Đẩy đôi bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình ra, Mạc Uyển Kinh liền nhướng mày mà bất giác hỏi "Anh đang ghen sao? Nhìn cái bộ dạng này thật dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đấy!"
"Ghen thì sao...?"
Ghen? Người đàn ông cao cao tại thượng này mà vẫn biết ghen như lời cô nói chăng, tuy nhiên chính miệng anh đã thừa nhận điều đó rồi.
Chỉ là Mạc Uyển Kinh không kịp nghe câu trả lời của Hách Liên Tử Mục thì đã vội đi đến gần bàn trưng bày bánh kem mà lấy một ít thức ngọt bồi bổ cho chiếc bụng đói của mình.
Đôi mắt nhanh chóng dò xét một lượt tất thảy những vị khách xung quanh cuối cùng cô cũng đã xác minh được mục tiêu của nhiệm vụ được giao tối nay.
Lấy xong bánh ngọt cô liền quay về chỗ ngồi cạnh Hách Liên Tử Mục mà tiếp đón những vị khách đến gần làm quen với anh vì muốn nhận được đầu tư.
Mạc Uyền Kinh cũng không vội từ chối lời đề nghị, cô vẫn rất lịch sự mà chào hỏi mấy gã đó nhưng bọn họ có vẻ không được lịch thiệp như cô nghỉ.
Nhất là đám người Lương Du Khoa trước đó từng có suy nghĩ tiếp cận Mạc Uyền Kinh để lấy được hợp đồng từ tay Hách Liên Tử Mục cũng không chịu chờ được nữa.
"Rất vinh hạnh được gặp Hách thiếu và phu nhân ở đây.
Liệu chúng ta có thể đến một căn phòng khác uống ly trà bàn chút chuyện được không?" Khoa tổng hết sức nịnh nọt khi đến gần chỗ ngồi của Hách Liên Tử Mục, hắn ta trong có vẻ cũng chẳng mấy tốt đẹp gì.
Mạc Uyển Kinh đang bận để ý chuyện khác nên cô cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến người đàn ông kia song
Hách Liên Tử Mục cũng vậy.
Chỉ thấy Khiêm Lăng Hoành có chút khó chịu mà nhìn về hướng của Lương Du Khoa mà gửi ánh mắt ghét bỏ, nhàm chán đến cho ông ta.
Không nuốt trôi nổi cục tức này, vị Khoa tổng này liền vội vàng kìm nén cơn giận dữ mà đi tìm đồng minh của mình.
Bấy giờ Mạc Uyển Kinh thấy cô nàng nhà Alec đã bắt đầu rời khỏi bàn tiệc của mình mà đi đến cạnh chỗ trưng bày bánh kem lúc nãy mà cô có đến ngấu nghiến mấy miếng bánh thì liền quay trở về chỗ ngồi.
"Có hoàn thành được không?" Hách Liên Tử Mục nói nhỏ bên tai người phụ nữ cạnh mình như một lời nhắc nhở.
Đổi lại Mạc Uyển Kinh rất tự tin vì dường như cô đã thấy mục tiêu của mình bắt đầu rời chỗ tiếp, trông sắc thái trên khuôn mặt cũng dần thay đổi.
Đôi môi chậm rãi thốt lên mấy từ "Tin tôi đi, sắp thành công rồi."
Rời đi trước những ánh mắt tò mò mà có chút đầy nghi ngờ về khả năng của mình của những người đàn ông quyền lực, Mạc Uyển Kinh rất nhanh đã bắt chuyện được với cô nàng ngây thơ đang mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó có vẻ khá quý giá.
"Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho cô không?" Mạc Uyển Kinh hơi cúi người rồi bắt đầu dùng tài giao tiếp tiếng Anh thành thạo của mình hỏi xem vấn đề của vị tiểu thư trước mặt.
Giọng nói gấp gáp, Alec HiaLy liền khẩn cầu sự giúp đỡ từ Mạc Uyển Kinh "Tôi vừa đánh rơi một chiếc vòng tay khá quan trọng với mình và tôi nghi ngờ nó đã rơi ở đâu đó gần đây.
Thật biết ơn khi cô có thể giúp tôi tìm nó."
Nở một nụ cười nhẹ nhàng mà đã làm cho trái tim của Alec HiaLy xốn xáng hết cả lên vì vẻ đẹp tựa thiên thần của
Mạc Uyển Kinh.
Cô không ngại mà cũng cô nàng nhà quý tộc dạo quanh đó tìm kiếm chiếc vòng tay.
Không biết là bao lâu nhưng cuối cùng Mạc Uyển Kinh đã tìm thấy nó nằm le lói ở ngay dưới một phần bánh quy cạnh mấy chiếc bánh kem cô từng nếm qua.
Có lẽ phần nào là duyên phận chăng, nếu không thì dù có tinh mắt đến mấy cũng sẽ rất khó tìm được chiếc vòng tay nhỏ kia của cô nàng kia.
Nhận lấy chiếc vòng từ tay của Mạc Uyển Kinh, Alec HiaLy không khỏi hết lời cảm ơn.
Tính cô ngây thơ lại đơn thuần nên rất muốn được nói chuyện nhiều hơn với người phụ nữ gần như hơn tuổi mình trước mặt nên cô liền ngõ lời mời Mạc Uyển Kinh đến bàn của mình.
Nhìn về hướng Hách Liên Tử Mục, Mạc Uyển Kinh không khỏi cong khóe môi cô nháy nhanh con mắt phải như một biệt hiệu riêng của mình nhắn nhủ đến người đàn ông đó rằng nhiệm vụ anh giao cô đã hoàn thành.
Màn này không khỏi tránh được sự trêu chọc của Tần Sang Bình, anh là người mở đầu cho cuộc bàn luận "Ồi, chị dâu ngầu quá.
Lại còn đánh mắt đưa tình với nhau giữa chốn người nữa kìa, ôi người gì đầu mà vừa đẹp vừa tốt bụng thế kia."
"Cắn chặt răng của cậu lại đi." Hách Liên Tử Mục buông lời, anh chẳng nhìn lấy Tần Sang Bình một cái nào mà chỉ để ý đến từng hành động, cử chỉ của Mạc Uyển Kinh ở phía bàn đối diện không quá xa.
Tôn Tân Hạo cũng không thể để thua Tần Sang Bình được, dù gì anh cũng có sẵn tố chất hài hước thích đùa chọc người khác nên liền nhanh chóng nói "Cô nhóc đó phải theo tôi thì mới thành danh được, chứ theo cậu thì chỉ biết vào mấy quán bar đùa giỡn ong bướm thôi lão Tần."
"Các cậu không có cửa đâu." Vương Mặc Bắc cũng vào cuộc nhưng anh trồng nghiêm túc hơn nhiều so với hai người họ Tôn, Tần đó.
Chỉ riêng Khiêm Lăng Hoành thì thôi vậy, anh ít nói nên không ai trách anh được.
Chỉ là Mạc Uyển Kinh cũng khiến anh có chút mở mang tầm mắt đôi điều về gu chọn người phụ nữ của Hách Liên Tử Mục.