc ra ngoài anh không nghiêm túc về trang phục không thì sẽ lại gây ra sự chú ý rất lớn đây. Với lại thật ra nước D thông báo đã tìm thấy công chúa thất lạc nhưng người dân đều chưa được thấy nhan sắc của cô nên mới có cái cảnh người phục vụ nói chuyện qua lại mới nhận ra thân phận của Mạc Uyển Kinh đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận