Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Thành phố Vân Nam.

Vương Mặc Bắc đang cùng Lạc Hương Mẫn đi dạo quanh công viên thì bị cuộc gọi của Hách Liên Tử Mục quấy rầy, anh thề thầm lúc này nếu thật sự không phải chuyện gấp gì thì tên này chết chắc với anh.

Thấy người đàn ông bên cạnh đang do dự không biết có nên nghe máy không thì Lạc Hương Mẫn liền lên tiếng “Nghe đi, lỡ đâu có chuyện gấp gì đó thật thì sao?”

Vương Mặc Bắc vuốt tóc của Lạc Hương Mẫn ý bảo cô chờ anh một lát, anh nghe máy xong thì lại đi dạo cùng cô tiếp, bực dọc nghe máy “Có chuyện gì?”

Hách Liên Tử Mục nghiêm túc, anh gằn giọng nói tóm tắt mọi chuyện cho Vương Mặc Bắc rồi mới lên giọng nhờ vả “Giúp tôi điều tra xem Vân Nam từng có ai hợp tác với nước D không?”

“Tể Chu cũng bị giết vào đúng lần chú đến nước D? Chuyện này đúng là rắc rối, cậu nên điều tra cái tên Thưởng Hạ kia đi, hắn chắc chắn có gì đó.” Điều này đương nhiên không chỉ là phán đoán riêng của Vương Mặc Bắc mà còn là điều mà Hách Liên Tử Mục đang nghi ngờ.


Giao việc ở Vân Nam lại cho Vương Mặc Bắc, Hách Liên Tử Mục vẫn không yên tâm mà đi ngủ. Anh bắt đầu công vụ hacker của mình xâm nhập vào nội bộ của nước M mà điều tra về thân phận của tên Thưởng Hạ có thể là đầu mối câu chuyện kia. Thật không ngờ lịch sử ghi chép tất cả nhân số của nước M lại có tên của Thưởng Hạ nhưng lại không có bất kì thông tin nào về hắn, có lẽ là bị xóa rồi.

Lại đứt mạch điều tra, Hách Liên Tử Mục liền chuyển hướng muốn dụ rắn ra khỏi hang.

…………

Ngày hôm sau.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà thì Thưởng Hạ đã nhận được một bức thư nặc danh, hắn ta ngó quanh một lượt nhưng không thấy ai nên liền biết ngay là đồ gửi cho mình. Cầm bào nhà bóc tem, hắn bị dọa cho giật mình mà đẩy mạnh hộp đựng ra xa bất giác thốt lên mấy câu “Tể Chu…xin lỗi cha nuôi, đừng bám lấy con nữa. Con cũng chỉ là bị ép mới làm như vậy thôi…”

Mấy lời này của hắn không ngờ lại bị máy ghi âm được lắp dưới đáy hộp nghe thu được, bên phía Hách Liên Tử Mục cũng đã nhận thấy ngay tên Thưởng Hạ này có vấn đề nên liền hẹn Mạc Uyển Kinh ra ngoài nói chuyện.

Hai người gặp nhau thì vào thắng vấn đề và Mạc Uyển Kinh cũng hiểu được đại khái chuyện này có liên quan đến Thưởng thống lĩnh quân vệ của hoàng gia cô. Chỉ e là nếu đánh rắn động cỏ thì mọi chuyện lại đi theo một mạch truyện khác nên Mạc Uyển Kinh có hơi lo “Nhưng hiện tại Thưởng Hạ đang là thống lĩnh nắm toàn bộ binh quyền, nếu hắn thật sự bị phụ hoàng phế truất không rõ lý do thì không chừng hắn sẽ làm loạn. Việc này quá nguy hiểm.”

“Vì việc này nguy hiểm nên tôi mới nói với em để em nghĩ cách nói với Đế Diêu Hàn và Đế Diêu Mộc Long tìm cơ hội nắm giữ lại binh quyền. Chuyện này tôi sẽ giúp em nhưng em phải đồng ý vói tôi một điều kiện.” Vẫn rất lo cho Mạc Uyển Kinh nên Hách Liên Tử Mục không tài nào yên tâm mà bảo cô tùy tiện xen vào vụ việc đầy rẫy rủi ro này, anh nhướng mày đòi thứ lợi lộc từ cô sau khi ngỏ ý muốn giúp đỡ.

Mạc Uyển Kinh nhìn người đàn ông ngồi đối diện với ánh mắt đầy thắc mắc “Điều kiện gì?”


Không nhanh không chậm buông lời “Hãy nói với tên nào dám nhìn thẳng em rằng nếu hắn không muốn mù thì cất ngay cái ý đồ kia lại không thì Hách Liên Tử Mục tôi sẽ cho hắn toại nguyện. Còn riêng cái tên Trì Hoắc kia nếu còn bén mảng đến làm phiền em thì không chừng hắn không về được nước M của hắn nữa đâu. Em cũng coi chừng tôi đấy!”

“Anh…hừ, không thèm đấu khẩu với anh nữa. Đồ tên đàn ông chuyên quyền.” Mạc Uyển Kinh tức giận đứng phắt dậy, vừa mắng mỏ vừa quay lưng rời đi trước ánh mắt vui vẻ của Hách Liên Tử Mục.

Mạc Uyển Kinh trên đường về đã suy nghĩ rất lâu mà không ngờ đến rằng mọi nhất cử nhất động của cô đều bị dám sát không chừa lúc nào, may thay việc này cũng nằm trong dự đoán của Hách Liên Tử Mục nên anh đã cho người theo dõi hành tung của kẻ đó lẫn việc bảo vệ an toàn cho cô.

Tử Thích lái xe mà không khỏi tò mò nên mở lời “Công chúa, không phải người tính quay lại với tên đàn ông không rõ tốt xấu kia chứ?”

Nhẹ nhàng nở nụ cười “Không phải, chỉ là anh ấy đang giúp chúng ta xử lý chuyện đó thôi. Dạo này Kim Thúc có bận không, nếu không thì bảo cậu ta giúp tôi điều tra lai lịch Thưởng thống lĩnh một chút, tôi rất cần tư liệu về người này.”

“Được, để tôi dặn dò cậu ta.” Tử Thích nói rồi lái xe đưa Mạc Uyển Kinh về cung, trước cửa phòng Đế Diêu Mộc Long đã đợi cô từ rất lâu anh có vẻ như khá lo lắng cho em gái mình mà khi thấy cô đã vội chạy đến xoay quanh người cô nhìn xem một lượt.


Chắc chắn rằng cô không có mệnh hệ gì anh mới lên tiếng “Haiz, cái tên Trì Hoắc đó lại đến rồi. Hắn ta cứ khăng khăng nhất quyết phải lấy em cho bằng được, tiểu Thiên Nữ à anh không muốn em gả cho hắn đâu” rồi Đế Diêu Mộc Long lại ôm lấy Mạc Uyển Kinh mà dụi đầu vào vai cô nhõng nhẽo, nũng nịu.

Mạc Uyển Kinh thấy nhột nên bật cười an ủi anh trai mình một cách rất chi là có tâm “Anh mà còn như này thì lát nữa em qua gặp người ta nhận lời cầu hôn luôn đấy!”

Cốc cốc!

“…”

Chưa nhắc tào tháo thì tào tháo đã tới, phủi phui cái miệng quạ quá đi mà. Trì Hoắc tay cầm bó hoa nhài gõ đứng trước cửa phòng của Mạc Uyển Kinh mà lịch sự chào hỏi. Không lường trước được nên Mạc Uyển Kinh và Đế Diêu Mộc Long đồng thời đớ người nhìn Trì Hoắc một lúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận