Tại biệt thự của Hách Liên Tử Mục.
Tiếng gió xì xào đẩy đưa những cành lá còn sót lại từ mùa thu.
Không khí cũng trở lạnh hẳn so với mọi ngày, có lẽ đây chính là tín hiệu của mùa đông giá lạnh.
"Chị Uyển Kinh, cây này là cây gì thế?" Chỉ vào cây quế nhỏ ở một vùng đất trống trong khu vườn đầy những mầm ươm, Alec HiaLy thật giống một cô bé với tâm hồn đầy trong trẻo, ngây thơ đến lạ mà tò mò hỏi người chị của mình.
Mạc Uyển Kinh phì cười mà nói "Đó là cây quế, một loài cây khá nổi tiếng trong ngành thuốc Đông y, cổ truyền đấy."
"Nó có thể ăn được sao?" Alec HiaLy hỏi.
"Tất nhiên rồi, chờ đến dịp nào đó em thời gian quay lại đây chơi thì chị sẽ hái cho em nếm thử." Xoa đầu Alec HiaLy, Mạc Uyển Kinh nhẹ nhàng nói với giọng đầy sự yêu thương, niềm nở.
"A! Uyển Kinh, tớ đến thăm cậu đây." Từ đằng xa một âm thanh được truyền đến mà ngày một lớn.
Bất giác cả
Mạc Uyển Kinh và Alec HiaLy đều nghoảnh đầu nhìn về hướng đó.
Vì tiết trời khá lạnh nên ở nhà mãi cũng chán, thế là Lạc Hương Mẫn đã nghĩ ra việc đến thăm cô bạn thân nhất của mình.
Sau một hồi lâu trò chuyện, bằng cách nào đó mà Alec HiaLy lại có thêm một người chị cởi mở hơn cả
Mạc Uyển Kinh rồi.
Bọn họ cười đùa cả ngày trời cho đến lúc xế chiều thì cuối cùng Alec HiaLy cũng nhận được cuộc gọi thúc dục ra sân bay của mẹ và anh trai.
Bọn họ có vẻ rất cấp bách nhưng Alec HiaLy lại chưa muốn quay về nước Anh trong hôm nay một phần là vì cô còn muốn ở lại chơi cùng Mạc Uyển Kinh một phần nữa là vì cô cứ cảm thấy có chút bất an đến khó tả.
Liệu đây có phải là cảm nhận từ cái giác quan thứ sáu của người phụ nữ mà người ta thường nói không?
Vẫn như mọi ngày, trước giờ đến công ty Hách Liên Tử Mục lại cập nhật thông tin trong giới thông qua chiếc ipad của mình.
Bỗng trên màn hình chiếc láp tốp kia của anh nhận được tin nhắn khoảng chừng vài chục tin nhắn của
Trương Quốc.
Nheo mày, đôi mi kéo hẹp lại cùng với đó là một âm vang khẳn đặc được thốt ra "Chuyến bay S375 thượng hạng bị nổ trên không tại vĩ tuyển XX, kinh độ YY, hiện đang được đội cứu hộ cùng cảnh sát tìm kiếm." @
Nói đến đây anh sực nhớ ra hôm qua Mạc Uyển Kinh có kể về việc Alec HiaLy sẽ ở lại biệt thự ít hôm vì mẹ và anh của cô có chuyện gấp cần về nước xử lý.
Đứng phắt dậy, đôi chân dài sải bước đi lên phòng cô vợ nhỏ của mình.
Đứng trước cửa phòng Mạc Uyển Kinh anh chần chờ một lúc rồi lại nghĩ đến việc cô rất quan tâm Alec HiaLy anh mới dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Cạch!
Ngồi trước bàn trang điểm, chiếc gương phản chiếu ánh đèn rất rõ lên khuôn mặt trắng sáng của Mạc Uyển Kinh.
Trông cô thật sự giản dị nhưng vẫn hiện lên sự sắc sảo, xinh đẹp khó mà kiềm lòng được.
"Có chuyện gì hả?" Mạc Uyển Kinh tò mò hỏi.
"..." Hách Liên Tử Mục chưa nói vội, chỉ thấy anh ngày tiến một tiến đến gần người phụ nữ của mình mà cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang cầm chiếc lược chải chuốt lại bộ tóc lượn sóng nhẹ.
'Kì lạ, anh ấy thế này là có chuyện gì rồi ư? Tên đàn ông này sẽ không tự dưng mà trở nên trầm lặng như vậy được, hẳn là có gì đó xảy ra rồi.' Mạc Uyển Kinh nhìn Hách Liên Tử Mục với khuôn mặt đầy nghi hoặc, khó hiểu đến độ không thể tả nổi bằng mấy từ.
Trước câu hỏi của Mạc Uyển Kinh, Hách Liên Tử Mục vẫn im lặng dường như anh đang muốn che giấu cô rồi âm thầm cho người điều tra rõ ràng trước.
Biểu cảm quay ngoắt đi nửa vòng Trái Đất, Hách Liên Tử Mục liền lặng lẽ rời đi sau khi Mạc Uyển Kinh trang điểm xong.
Tâm trạng anh có chút khác hẳn, đôi mày kéo căng lại đi kèm theo đó là ánh mắt sắc lạnh đầy chết chóc.
Thông báo cho Trương Quốc chuẩn bị xe rồi đi theo hướng ngược lại với con đường quen thuộc đến công ty.
Không khí trên xe bỗng trở nên nặc mùi thuốc súng khiến người tài xế bào đó cũng đâm ra sợ sệt, không rét mà run bần bật.
"Chuyện này là sao?" Một giọng nói đẩy nghiêm nghị được thốt ra.
Trong căn phòng CEO của Vương Mặc Bắc, Hách Liên Tử Mục vừa tới đã nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề cần bàn.
Anh thật sự sẽ không chừa một con đường sống nào cho kẻ đã phản bội hay bất kì tên nào có ý đồ bất chính cản trở con đường kinh doanh của mình.
Không chỉ đơn giản là vì kinh doanh mà phần nào cũng vì cô vợ nhỏ của anh rất quan tâm và bọn họ đối với cô cũng rất chân thành.
Trầm tư một lúc, Vương Mặc Bắc mới nhận được thông báo từ mấy người cấp dưới của mình.
Anh nheo mày rồi lại chuyển chiếc laptop qua trước mặt Hách Liên Tử Mục mà nói "'Cậu tự xem đi."
Bộp!
"Mạc Nam Báu.
Ông ta muốn c.hết sao? Trương Quốc, cậu đi xử lý đi." Hách Liên Tử Mục vừa nói vừa nghĩ tới Mạc Uyển Kinh đang ở biệt thự, anh liền đứng dậy rồi rời đi.
Chỉ để lại Vương Mặc Bắc với đầy sự nghĩ ngợi.
Nếu nói về cách làm việc của Hách Liên Tử Mục thì Vương Mặc Bắc sẽ thật sự ngạc nhiên rất nhiều vì lần này quả thực anh thấy cậu bạn này dường như còn rất nhân nhượng.
"Mục...cậu thật sự thay đổi vì Mạc Uyễn Kinh?" Nhìn theo hướng cửa nơi Hách Liên Tử Mục đang dần khuất bóng mà Vương Mặc Bắc dần dà buông lời.