Hách Liên Tử Mục được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Trương Quốc lo lắng đứng ở ngoài túc trực không rời nửa bước. Mồ hơi trên trán chảy xuống nơi gò má đầm đìa giữa cái thời tiết se se lạnh này.
“Bệnh nhân Hách Liên Tử Mục, ở đây ai là người nhà của bệnh nhân này, mau theo tôi kí giấy đồng ý phẫu thuật.” Một vị vác sĩ hớt hải chạy đến, anh ta hô lớn tên của bệnh nhân rồi mới hỏi điều cấp thiết.
“Tôi…tôi là người nhà của bênh nhân.” Trương Quốc đáp lời nhưng anh lại bị bác sĩ từ chối, họ không tin anh là người nhà của Hách Liên Tử Mục nên cứ chần chờ mãi việc phẫu thuật. Lần này thì nguy to, Trương Quốc liền rút một tấm thiệp gì đó đưa cho vị bác sĩ kia. Anh ta nhìn thấy tiểu sử ở trên đó mà hoảng hồn, chạy gấp rút báo cho viện trưởng và bác sĩ phẫu thuật chính.
Hay tin Hách Liên Tử Mục đến, cả đám người cấp cao ở đây đều hoảng sợ, bọn họ nhanh chân chạy đến gặp Trương Quốc thì mới biết rằng Hách Liên Tử Mục đang cần phẫu thuật gấp. Không chờ chờ mà cho người gọi mấy vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện đến phòng mổ, bọn họ cũng run đến độ tay chân lập cập đến khó tả “Thư kí Trương…ừm, gọi Văn Độ và Phàm Đức đến đây, bảo hai người đó chuẩn bị đồ phẫu thuật gấp. Nhanh lên.”
“Tốt nhất là nên chắc tay vào.” Trương Quốc cứng rắn thốt ra từng chữ một từ cổ họng, cả quá trình của ca mổ gắp đạn được chính mắt Trương Quốc đứng ở cách đó một tấm kính trong suốt nhìn thấy. Anh theo Hách Liên Tử Mục gần chục năm nay, trận chiến nào cũng có anh, người đàn ông đó bị thương nhiều đến độ vết thương chi chít anh cũng nhìn thấy hết rồi. Nhưng lần này là hai phát đạn ở lòng ngực, máu lại chảy nhiều nên anh rất lo.
………
Kim OngSon cuối cùng cũng bị bắt, hắn ta không bị giết vội mà được Khiêm Lăng Hoành cho người đưa về căn cứ thốt lại chờ lệnh của Hách Liên Tử Mục rồi mới xử lý.
Lần này Khiêm Lăng Hoành cũng bị thương không hề nhẹ, anh mang theo máu me ở bả vai mà quay về căn cứ. Bên cạnh là Giác Dương đỡ lấy anh còn Tạ Hiện thì không thấy tung tích ở đâu. Tình hình ở mức báo động cao, khi Khiêm Lăng Hoành vừa về đến nơi thì Mạc Uyển Kinh vừa hay thức giấc dậy đi tìm nước uống. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi cô như một mùi hương mang điềm dữ, cô mang theo đôi chân trần chạy trên sàn nhà đến chỗ mấy người đàn ông kia mà tò mò tìm kiếm hình ảnh của ai đó.
“Hách Liên Tử Mục đâu?” Mạc Uyển Kinh bất giác hỏi gấp, cô bắt đầu thấy lo sợ nhưng cái cảm giác từ đâu mà ra thì cô không kịp nghĩ nữa.
Trái tim cô như đập mạnh, ly nước trên tay cũng rơi mạnh xuống sàn khi nghe Giác Dương chính miệng thốt ra mấy câu “boss bị trúng đạn nên được đưa tới bệnh viện rồi.”
Vương Mặc Bắc vừa nghe Từ Dữ báo tin thì vội đi đến, ánh mắt dò xét nhìn thân thể của Khiêm Lăng Hoành mà hét lớn “Gọi Tào Anh đến đây, tôi đã bảo hai người để tôi đi cùng không chịu? Giờ thấy hậu quả chưa?”
