Nhà hàng Bangbomm.
“Đi ăn lẩu sao? Anh không bị gì trong người thật chứ, để tôi xem lại nào? Món này không phải hạ đẳng lắm sao, tôi tưởng anh không bao giờ đụng đũa đấy.” Dụi mắt nhìn thêm vài lần nữa để chắc rằng mắt mình không có vấn đề gì, Lạc Hương Mẫn mới thốt lên.
Cô nào dám nghĩ đến có một ngày Vương Mặc Bắc lại chuyển đổi khẩu vị mặn đến nhường này, anh cũng không ngờ chứ đừng nói là cô nhưng vì “Đây không phải thứ em thích sao, tôi hạ mình đưa em đi ăn mà em còn không vừa ý hả?”
‘Vì mình sao? Không phải chứ, lẽ nào là nghe nhầm nhưng tai mình thính lắm mà chắc không có chuyện nghe nhầm đâu nhỉ?’ Lạc Hương Mẫn hướng ánh mắt dò xét nhìn Vương Mặc Bắc mà đánh giá một lượt, bỗng cô chợt nhận ra thứ gì đó mà tự tin trêu chọc anh “Không lẽ anh rung động với tôi thật rồi?”
“…” Từ Dữ im lặng, anh không tin Vương Mặc Bắc sẽ tự miệng thú nhận với người phụ nữ trước mặt.
Nhưng Vương Mặc Bắc lại chủ động nắm lấy tay cô kéo vào trong nhà hàng, vừa đi anh vừa suy nghĩ rồi mới mở lời “Ngốc quá, tôi thích em rõ ràng như vậy rồi còn rung động gì nữa.”
“…”
“Thích…thích sao? Tôi không nghe nhầm chứ? Thích…” Lạc Hương Mẫn lắp bắp, cô bất chợt không dám tin vào tai mình những thứ vừa được đút vào bên trong.
Thứ cho cô là sự hoảng loạn, khó hiểu lại thêm không thể chấp nhận ngay được lời tỏ tình của Vương Mặc Bắc.
“Không nghe nhầm đâu nên từ bây giờ không được gặp bất cứ tên đàn ông nào khác ngoài tôi nghe rõ chưa?” Vương Mặc Bắc nói như thể đây là mệnh lệnh mà anh đặt ra cho cô trong khoảng thời gian hai người làm quen qua lại, chính thức hẹn hò này.
Đương nhiên, Lạc Hương Mẫn cũng không phàn nàn gì mà gật đầu lia lịa đồng ý, cô kéo tay người đàn ông chưa từng đến những nơi tràn ngập hương khói mĩ vị nhân gian như này vào trong.
“Cho tôi gọi một suất lẩu full topping ở đây nhé, nước chấm cứ càng cay càng tốt nha.
Cảm ơn.” Như một dân ăn uống sành điệu, Lạc Hương Mẫn không ngại mà chia sẻ cho Vương Mặc Bắc cùng nếm thử.
Nhưng Vương Mặc Bắc lại có vẻ không hài lòng, anh nói với giọng có hơi giận dữ “Ăn cay như thế không tốt đâu, con gái vừa mới lớn nên ăn mấy thứ thanh đạm thôi.
Kẻo tối về lại lên mụn, đau dạ dày thì làm sao, lại thêm không có tôi ở đó em tính tự nhịn đau một mình hả?”
“…” Lạc Hương Mẫn quả thực chưa từng nghĩ đến mấy việc này, cô cứ bỏ ngoài tai bao lời khuyên của Vương Mặc Bắc mà chờ khi mấy người phục vụ làm xong khẩu phần cho mình thì ăn ngấu nghiến không ngừng.
Hai người một nam một nữ ở trong nhà hàng lẩu không biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết lúc bọn họ ra khỏi cửa là trời đã xế chiều, nhiều mây.
Quả thực cái đêm sau khi ăn lẩu cay tê về Lạc Hương Mẫn đã đau bụng quằn quại, cô không ngờ rằng lời của người đàn ông đó lại thành sự thật.
Chỉ tiếc là cô không tự chịu đựng một mình như anh nói mà nhanh chân co cẳng chạy đến bệnh viện mua thuốc về uống cho tiêu giảm cơn đau.
……….
ngôn tình hay
Ngày 25, tháng Chạp năm 2024.
Vì đã là cuối năm nên dạo này lịch trình của Hách Liên Tử Mục hay Vương Mặc Bắc gì cũng dày kín.
