“A…tại sao hoa lại rơi vào kẻ độc thân như tôi” đây là câu được trích nguyên từ lời than của một kẻ trăng hoa có tiếng như Tôn Tân Hạo sau khi bắt được hoa cưới của Khiêm Lăng Hoành, anh ta cứ làm như mình ít ông bướm quá rồi không có ai dòm mắt tới ấy.
Lần này Khải Thiên Minh dù có trăm công nghìn việc cũng nhất quyết bay dẹp sang một bên để về từ Úc để dự đám cưới của ba người bạn thân nhất của mình. Anh là ảnh đế trẻ tuổi nhất hiện giờ nên ngay khi vừa xuất hiện tại lễ đường thì tất thảy ống kính đã bắt trọn mọi khoảnh khắc đẹp nhất khi anh phát lì xì cho ba cô dâu và chúc những ly rượu chân thành với các chú rể.
Hách Liên Tuấn thở dài, mình anh là còn ế lại chẳng bắt được hoa cưới của ai nên tủi thân ngồi một góc chúc rượu.
Bỗng một âm vang truyền đến bên tai anh “Cái này là đồ của anh phải không? Lúc nãy tôi nhặt được nó ở bên kia nên đi tìm anh mãi.”
‘Đẹp quá…’ Như bị hút mất vía, Hách Liên Tuấn cứ để người ta gọi mãi mấy lần mới chịu hoàn hồn trở lại, anh nhanh miệng trả lời nhưng vẫn hơi lắp bắp “À…ừ đó là đồ của tôi, cảm ơn cô rất nhiều.”
“Không có gì.” Nói rồi cô liền rời đi, ánh mắt vẫn có chút gì đó tiếc nuối nhưng phận là con gái cô không thể mở lời trước đàn ông được, đây chính là quan niệm của cô.
Dõi ánh mắt nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia, anh lại sực bất ngờ khi nghe cô gọi Mạc Uyển Kinh một tiếng ‘chị’, đúng là người có tình thì ắt gặp lương duyên tiền định. Hách Liên Tuấn quả là đã va phải tiếng sét ái tình, cái gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên là có thật.
Sau hôm đó, Hách Liên Tuấn đã dò hỏi thím Mạc rất nhiều lần về mọi thứ của Hồng Quỳnh Ny và biết được cô rất dễ tính lại hoạt bát, thân thiện phải gọi là nhất nhà. Anh mê cô đến độ thường xuyên đi muộn về sớm chỉ để chạy đến nhà chú nhỏ gặp cô, hai người sau bao nhiêu tháng cuối cùng cũng bày tỏ tấm lòng của người có tình kẻ có ý.
…………
Biệt uyển của lão Khiêm. Ngôn Tình Hay
“Ưm…ưmmmm…”
Âm vang tà mị được vọng đến nơi màng nhĩ của người đàn ông trong căn phòng rộng lớn nhưng có hơi bức bách vì bị hơi nóng của cơ thể đôi vợ chồng son mới cưới tại nên. Trên ga giường màu đỏ trải một ít hoa hồng cùng mới hương hoa là mùi thơm cơ thể dịu nhẹ của Mộ Diệp Nhi khiến Khiêm Lăng Hoành như dần bị đắm chìm vào cơn mị hoặc.
Nhãn cầu đã bị vẩy đục, đôi môi nóng bỏng đáp hạ lên thứ da thịt nhạy cảm nơi chiếc xưng quai xanh mà thích thú. Bàn tay như rực lửa luồn lách khắp mọi vùng miền mềm mại, phút chóc khiến người bên dưới thân cong lên theo nhịp điệu.
“Khiêm…”
“Gọi tên anh.”
“Hoành…ư…mmmm…”
Thay vì lấy tay xé toạc thì Khiêm Lăng Hoành lại thích cởi cái thứ xiêm y trắng mộng mơ trên người nàng thơ đang ưỡn ẹo dưới thân bằng miệng, vứt lớp áo cuối cùng che lấy nơi đỉnh ngọc no căng xuống nhà. Đôi môi khẽ cong, anh hài lòng với biểu hiện của Mộ Diệp Nhi lắm, lại thêm giọng điệu gợi tình gọi tên mình của cô càng khiến người anh ngứa ngáy hơn.
