Hai ngày sau.
Từ lúc chuyển từ bệnh viện trở về biệt thự, Hách Liên Tử Mục cứ luôn làm ra vẻ như thể con nít mà nũng nịu, đòi hỏi Mạc Uyển Kinh làm tất thảy mọi thứ cho anh.
Bên nhà chính cũng nhận được tin Hách Liên Tử Mục bị thương thì không ngày nào mà Hách Liên Hữu không ghé qua mấy lần, công ty cũng giao lại hết việc cho Mạc Uyển Kinh xử lý nên anh cũng rất hưởng thụ.
Thời tiết cũng dần thay đổi, trời cũng ngắt nắng dần bỗng dưng lại đổ cơn mưa rào cuối đông để chuẩn chào đón mùa xuân. Tháng chạp qua đi tháng giêng lại đến, vừa hay Hách Liên Tử Mục đang ngồi trên xe lăn ở ngoài trời hít thở không khí nên không kịp chạy vào nhà.
Hàn Phong nhìn thấy trời đổ nước thì hớt hải, cuống quýt, co chân chạy ra ngoài sân đẩy xe lăn vào nhà. Không nhanh không chậm trời mưa như xối bên ngoài cũng đủ làm Hách Liên Tử Mục ướt đẫm, tóc anh cũng hết phòng, quần áo dính chặt trên cơ thể rõ thấy được cả cơ ngực cuồn cuộn.
“Cậu chủ, để tôi đưa cậu đi tắm.” Nói rồi Hàn Phong liền sai người đi chuẩn bị nước ấm cho Hách Liên Tử Mục nhưng anh không muốn vị quản gia này lau người cho mình.
Đôi mắt rõ thấy đầy âm mưu, anh hét lớn gọi tên Mạc Uyển Kinh từ sảnh chính. Cô đang nấu ăn thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình bèn hớt hải chạy ra xem thử, cô bất giác phì cười rồi lại chỉnh nhanh cảm xúc “Ơ, Mục tổng bị sao thế này, bị mưa trút giận hả?”
“Cô được lắm Mạc Uyển Kinh, đi thay đồ cho tôi.” Hách Liên Tử Mục ra hiệu cho cô đẩy xe lăn còn Hàn Phong thì rời đi làm thay việc của cô đang dở. Đương nhiên Mạc Uyển Kinh cũng chẳng từ chối vì anh là người bệnh anh có quyền lại thêm mấy việc này cô làm mãi cũng đã quá chán chường.
Cả đoạn đường từ sảnh lớn đến phòng tắm của Hách Liên Tử Mục, hai người không ai nói gì chỉ riêng Mạc Uyển Kinh là vẫn không nhịn được cười mà khúc khích.
Cạch!
“Anh ở đây một lát, chờ tôi đi chuẩn bị đồ đã.” Mạc Uyển Kinh đẩy xe lăn của anh vào trong phòng tắm rồi quay người đi ra phòng ngủ của Hách Liên Tử Mục mà chọn lựa mấy bộ đồ. Nhìn cái tủ đồ toàn hàng hiệu kia, Mạc Uyển Kinh như muốn hoa con mắt.
Nước và quần áo đã chuẩn bị xong xuôi, Mạc Uyển Kinh đưa tay vào thử nước thấy nhiệt độ vừa ấm cô mới quay qua nhìn người đàn ông mà nói “Anh cúi đầu qua đây đi, tôi gội cho anh. Còn người thì chỉ lau thôi, tắm thì miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng mất.”
Hách Liên Tử Mục cũng không làm khó cô, mọi thứ đều nghe theo người phụ nữ trước mặt một cách khó hiểu. Anh ngoan ngoãn đến độ khiến Mạc Uyển Kinh phải ngơ ngác, tò mò muốn hỏi nhưng không biết liệu có nên mở lời.
“A…ưmmmm, anh làm gì thế?” Mạc Uyển Kinh đang sấy tóc cho Hách Liên Tử Mục thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo ngược, nhất thời không đứng vững mà ngã nhào lên người anh. Cô cảm thấy muốt bởi hành động của anh nên liền la lên.
Lợi dụng cô không chú ý mà cắn lên vành tai cô, trêu đùa khiến cô khó xử. Hách Liên Tử Mục bắt đầu giở thói hư hỏng, anh bắt đầu cho tay vào trong áo cô mà sò mó lung tung. Mạc Uyển Kinh đẩy ang ra, khuôn mặt có chút ửng đỏ mà lắp bắp thốt lên “Anh…yên phận chút đi.”
Yên phận? Lời này anh nghe không lọt mà nhanh đáp lại “Hừ, chắc là tôi nên dạy cô cách làm một người vợ chuẩn mực nhỉ?”
