v Ở một khung cảnh khác.
Anh ta không về nhà mà lái xe đến thẳng công ty, giờ này tất thảy nhân viên đã tan ca rồi nên anh ta liền bế ngay cô nàng của mình lên thẳng phỏng của mình.
Mặc cho Từ Dữ vẫn đang tiếp khách đến điên đầu, anh vẫn là cần mỹ nhân hơn.
Chờ cho chủ tịch phân phó xong,
Mục Tử Liêm liền lái xe đến thẳng quán bar lúc nãy mà xử lý nhanh gọn chuyện kí hợp đồng thay cho Từ Dữ.
Bên này Lạc Hương Mẫn cũng chìm trong cơn men, người cô giờ chỉ toàn là mùi rượu nồng khó tả.
Không chần chờ mà cô bị anh đẩy vào trong phòng tắm riêng, nước ấm chảy xuống là lúc cô hoảng lên "A...Vương Mặc Bắc...anh làm gì vậy?"
Anh không nói mà cưỡng hôn cô "Ưm...ưm..."
Nhưng anh lại bị cô cắn trả cho rách lấy một mảnh da trên môi, máu tươi hòa trong làn nước mà trôi đi.
Anh không trách cô nhưng có chút hơi tức giận mà ghì chặt hay tay cô lên tường.
Ánh mắt có chút biến đổi như cảm xúc của bơ vớ của anh lúc này "Lời tôi nói trước đây cô lại quên rồi? Hay để tôi nhắc lại cho cô một lần nữa cho nhớ nhé!"
Kéo cô đến trước gương, thân hình ướt dẫm khiến những sợi vải bị dính sát vào người để lộ một làn da khá trắng.
Cô của lúc này có chút tỉnh táo hơn, nhìn vào trong gương.
Cô đứng trước Vương Mặc Bắc đứng sau, hai thân hình bị nước vấy ướt vô tình chạm phải ánh mắt.
Giờ phút này có lẽ cô đã rung động nhưng cô không chắc chắn anh có thích cô không? Sự phản bội của tên bạn trai cũ vẫn còn đó, cô không dám mạnh dạn như trước nữa chỉ là do cô sợ anh cũng sẽ như tên kia nhất thời chơi đùa cô.
Nhưng nói thì anh là người đầu tiên được chạm vào cô chứ tên kia thì chưa từng một lần.
Vương Mặc Bắc có vẻ không có kiên nhẫn mà xoay người cô về phía mình, bế cô đặt lên bệ rửa kia rồi bắt đầu làm chuyện chính sự.
"Anh có chịu trách nhiệm không?" Lạc Hương Mẫn có chút thất vọng hỏi.
Chịu trách nhiệm ư? Đúng là Vương Mặc Bắc từng nghĩ tới nhưng anh vốn không thể mở lời vì con người anh khá kín miệng về chuyện tình cảm.
Mà hình như lúc trước anh cũng đã có nói nhưng tại sao lần này cô lại hỏi lại.
"Chờ tôi một năm, tôi nhất định hỏi cưới cô.
Còn bây giờ tôi còn chưa ổn định được mọi thứ, còn có quá nhiều mối nguy hiểm.
Cô không thể bị cuốn vào được." Vương Mặc Bắc chần chờ rồi anh cũng nói thẳng.
2
"...."
Nghe đến đây, Lạc Hương Mẫn có chút xao lòng cô nghĩ ngợi 'Một năm...!có thể mình sẽ chờ.
Nhưng anh ấy có giữ lời không?'
Thấy cô không nói gì, anh liền rời đi.
Thất thần đủ rồi cô vừa tính đứng xuống sàn liền bị anh giữ lại.
Anh đặt bộ đồ vừa lấy từ trong tủ đồ dự bị của mình ra đặt qua một bên chỗ không bị ướt rồi lau đầu cho cô bằng một tấm khăn.
"Từ nay nếu em không muốn làm thì tôi không ép nữa, có việc thì cứ tìm tôi.
Lời tôi đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện được, dù bất kì ai có phản bội em thì Vương Mặc Bắc tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội em.
Hiểu không, bây giờ thì thay đồ rồi đi ngủ đi." Vương Mặc Bắc chắc nịch câu nói của mình trước mặt của Lạc Hương Mẫn.
Như một lời thế khiến cô an tâm, đêm đó họ không làm gì mà chỉ lặng lẽ ngủ cạnh nhau.
Biệt thự của Hách Liên Tử Mục.
Hàn Phong vừa sáng đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho mấy vị tổ tông của mình.
Ông sai người bưng bê, sắp xếp mọi việc đâu vào đấy cả chỉ tiếc là bọn họ quá lề mà lề mề nên ông đàng nhúng tay vào làm giúp.
Khổ thân cho chiếc lưng già hoạt động nhiều là tối lại thao thức trắng đêm cho xem.
Giờ này lại thêm với tiết trời đang cuối đông lạnh giá này, giấc ngủ luôn rất ngon lành nhưng Mạc Uyển Kinh lại vì cảm thấy khá là khó chịu ở vùng bụng nên mò mẫm tính ngày xem sao.
Nếu thế thì đúng ra là Hách Liên Tử Mục hời quá trớn rổi.
Máu này...là do đêm qua không dùng biện pháp!' Mạc Uyển Kinh bàng hoàng, cô hơi lo lắng thẫn thờ người ra suy nghĩ mà không để đến ý đến Hách Liên Tử Mục cũng đã thức giấc.
Bị ôm từ phía sau khiến cô có chút giật mình theo quán tính che đậy vết đỏ trên nệm kia lại.
Nhưng càng làm như thế Hách Liên Tử Mục càng tò mò, nghi ngờ mà kéo chăn lên nhìn xem.
Chỉ thấy mặt mày anh có chút khó diễn tả, giọng nói trầm xuống "Tại sao lại không muốn cho tôi biết."
"...."
"Không muốn có con của tôi?" Hách Liên Tử Mục nói tiếp.
Thì còn không phải tại anh sao, rõ là do anh không thích cô có thai chứ sao nữa.
Thế mà giờ còn hỏi lý như này, có quá đáng không chứ!
Cô kéo ngăn tủ ra rồi lấy một hộp trắng nhỏ đưa qua trước mặt anh, nhanh miệng giải oan cho mình "Thế thứ này không phải anh bảo người đưa cho tôi uống à? Với lại lần nào anh cũng dùng bao sao lần lại này không dùng?"
Hách Liên Tử Mục khó chịu, anh cầm lấy thứ hộp trắng kia mà vứt thẳng xuống sàn rồi nói lớn "Tôi bảo hồi nào?
Tôi dùng bao còn không phải vì cô hả? Vì cô sợ nên tôi mới dùng chứ không thì mắc mớ gì phải dùng cái thứ cản trở như thể." (2)
Cản trở? Thì ra đây mới là lời thật lòng của Hách Liên Tử Mục, cứ nói như vậy thì đúng thật thấy cũng tội anh rất nhiều.
Thấy người đàn ông có vẻ kiên quyết về vấn đề không sai người mang thuốc tránh thai cho cô như vậy khiến cô và anh đều nghi ngờ.
Mạc Uyển Kinh liền nói "Thế thì trong nhà có cỏ dại rồi nên diệt tận gốc thôi."