Bàn tay đẩy xuống bên dưới nơi tư mật của cô mà tháo vát thứ quần nhỏ cản trở tiện thể kéo luôn khóa quần của mình mà vứt hết sang một bên. Đầu lưỡi bắt đầu cuốn lấy nhau một lúc đến độ khiến cho Mộ Diệp Nhi đê mê, tê dại mới chịu buông tha.
Khiêm Lăng Hoành đúng là mạnh bạo, độc chiếm hết môi của người ta rồi lại chuyển đến nơi đỉnh ngọc căng tròn thích thú búng nhẹ một cái khiến người phát ra âm thanh “Ư…ưmmmm…đau…”
Chóp chép!
Thấy người phụ nữ của mình rên rỉ anh liền nghĩ cách làm dịu ngay, ánh mắt rủ xuống nhìn ngắm khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi mà phần nào thương xót. Chẳng hỏi chẳng rằng gì mà anh đã tiến thẳng vào bên trong một mạch “Á, cái đó…cứng…quá…a…a…”
Mộ Diệp Nhi bị người đàn ông xoay ngược xoay xuôi mà chóng hết cả mặt, cây gậy th*t của anh cũng cứng đờ mà chọc vào rút ra theo âm hưởng rên rỉ của cô, hơi thở dần gấp gáp, làn da cũng va chạm mạnh mẽ đến nỗi phát ra âm thanh “bạch bạch, bốp bốp” khiến Mộ Diệp Nhi đỏ mặt, hai tay nắm vò chặt lấy ga giường.
Cả thân hình quyến rũ, đẫy đà không thừa cũng không thiếu một vòng nào cứ thế hiện rõ trước mặt của Khiêm Lăng Hoành khiến anh không kiềm nổi cái gọi là sự trăng hoa, thú tính của một người đàn ông nữa. Chộp lấy đỉnh ngọc mà mút choàm choạp, bên còn lại cũng không yên mà bị anh nắn bóp đến mất cảm giác.
“Của em tràn rồi…” Khiêm Lăng Hoành nhìn xuống bên dưới mà không quên liếm nhẹ môi một cái tỏ rõ thái độ thèm muốn làm công việc chính rồi mới rời ánh mắt nhìn thẳng Mộ Diệp Nhi buông lời trêu chọc.
Im lặng ngại ngùng, cô không hiểu nổi tại sao người đàn ông trước mặt này lại có thể tràn trề sinh lực đến vậy trong khi cô đã nhừ người.
“Aaaaa…a…a…cho anh hai phút…vào đi” đây là điều kiện mà Mộ Diệp Nhi đặt ra cho chính cái người bên trên, nếu anh thật sự không nhanh lên thì chắc hẳn cô sẽ hết nổi mất, cùng với ánh sáng rõ sáng như ban ngày là hai dáng người xinh đẹp đang quấn lấy nhau mà tạo ra thứ âm vang kì lạ của người lớn.
Đâm thẳng đứa con bên dưới vào trong nơi mảnh đất hoang dã chưa từng một lần bị ai chiếm đóng mà trêu đùa khám phá một lúc. Bỗng dưng anh nổi hứng mà căng tràn chất dịch nhầy rồi phóng thẳng thứ đó đến độ văng vãi ra quanh viền nơi tư mật của Mộ Diệp Nhi. Ánh mắt bất động không chút cảm xúc, thứ anh anh thấy mặc dù có phần tràn lan nhưng điều này cũng chứng tỏ anh đã thành công chiếm lấy người phụ nữ này.
“Lại tràn rồi…để anh giúp em lau sạch nó” Nói rồi Khiêm Lăng Hoành liền lấy cái thứ nóng hổi vừa chơi đã kia xoa qua xoa lại quanh miệng hang một cách chậm chạp “Ư…mmm…Hoành, em thật sự không chịu…nổi nữa…anh có làm nữa không…?”
Khiêm Lăng Hoành đưa mắt nhìn Mộ Diệp Nhi ngầm hỏi không lẽ cô còn chưa hài lòng với chế độ phục vụ của anh, thế này là đang chê anh kém sao? Đã thế thì anh chiều cô hết cái đêm động phòng này vậy, khuôn miệng lạnh lùng buông câu “Có, giờ vào. Em chuẩn bị đón nhận những hiệp lớn khác đi…”
“Aaaaaaa…”