‘Người vợ chuẩn mực? Tên này bị ấm đầu chăng, anh ta nghĩ mình là ai chứ?’ Mạc Uyển Kinh quay ngoắt thái độ, cô rất không hài lòng với ý của Hách Liên Tử nên không để ý đến anh nữa. Nhưng anh nào dễ dàng tha cho cô như vậy, anh bắt đầu đè cô lên giường mà làm mấy chuyện người lớn.
………
Mộ Diệp Nhi sau khi xuất viện thì liền đặt phòng ở một khách sạn lớn ở Vân Nam, để sẵn tiện cho việc chuẩn bị hội triển lãm nghệ thuật sắp tới. Mấy ngày này cô quả thật cũng không có lấy một giờ nào được yên và thực tế là hôm nay cũng vậy.
Từ sáng sớm Hàn Yết Kiêu đã đến chỗ ở của Mộ Diệp Nhi, chờ cô ở dưới sảnh của khách sạn. Hôm nay hai người cần đi ăn cùng bên tổ chức buổi triển lãm nên anh mới chủ động đến đón cô như này.
Vừa hay Khiêm Lăng Hoành cũng đến đây đón cô, trên tay anh còn là một bó hoa tulip hồng lẫn đôi bông trắng với bộ âu phục trắng càng tôn lên vẻ lịch lãm của anh. Mấy người phụ nữ ở sảnh cũng không khỏi chụp lại ảnh của hai người đàn ông gửi lên nhóm chat bỏ phía so sánh nhan sắc của hai người.
“Yết Kiêu, lại để anh chờ tôi rồi. Thật sự xin lỗi.” Mộ Diệp Nhi trong bộ váy trắng bó trên dưới cắt xẻ một phần, bên ngoài là một chiếc áo khoác lông màu sữa rõ là càng làm tăng lên vẻ cuốn rũ, tôn tông da trắng sẵn lên một mức nào đó càng rõ nét mà xinh đẹp động lòng hơn.
Khiêm Lăng Hoành bất giác nở nụ cười từ lâu không còn trên môi, nhưng thứ anh thấy tiếp sau đây lại khiến anh nổi máu ghen trong người. Sải bước dài đến trước mặt Hàn Yết Kiêu mà hất tay của anh ta ra khỏi tay của Mộ Diệp Nhi.
“Khiêm Lăng Hoành, anh lại phát điên gì vậy?” Mộ Diệp Nhi cũng có lòng tự trọng, cô cũng ngại với Hàn Yết Kiêu trước hành động của Khiêm Lăng Hoành nhưng rõ là cô đã nhắc lại những lời mà anh bắt cô phải nhớ trước khi chia tay rồi, để mà so độ bám dai của cô với anh thì đúng là còn thua anh nhiều phần đây.
“Em nhất định phải chọc tức anh như vậy sao, Mộ Diệp Nhi? Chuyện gì cũng có giới hạn thôi.” Khiêm Lăng Hoành hét lên, cùng lúc đó anh liền tia ánh mắt sắc lạnh đặt lên người Hàn Yết Kiêu.
Mộ Diệp Nhi có phần khó chịu, cô ghét thái độ của anh đã đành bây giờ lại càng ghét anh hơn. Cô ghét cái cách anh luôn tự cho mình là nhất, anh đứng ở trên cao còn người khác ở dưới thì luôn phải nghe theo anh mọi thứ.
“Mộ Diệp Nhi tôi chỉ nói lại thêm một lần cuối này phiền Khiêm Lăng Hoành anh nghe cho rõ đây. Tôi của bảy năm trước thật sự nhu nhược, ngu dốt, luôn thích bám theo anh, trao hết tấm chân tình cho anh nhưng chẳng đổi lại được gì. Và Mộ Diệp Nhi của hiện tại đã chẳng còn một chút luyến tiếc gì chuyện ở quá khứ, tôi không muốn quen biết anh nên mong anh đừng cố làm thân với tôi. Đừng để bạn trai tôi ghen với một người không đáng như anh. Bây giờ chúng tôi có việc, phiền anh tránh đường cho.” Nói rồi Mộ Diệp Nhi quàng lấy tay của Hàn Yết Kiêu rời đi chỉ để lại Khiêm Lăng Hoành hụt hẫng, đứng đờ người ra giữa sảnh lớn đầy khách ra vào.
Trong cái khi đó, Mộ Diệp Nhi cũng thấy tức nơi lòng ngực cô rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố kiềm chế lại. Về phần Hàn Yết Kiêu thì không biết nên khuyên cô như thế nào nên chỉ đành im lặng để coi yên tĩnh, bình tâm lại.
Khiêm Lăng Hoành cuối cùng cũng thất vọng hẳn, vó hoa trên tay cũng bị rơi xuống sàn nhà từ lúc nào không hay. Cái con người này vốn cứng mồm cứng miệng, lại càng khó mở lòng nhưng lại bị đã kích từ người mình yêu như vậy thì càng đau khổ hơn. Nhưng anh không biết rằng Mộ Diệp Nhi cũng có nổi khổ, cô cũng không muốn vậy một chút nào.