“Không sao, cậu mau đến bệnh viện xem Mục thế nào trước đi…” Khiêm Lăng Hoành ôm lấy bả vai, thân thể yếu mềm cứ thế vừa nói xong thì ngã xuống, ngất lịm. Hoảng hồn, Tào Anh vừa xong nhiệm vụ về nước thì đã phải lao vào chữa trị cho cái con người bốc đồng Khiêm Lăng Hoành và cái tên cứng đầu Giác Dương.
Mạc Uyển Kinh biết Vương Mặc Bắc sắp đến bệnh viện thì liền chặn đầu xe của anh, cô mặc cả những lời mắng chửi không cho cô theo cùng của người đàn ông ngồi trên xe. Làm mãi cuối cùng Vương Mặc Bắc cũng phải mềm lòng mà đưa cô theo đến bệnh viện, người phụ nữ này vừa tới thì ca phẫu thuật của Hách Liên Tử Mục cũng vừa xong. May thay anh kịp thời được gắp đạn ra lại mạng lớn nên lúc này không còn gì nguy hiểm nữa.
“Phu nhân, sao cô lại đến đây.” Trương Quốc bất ngờ khi thấy Mạc Uyển Kinh xuất hiện trước cửa phòng bệnh nhưng rồi khi nhìn thấy Vương Mặc Bắc thì anh phần nào hiểu được lý do tại sao cô lại ở đây rồi.
Vương Mặc Bắc cùng Trương Quốc rời đi một lúc, hai người hình như có chuyện gì đó cần nói nên để một mình Mạc Uyển Kinh ở lại cùng Hách Liên Tử Mục trong căn phòng vừa được bác sĩ sắp xếp cho.
Nhìn người đàn ông nằm ở trên giường bệnh, gương mặt có chít tái nhợt bỗng dưng tim cô như quặn thắt lại, đôi môi khó thốt nên lời. Trong lòng cô bắt đầu nảy ra bao suy nghĩ ‘Tại sao mình lại thấy tức nơi lòng ngực như thế chứ? Tại sao khi nhìn thấy anh ta nằm trên giường bệnh mình lại có chút đau lòng…không lẽ mình thật sự có tình cảm với anh ta rồi?..’
Cạch!
“Đưa phu nhân nhà cậu về Vân Nam luôn đi, đêm nay tôi ở lại cùng cậu ta.” Vương Mặc Bắc nhìn Hách Liên Tử Mục rồi lại nhìn qua Mạc Uyển Kinh mà nói với Trương Quốc.
Nhận lệnh, Trương Quốc cũng đành đi đến gần Mạc Uyển Kinh mà khuyên bảo đôi câu nhưng cô không nghe lọt tai, cô không chần chờ mà buông lời “các anh về hết đi, đêm nay để tôi ở lại cùng Hách Liên Tử Mục.”
“Cô ở lại thì được gì, mau về đi.” Vương Mặc Bắc hét lên như vậy cũng là vì anh phần nào không muốn cô ở lại với tâm trạng buồn rầu này, lại thêm về nhà thì cô có thể yên tâm hơn là ở đây. Nhưng anh không ngờ anh lại bị cô vứt thẳng vài mặt mấy câu đến lặng người mà phải rời đi “Anh ấy là chồng tôi, tôi ở lại chăm sóc chồng tôi thì cớ sao lại đuổi tôi đi. Có vô lý quá không, tôi đã nói rồi tôi sẽ ở lại, các anh cứ yên tâm đi tôi sẽ không rời khỏi đây nữa bước.”
“…”
Trương Quốc không dám cãi lời, anh cũng theo sau Vương Mặc Bắc mà ra ngoài nhưng lại không theo người đàn ông đó về mà đứng ỏ cửa túc trực đề phòng Mạc Uyển Kinh cần gì thì còn lo liệu cho cô.