Để mà gặp được hai người đàn ông này thì rất khó, không ấy thì chi bằng là tự tìm đến cửa công ty cho nhanh.
Hôm nay có một buổi triển lãm ở bảo tàng nghệ thuật cạnh bãi biển độc nhất Vân Nam.
Rõ thấy ánh đèn nổi lên là cả nơi đó như ngập tràn hào quang của sự cổ kính nhưng cũng không kém phần sang trọng và thoát lên vẻ tao nhã.
Nơi đây là nơi lưu trữ những đồ vật từ đời trước cho đến đời nay nhưng lần này lại được ông chủ nơi đây hợp tác cùng Hàn Yết Kiêu mở hội tham quan.
Hách Liên Tử Mục về nhà sớm hơn thường ngày, vừa xong buổi họp thông báo về chủ đề đầu tư cho viện bảo tàng mở rộng hơn xong xuôi thì anh liền lên xe thẳng bánh về nhà.
Mọi thứ diễn ra rất ổn thỏa, anh tắm xong xuôi thì Mạc Uyển Kinh vừa hay cũng từ bên ngoài trở về, cô nhanh chóng đi lên phòng mình chuẩn bị vệ sinh cá nhân cho bữa tối sắp tới.
“Lễ phục của phu nhân đây, cậu chủ muốn tự tay đưa cho cô ấy hay để tôi “ Quản gia Hàn Phong thấy cậu chủ đi xuống lại vừa nhận được mẫu thiết kế riêng của ZongZun gửi đến từ máy bay tư nhân, đã vội mang đến trước mặt Hách Liên Tử Mục mà nói.
“Để đấy tôi đưa lên cho cô ấy cho, ông giúp tôi lấy sợi dây chuyền Ánh trăng lửa cất trong phòng sách kia đi.” Hách Liên Tử Mục nhìn về hướng nơi phòng sách ở một bên phòng ngủ của mình, không nhanh không chậm mà lên tiếng.
“Ánh trăng lửa sao? Không phải là…” Quản gia Hàn Phong vừa ngạc nhiên, lại tính nói gì đó nhưng lời chưa rời khỏi miệng thì Hách Liên Tử Mục đã xen ngang “Cứ đi lấy đi, cô ấy đủ tư cách để đeo nó rồi.”
Hách Liên Tử Mục và người quản gia cùng lúc sải bước nhưng mỗi người một đường, bọn họ tự biết bản thân đang nghĩ gì nên không nói gì thêm nữa.
Đổi lại là Mạc Uyển Kinh, cô đang tắm cũng đang rất say sưa hát hò thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài đang tiến đến gần cánh cửa phòng tắm.
Cô tự tin và biết ngay người đó chính là Hách Liên Tử Mục nên vội nói “Anh vào đây làm gì?”
“Cứ tắm đi tôi ngồi ở ngoài này chờ cô? Nhưng mà vào thì làm sao, lẽ nào trong đó có gì mà tôi chưa thấy bao giờ hả?” Hách Liên Tử Mục đắc ý, anh cố tình nói vậy để trêu chọc cô hay gì.
Mạc Uyển Kinh cũng vì vậy mà túc tắc đi ra, đầu cô đang cuốn khăn còn trên người là một bộ đồ ngủ thoải mái.
Hách Liên Tử Mục nín cười nhìn cô ngốc trước mặt, anh không kìm nổi cái tính bắt bẻ mà thốt lên “Ồ, nhìn cô cứ như mấy người lùn trong truyện nàng Bạch Tuyết mà mấy đứa con nít hay xem nhỉ?”
“Hừ, là người lùn chứ không phải tôi là Bạch Tuyết sao? Anh không biết khen thì thôi cũng đừng chê thẳng mặt tôi như thế nhé?” Mạc Uyển Kinh chem chép cãi lại lời của người đàn ông trước mặt, cô tự thấy rằng kẻ này tự muốn chết chứ không phải hay dưng gì mà khiêu khích cô đến vậy.
Hách Liên Tử Mục thấy cô giận rồi thì thôi, anh liền đẩy hộp quà lớn lên trước mặt Mạc Uyển Kinh như thể hiện lời xin lỗi chân thành nhất của mình “Thử đi, tối nay không ăn cơm ở nhà.”
‘Lại đi dự tiệc sao? Lần này là ở đâu đây?’ Mạc Uyển Kinh cầm hộp quà lên rồi lại quay qua nhìn Hách Liên Tử Mục với vẻ tò mò.
Cô đi vào phòng thay đồ ở một bên phòng tắm mà mặc lên bộ váy trong hộp..