Con bé này hẳn cũng mười tám tuổi rồi nhỉ? Thật là lễ phép đấy, nhà họ Mạc cậu quả thực rất biết cách dạy con cái nhỉ? Hách Liên Hữu nói.
Chờ cho vị trưởng bối của nhà nói xong, con dâu trưởng Nhiễm Bích Ngọc mới nói Bố à, con nghe nói Mạc gia có tận hai người con gái mà.
Mạc Uyển Yến là con gái thứ mà đã giỏi giang như này rồi thì hẳn đích nữ của nhà họ cũng phải cầm kì thi họa nhỉ?
...
...
Nghe đến đây cả nhà họ Mạc bỗng dưng giật mình mà ngẫm ngầm im lặng một lúc, Mạc Uyển Yến lúc này tâm trạng cũng đã có chút bị lay động khi nghe người phụ nữ đối diện nói như vậy.
Cô ta thật không ngờ rằng người ngoài ai cũng nhìn vào mình để đoán mày đoán mò mà đem hết lời khen hướng về người chị cả Mạc Uyển Kinh.
Gượng cười mà đáp lời Phu nhân thật biết nói đùa, tôi cũng không giấu gì chuyện nhà mình.
Nhưng Uyển Kinh nhà tôi từ nhỏ đã ương ngạnh, bản tính lại khó nhằn, thiếu chút lễ nghi nên hôm nay lại giận dỗi bỏ nhà đi chơi rồi.
Thấy Lam Nghiên nói vậy Mạc Nam Báu cũng không nói gì thêm mà còn hùa theo.
Thế thì chuyện của cô con cả kia cũng đành dẹp qua một bên, giờ mới nói đến mối hôn sự của hai nhà.
Nếu vậy thì thôi, hôm nay đến cũng chỉ vì chuyện vui của hai nhà sắp tới.
Gia đình ta tuy Hách Bạch tính đến nay cũng hai mươi tuổi cũng đủ điều kiện để kết hôn rồi nhưng người mà ta muốn nhắc đến hôm nay là con trai út của ta, Hách Liên Mục.
Hách Liên Tử Mục...? Cả nhà học Mạc ngơ ngác mà đồng thanh.
Đúng là không lường trước điều này mà, bọn họ lại lỡ lời rồi.
Ai trong cái thành phố này không biết đến cái con người máu lạnh này cơ chứ, mặc dù nói là tài giỏi vượt bậc nhưng cái tính không gần phụ nữ, thâm hiểm đồn xa là có thật.
Có ý kiến? Anh cả Hách Liên Quân giờ mới lên tiếng, ông là người khó tính lại trầm mặc nên chuyện gì ra đó phải giải quyết một cách chắc chắn và quả quyết nhất.
Đương nhiên là có ý kiến rồi nhưng để mở miệng thốt nên câu chữ lại là vấn đề khác, bọn họ không dám để con gái cưng của mình gã cho tên cầm thú kia đâu.
Đã vậy thì đành ra quyết sách khác thôi.
Mạc Nam Báu vừa run vừa nói À thì...cậu Hách Liên Tử Mục tính đến nay cũng hai lăm rồi, so bề khoảng cách tuổi tác thì đương nhiên con gái cả của tôi gã cho cậu ấy là hợp lý hơn tiểu Yến nhiều.
Lúc nãy là vợ tôi có hơi quá lời, thật ra con gái cả Uyển Kinh của tôi dễ dạy, nếu gã vào danh gia Hách Liên đây thì chắc chắn nó sẽ sửa đổi tính nết thôi.
Haha, có bản lĩnh thì tốt.
Không sao, các người cứ xem xét mà tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó đi.
Nói đến đây thôi, cũng không còn sớm nữa, ta thấy hơi mệt rồi nên không làm phiền nữa.
Hách Liên Hữu nói.
Và cũng vì thế mà có phân đoạn mở đầu chương 1.
………
Tại MH, một công ty nổi tiếng về chuyên ngành đầu tư, kinh doanh bất động sản hàng đầu trong nước lẫn ngoài nước do chính tay vị thiếu gia Hách Liên Tử Mục gầy dựng nên.
Khi đó cậu ta mới chỉ mười tám tuổi nếu để nói đây là công ty do cậu điều hành và thành lập liệu được mấy người dám tin đây.
Nhưng thời gian luôn có thể chứng minh được tất cả mọi thứ nên dần dần nhiều người mới hiểu được sự tình và kéo đến nhờ sự đầu tư, góp vốn từ anh, bởi vậy mới có CEO Hách Liên Tử Mục như hiện tại.
"Chú có vẻ bình tĩnh thật trước hôn nhân nhỉ? Cũng chẳng thèm đi nhìn xem mặt mũi vợ tương lai hả?" Trong căn phòng ở tầng cao nhất của công ty, một giọng nói ngây thơ mà có chút trêu chọc cứ thế mà vang vọng trong không gian.
Bộp! Bản dự án không có tội tình gì mà vị chủ tịch bí ẩn kia lại đập mạnh xuống bàn như vậy chứ.
Cút.
Không chút cảm xúc, từ khuôn miệng người đàn ông phía đằng xa một âm vang lạnh lùng được thốt rea mà chẳng màng chút do dự.
Đùa thôi mà không khí thấy đã căng rồi, Hách Liên Tuấn thấy thế thì liền vội nghiêm túc Chú đừng giận mà tổn thọ nhưng điều con nói thật sự không phải để đùa đâu.
Chú là con của ông ấy thì phải hiểu tính cách của ông hơn con chứ với lại từ trước tới nay có ai trong gia đình ta thấy ông chỉ nói suông không?
...
Nghe đến đây thôi thì anh thấy cũng có phần đúng thật nhưng anh cũng chẳng quan tâm, cùng lắm thì anh đành chiều theo ý của mọi người mà cưới một người không quen biết thôi, chuyện đã vậy thì còn cần xem mắt làm gì cho mất thời gian.
Không nhanh không chậm, trầm tư một lúc người đàn ông giờ đây mới lên tiếng Cái danh tiểu phu nhân cũng hấp dẫn đấy, chỉ cần cô ta đủ ngoan ngoãn không phiền hà, không gây ảnh hưởng đến ta thì chuyện gì cũng dễ nói...
Cạch!
Tiếng mở cửa truyền đến cắt ngang lời của người đàn ông, ngoảnh đầu nhìn về hướng có âm thanh kia thì Hách Liên Tuấn mới biết là ai.
Cậu ta nhanh miệng chào hỏi Anh Mặc Bắc, không phải anh vừa đi công tác hôm qua à? Sao lại về nước rồi?
...Anh? Lại muốn ăn đòn? Vương Mặc Bắc nói.
Giật nảy mình ngang, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, Hách Liên Tuấn dù có tính theo tuổi tác đi nữa thì cũng phải gọi một tiếng chú với Vương Mặc Bắc thôi.
Song nói qua nói lại một lúc thì bọn họ vẫn vào chuyện chính là việc kết hôn của Hách Liên Tử Mục sắp tới đây.