Hách Liên Tử Mục đỡ cô đứng dậy, một tay kéo mở cánh cửa phòng tắm ra một tiếng “cạch” thế rồi bế cô lên đi thẳng ra bên ngoài phòng ngủ.
Nhưng Mạc Uyển Kinh lại giữ anh lại, cô ép anh vào tường cùng với thân thể có chút nóng lại thêm cơn men say sẵn trong người, cô bắt đầu sờ lên nơi cúc áo đầu tiên của Hách Liên Tử Mục mà cởi.
Bàn tay uyển chuyển thoắt cái đã mở sạch hết tầng ngoài của chiếc áo, không vướng mắc với thân thể cô bắt đầu dùng đôi môi của mình hôn lên nơi tấm da săn chắc.
“Hửm, thì ra cô còn có cả mặt này?” Hách Liên Tử Mục buông lời, thân thể anh cũng bắt đầu có chút rạo rực, đôi bàn tay thuận thể kéo khóa sau của chiếc váy trên người Mạc Uyển Kinh xuống, lột sạch thứ đồ cản trở bên ngoài.
Anh bắt đầu tiến tới đè cô vào tường, bàn tay nóng bỏng ghì chặt tay cô lên trên đỉnh đầu.
Cứ thế mà đặt nhanh lấy đầu lưỡi của mình lên đôi môi mềm mại có phần hơi nồng của men rượu xộc thẳng vào miệng.
Cái dư hương này quả thật khiến Hách Liên Tử Mục miệng đang còn vị chua của kẹo chanh mà Mạc Uyển Kinh đẩy cho lúc nãy lấn át.
Mạnh bạo cởi ngay chiếc quần âu bên dưới “phịch” thế là hai thân thể của đã trần truồng dưới ánh đèn mờ ảo.
“Ưm…ư…mmmm” Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng của người phụ nữ nhỏ nhắn dưới thân vì sự chiếm hữu của Hách Liên Tử Mục ngày một mạnh hơn, tứ chi sát gần mà cọ xát vào nhau càng khiến người của Mạc Uyển Kinh nóng hẳn rồi mềm nhũn không có chút sức lực nào mà ý ới “ư…ưm…” từng tiếng rồi từng tiếng phát ra đến ma mị.
“Mục…có thể vào chưa?” Mạc Uyển Kinh ôm lấy cổ người đàn ông khi anh đang mải mê mút mát nơi thân thể bên dưới của cô, chả hiểu sao cô lại có thể mở lời gọi mời anh như thế nữa, không lẽ là vì con say sao?
Hách Liên Tử Mục ngơ ngác “Em muốn vào với tư thế này?”
Nhìn xuống phía dưới, cái nơi tư mật đó của cô đã dần ướt át mà chảy trên da thịt của Hách Liên Tử Mục, cô không biết rằng hai chân lại đang quắp lấy ngang hông của người đàn ông này từ bao giờ, lại thêm cây gậy của anh cũng đã dựng lên cứng ngắc.
Có vẻ như nếu đứng ở vị trí này thì sẽ kích thích hơn so với việc lên giường nhiều lần.
Vậy nên Mạc Uyển Kinh không ngần ngại mà gật đầu rồi “ừm” một tiếng.
Hách Liên Tử Mục cười khẩy, đặt môi mình chạm lên nụ hoa căng tròn nhô lên rồi ngậm lấy mà nút nhẹ “A…ưm…~”
“Có sợ đau không, tôi sẽ nhẹ nhàng.” Hách Liên Tử Mục hỏi lại Mạc Uyển Kinh.
“Anh…cứ vào đi…” Mạc Uyển Kinh giữ lấy bả vai của Hách Liên Tử Mục mà nài nỉ, cô không ngờ chỉ ngay sau đó một lát thôi thì cái thứ cứng đờ cứ thế mà đâm thẳng vào bên trong cái nơi đã đẫm nước của cô mà khuấy đục.
Cô đau lắm mà giữ cào lên da thịt của Hách Liên Tử Mục rồi lại lấy tay bịt miệng mình lại “Ưmmmm…ư…”
“Đau thì cứ hét đi…phòng tôi cách âm còn tốt hơn phòng của em nhiều.” Hách Liên Tử Mục cũng bắt đầu thấy sung sướng, anh cứ thế mà thúc đẩy ra vào cùng với đó là tiếng va chạm da thịt của hai người “bạch, bạch…” kích thích.
Nụ cười lộ rõ trên khuôn mặt người đàn ông khiến Mạc Uyển Kinh như thấy mình vừa rơi vào bẫy của anh vì nghe anh nói phòng cách âm tốt nên cô không giữ miệng nữa là la lên “A…a…ưmmm”, bên dưới bị anh chiếm đóng một cách mạnh bạo.
Cô cũng không phải dạng dễ ăn hiếp mà cắn lên vành tai của Hách Liên Tử Mục, khiến anh rùng nhẹ, bàn tay đặt lên hai quả đồi lớn của cô mà nhấc lên một chút cho tiện việc.
Khuôn mặt điển trai nhìn thẳng vào mắt của Mạc Uyển Kinh rồi bắt đầu xúc tác, đôi môi gắn chặt lên bờ môi quyến rũ đã có chút sưng lên để rồi cứ thế mà đẩy mạnh chiếc gậy th*t bên dưới vào trong màng mỏng cuối cùng.
“Aaaaa…Mục…đau…”
“Ừm, tôi đây…hộc, hộc…chúng ta lên giường thôi.” Hòa chung với lời rên rỉ, đôi mắt đã ứa lệ là tiếng thở dốc và âm vang chưa thỏa mãn của Hách Liên Tử Mục đang đòi hỏi việc đó ở trên giường.
Bế cô trong tư thế tà mị, Hách Liên Tử Mục điên cuồng giải phóng thú tính cùng dục vọng của mình vào bên trong cô một cách nhanh chóng để còn dịp tiếp tục cho lần mới.
Hai người cứ thế mà giao lưu đến tê dại gần bốn tiếng trôi qua.
………
Sáng hôm sau.
Mạc Uyển Kinh thức dậy trong cơn đau ở phía bên dưới truyền đến, người cô cứ như thể vừa bị đánh đập đến chết đi sống lại mà kiệt sức.
Nhìn xung quanh phòng bằng đôi mắt dò tìm, một tiếng nói bỗng truyền đến “Không xuống nổi giường sao, có cần tôi bế em đi vệ sinh cá nhân rồi mặc đồ giúp luôn không?”
‘Hừ, sao trên đời lại có một tên biến thái chết tiệt lắm sức như này cơ chứ? Cả đêm làm chuyện đó anh ta không thấy mệt sao?’ Mạc Uyển Kinh chu môi, cô hờn dỗi mà quay ngoắt khuôn mặt qua một bên nhìn lên đồng hồ thì thấy đã gần chín giờ trưa mà bắt đầu hoảng hốt.
“Có cần.” Mạc Uyển Kinh nhanh miệng nói.
Hách Liên Tử Mục chưa vội anh đi đến trước tủ đồ chọn lấy cho Mạc Uyển Kinh một bộ đồ thoải mái cầm đến đưa cho cô rồi mới ôm cô vào phòng tắm.
Đặt cô xuống bồn tắm anh bắt đầu xả dòng nước ấm vào trong cái thứ chứa nước kia, khóe miệng cười lên “Em có hài lòng về đêm qua không?”
“Hài lòng…có cái khỉ nhà anh mà hài lòng, không ngờ anh cũng sung sức như thế đấy? Bảo sao bên ngoài lại lắm phụ nữ như vậy!”
“Hừ, trước giờ ngoài Mạc Uyển Kinh em ra thì đến cả một con kiến cái cũng chưa dám đến gần tôi chứ đừng nói đến phụ nữ được tôi đụng chạm mà làm cho sướng đến tận đỉnh như em đêm qua vậy đâu.” Hách Liên Tử Mục nghiêm nghị mà đính chính lại với lời của Mạc Uyển Kinh nhưng sao lại nghe có vẻ ám muội đến vậy nhỉ?
Mạc Uyển Kinh sợ hãi thật rồi nào có thể ngờ được rằng cái người đàn ông trước mặt cô lại có thể thốt ra mấy lời như vậy chứ, cô nhăn mày “Anh…đúng là hết thuốc chữa rồi!”.