Sau khi công khai thân phận cho cả thế giới biết Mạc Uyển Kinh dù có đi tới đâu trong nước D của mình thì cô đều được toàn dân tôn quý bởi cô rất thân thiện, lại thường xuyên sống đơn giản như một công dân. Không chỉ vậy, Mạc Uyển Kinh và Đế Diêu Mộc Long cũng rất hay đi thăm hỏi những gia đình nghèo khó và giúp đỡ họ có cái ăn cái mặc, nhiều trường học được mở dạy miễn phí bởi giáo viên hoàng gia.
Nhân dân biết ơn họ lắm vì biết Mạc Uyển Kinh rất thích cây cỏ nên mọi ngỏ ngách cô đi qua thì đều được trồng đủ loại hoa tươi thắm như một sự kính trọng tối cao nhất đối với công chúa.
“Con đi đâu cũng phải nhớ chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho bản thân nghe không?” Hồng Tuyết Như nắm lấy tay con gái nói bao lời dặn dò, không nỡ để cô đi du lịch song lại thấy đi đây đi đó cũng tốt.
Đế Diêu Mộc Long kéo Hách Liên Tử Mục ra một góc nói gì đó rồi mới quay lại bảo với Mạc Uyển Kinh “Nếu tên đó dám bắt nạt em thì hắn chết chắc rồi, anh sẽ cho quân đội nước D san bằng nhà hắn giúp em, haha nghĩ thôi đã thấy khoái rồi.”
Cứ thế, người anh trai của Mạc Uyển Kinh đúng là có chút khiếu hài hước trong người hề thua chú hề là bao. Nói chứ anh cũng buồn lắm, anh không nỡ để cô đi chơi một mình đâu, nếu anh thật sự không bận việc công quá thì anh cũng theo chân cô như Hách Liên Tử Mục.
Đế Diêu Hàn đang họp chính sự nên không thể ra sân bay nhìn cô đi chơi được nên chỉ có Đế Diêu Mộc Long và Hồng Tuyết Như dặn dò cô nhiều điều. Gần đến giờ bay, Mạc Uyển Kinh mới ôm mẹ rồi an ủi bà “Mẹ cũng nhớ ăn nhiều vào đấy, trước đây nhìn mẹ đẹp như thế mà bây giờ có chút tiều tụy hẳn…”
“A, con bé này là đang chê mẹ con xấu hơn trước rồi hả? Chà, học được cách chê người khác như phụ hoàng con với thằng nhóc đó rồi, haiz thật là buồn.”
“Không không, con không có ý đó. Mẹ dù sao cũng là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng con. Chỉ là con nói thật đấy, mẹ nên ăn nhiều vào…cả anh nữa, nhớ nhắc mẹ nghe không?”
“Được rồi, mau đi đi kẻo lỡ chuyến.”
Nhìn gia đình của Mạc Uyển Kinh ấm áp như vậy bất giác Hách Liên Tử Mục cũng thấy vui, khóe môi bỗng chốc cong lên một đường nhẹ nhàng. Ôm lấy vai cô đi lên khoang hạng nhất sắp xếp chỗ cô ngồi sao cho thoải mái rồi anh mới ngồi.
Ánh mắt dịu dàng, nuông chiều của Hách Liên Tử Mục luôn đặt lên người của người phụ nữ bên cạnh không khỏi khiến bao ánh mắt của những người khác cùng khoang ngưỡng mộ và muốn có một anh người yêu như thế.
“Đừng nhìn nữa…ưmmm…ưm…” Bờ môi vừa chúm chím thì đã bị Hách Liên Tử Mục nhanh chóng chiếm lấy, lời cửa cô cũng bị ăn nuốt hết vào trong cổ họng.
Mạc Uyển Kinh ngại ngùng, đôi má ửng đỏ lên cô quay qua lườm người đàn ông vừa được chiếm hời mà đắc ý kia một cái. Hơi nhún người đòi lại công bằng cho mình bằng việc hôn lấy bờ môi anh.
Đồng tử căng lên, Hách Liên Tử Mục chưa kịp phản ứng lại cái hành động vừa rồi của Mạc Uyển Kinh thì một cô tiếp viên đi tới có chút gượng gạo hỏi “Quý khách có muốn dùng một ít bánh và sữa không? Dịch vụ bên tôi đang có chương trình khuyến mãi mọi ưu đãi đặc biệt cho một đôi tình nhân, một cặp vợ chồng ạ.”
Đôi tình nhân, một cặp vợ chồng sao? Vừa hay hai người đây đủ tiêu chí mà cô tiếp viên vừa nói, Hách Liên Tử Mục ghé sát tai người phụ nữ của mình thì thầm “Vợ anh muốn thứ gì thì gọi đi, người ta hỏi kìa.”. Đọc thê𝐦 các chương 𝐦ới tại ﹟ T 𝒓𝗨𝐦T𝒓uyện.𝘷n ﹟
“Hách Liên Tử Mục anh…” Mạc Uyển Kinh gằn giọng nhưng lại thấy biểu cảm chờ đợi của cô tiếp viên mà không khỏi thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi lên tiếng “Vậy đành phiền cô lấy cho tôi ít bánh và sữa nhưng không cần khuyến mãi, tính ra số tiền cho người đàn king này trả. Cảm ơn.”
Hơi thắc mắc nhưng cô tiếp viên vẫn nghe theo lời của Mạc Uyển Kinh mà rời đi. Trong khi bản thân đang ung dung vì vừa trả đũa được Hách Liên Tử Mục thì anh lại không có một chút thái độ gì chỉ thấy bàn tay to lớn kia xỏ vào trong túi áo lấy ra một viên kẹo vị xoài bóc vỏ gọn gàng rồi mới nói “Há miệng ra.”
Mạc Uyển Kinh ngửi thấy hương vị cô thích, theo quán tính mà làm theo lời anh. Cô vừa há miệng một viên kẹo ngọt như đường đã tan vị trên đầu lưỡi, cô thích thú mà nhìn anh tính nói gì đó thì bị cản lại.
“Ăn hết rồi anh lại bóc cho em, nhìn này.” Nói rồi anh liền trưng cái túi lớn đựng đầy kẹo ra trước mặt Mạc Uyển Kinh khiến cô ngay tức khắc cảm động, nơi lòng ngực như có thứ gì đó đập từng tiếng thình thịch liên hồi.
Hách Liên Tử Mục chỉ cười rồi lại ghé đầu tựa lên vai cô, đôi mắt cứ thế an tâm khép lại một lúc. Mạc Uyển Kinh không đẩy anh ra mà còn đưa tay lên mái tóc anh vuốt nhẹ, cái sở thích sờ đầu người đàn ông này như đã ăn sâu vào bản tính cô.