Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Mười một giờ năm mươi tám, tính theo giờ của nước Pháp.

Đồng hồ gần như đã điểm đến những giây phút cuối cùng trong ngày, Hách Liên Tử Mục nhìn màn hình điện thoại rồi nở một nụ cười hài lòng.

Nắm tay Mạc Uyển Kinh đi đến nơi trung tâm của cây cầu trên sông Seine, anh như chờ giây phút này lâu lắm rồi. Đồng hồ dần chỉ đúng về con số không, Hách Liên Tử Mục liền búng tay ra hiệu cho những người đã sắp xếp trước đó hành động.

Bùm, bùm!

“Oa…pháo hoa đẹp quá!” Mạc Uyển Kinh lấy tay che miệng không khỏi bất ngờ trước làn sắc màu rực rỡ giữa bầu trời đêm đầy sao thơ mộng.


Hách Liên Tử Mục nhìn biểu cảm của cô mà nhẹ nhàng đặt lên trán người phụ nữ của mình một nụ hôn. Anh thủ thỉ “Có thích không?”

“Hách Liên Tử Mục, là anh làm sao…?” Còn chưa kịp dứt câu, từ đằng xa có một cô bé tiến đến. Trên tay là một bó hoa tulip tuyệt đẹp chưa khỏi hoàn hồn khi được Hách Liên Tử Mục đặt bó hoa vào tay thì kèm theo đó là một chiếc hộp nhỏ được làm bằng pha lê lấp lánh hiện ra.

Quỳ một chân xuống nền đất, xung quanh là bao nhiêu ánh mắt đổ về ngưỡng mộ khiến Mạc Uyển Kinh xúc động. Người ta nói bà bầu thường có cảm xúc chân thật nhất vì thế mà khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu nhất làm những hành động lãng mạn như trong tiểu thuyết như này cô liền bật khóc.

“Mạc Uyển Kinh em nghe cho rõ đây, đời này của Hách Liên Tử Mục anh chỉ nguyện ý làm hoàng tử của một mình công chúa là em, nếu có hai lòng thì sẽ bị trời…”

“Em đồng ý! Sau này anh đừng hứa hẹn bằng những lời xui xẻo như vậy nữa được không?” Mạc Uyển Kinh lấy tay che miệng của Hách Liên Tử Mục lại, ánh mắt chan chứa tình yêu nhìn người đàn ông trước mặt mà không kiềm nỗi cảm xúc.

Hách Liên Tử Mục ôm lấy mỹ nhân của mình vào lòng, đứng trên cầu với bên dưới là dòng sông Seine đầy lãng mạn, bên phải là một công trình thép cao cả là tháp Eiffel sáng vàng, trên trời với những hạt sáng đủ ánh màu sặc sỡ. Hai người không thể chần chờ nữa mà trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy “Ưm…” không biết qua bao lâu mới dừng lại.

Ở một địa điểm khác của Paris.


Pháo hoa bên này vừa dừng thì một màn pháo hoa khác lại được bắn lên trên không trung. Lần này không phải là sự chuẩn bị của Hách Liên Tử Mục mà là của người đàn ông họ Vương điển trai.

Lạc Hương Mẫn không đến độ ngạc nhiên như Mạc Uyển Kinh nhưng cô vẫn rất thích thú đứng dưới chân tháp Eiffel ngước nhìn lên bầu trời. Khung cảnh này thật sự hợp với việc tỏ tình nhưng Vương Mặc Bắc đã làm chuyện này một lần ở Vân Nam rồi và anh cũng không có khái niệm làm một điều gì đó tận hai lần.

Chỉ là thiết nghĩ bấy lâu nay anh vẫn chưa cho cô một danh phận chính thức nên lần này anh nhất định phải làm điều đó. Quay người của Lạc Hương Mẫn về phía mình Vương Mặc Bắc rất nghiêm túc nhìn cô một lúc, hai người bốn mắt nhìn nhau thắm thiết không rời.

Bỗng Vương Mặc Bắc mở lời, trong giọng nói là sự chắc chắn, mạnh mẽ đủ để người phụ nữ trước mặt này dựa dẫm “Cùng gần một năm rồi, con anh cũng cần có một người bố đường hoàng để cho không có một kẻ nào dám xé miệng nói ra nói vào. Chừng nào về Vân Nam thì anh sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn cho em, phải để cái thế giới này biết em là người phụ nữ của Vương Mặc Bắc này mới được.”

“Lỡ mà cả thế giới vẫn có người không biết thì sao? Không lẽ anh tính đến tận nhà từng nhà nói với họ?” Cũng không phải không biết lời nói thật đùa của Vương Mặc Bắc thế nhưng Lạc Hương Mẫn vẫn thích chọc anh thì mới chịu yên.

“…” Vương Mặc Bắc im lặng hẳn không phải vì anh không biết nói gì, chỉ là anh muốn chiều theo ý cô nên mới vậy.


Hai hoàn cảnh, hai cặp đôi cuối cùng đã đến với nhau một cách mỹ mãn sau bao nhiêu gian truân thế sự khó lường cùng nhau vượt qua. Càng như thế càng chứng minh cho tình yêu bền chặt, mãi mãi không chia rời của họ.

Có lẽ không phải là ngẫu nhiên mà Mạc Uyển Kinh chọn điểm đến cho tương lai của mình lúc nhỏ là Paris bởi nó đẹp hay hoa lệ mà có lẽ cô cũng muốn có một tình yêu một đời với một người duy nhất và người đàn ông đó chính là Hách Liên Tử Mục - một kẻ trước giờ vẫn luôn cao ngạo, đứng trên cao nhìn xuống chứ chẳng bao giờ ngước nhìn ai ngoài những thứ vô tri vô giác.

Hay chính Vương Mặc Bắc đã chọn nơi đây để chính thức vạch ra ranh giới cuối cùng của cái gọi là thích thành yêu và mãi mãi. Một đời một người cứ để Pháp chứng kiến thay họ, sau này lúc nghĩ lại cứ thấy thật hạnh phúc và viên mãn.

Giống như lời nhà văn Ernest Hemingway từng nói “Chỉ có hai nơi trên thế giới mà chúng ta có thể sống hạnh phúc. Một là nhà mình, hai là Paris”. Nơi đây có lẽ đã vô thức trở thành ngôi nhà thứ hai của hai cặp đôi trên, mong rằng họ sẽ luôn vui vẻ, một đời bình an như bốn mùa của xứ sở cái đẹp và lãng mạn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận