Tại biệt uyển trên đỉnh núi.
Trương Quốc vừa nhận được tin báo thì liền hớt hải đi từ ngoài vào nói nhỏ bên tai truyền đạt nội dung cho Hách Liên Tử Mục “…”
“Bảo Giác Dương và Tào Anh bí mật điều tra xem bọn họ đang tìm kiếm ai rồi báo lại cho tôi.” Hách Liên Tử Mục nói xong thì ra hiệu cho Trương Quốc rời đi, còn mình thì ngồi đó mà suy ngẫm một lúc.
Vương Mặc Bắc đi vào vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hách Liên Tử Mục thì đã nghi ngờ là có chuyện, hai người đi vào văn phòng riêng mà nói chuyện.
“Đế Diêu Mộc Long? Người của hắn đã đến đây sao?” Nghiêm túc mà hỏi lại Hách Liên Tử Mục.
“Hừ, giờ vương quyền ở trong tay hắn thì đế vương của nước D đi đâu? Có vẻ như bọn họ đang tìm kiếm ai đó.” Từ suy nghĩ mà lập luận ra mọi chuyện, chỉ là bọn họ còn chưa biết được Đế Diêu Mộc Long và Đế Diêu Hàn đang muốn tìm ai.
Cốc, cốc!
“Hách Liên Tử Mục, anh ở bên trong không?” Là giọng của Mạc Uyển Kinh, cô thấy buổi tối anh không ăn được nhiều nên liền xuống bếp nấu thêm ít cháo ngũ quả cho anh.
Cạch!
Vương Mặc Bắc đẩy cửa đi ra, rồi mở hờ cửa như thế cho cô nhằm nói rằng Hách Liên Tử Mục đang ở bên trong, cô cứ vào đi. Cảm ơn bằng mặt không bằng lời rồi hai người dần đi về hướng của mình.
Hách Liên Tử Mục còn tò mò không biết giờ này rồi mà tại sao Mạc Uyển Kinh còn đến tìm anh, thì ra là muốn bồi bổ cho anh sao? Nhếch môi là một nụ cười kèm theo, anh rất hài lòng với thái độ này của cô mà muốn tặng cho cô một nụ hôn nồng cháy nhưng ai mà ngờ lại bị cô lấy tay ra chắn lại.
“Anh ăn đi, lát nữa tự đưa bát đi cất đi. Mẹ tìm tôi nên tôi không ở lại với anh nữa đâu. Nhớ ăn hết nghe chưa, anh rất hay bỏ bữa lắm đấy! Lại làm việc tới khuya chẳng tốt cho sức khỏe tí nào.” Đặt bát cháo cùng một ly sữa trên bàn mà lên tiếng nhưng cứ như thể ra lệnh mà bắt anh ăn hết, đấy là cô lo lắng cho sức khỏe của anh nên mới làm vậy đấy chứ không cô cũng mặc kệ.
Nói rồi Mạc Uyển Kinh liền rời đi “cạch” tiếng cửa đống lại, Hách Liên Tử Mục nhìn bát cháo một lúc rồi liền mở miệng thốt lên “Hừ, cũng biết quan tâm người khác đấy chứ!”
Đi qua phòng của Tiêu Di Phương, Mạc Uyển Kinh lễ phép gõ cửa trước khi vào.
“Vào đi” Tiêu Di Phương lên tiếng, Mạc Uyển Kinh theo đó mà đi vào trước mắt cô không chỉ có mỗi hình bóng của bà mà còn có cả Lạc Hương Mẫn. Dường như hai người đã nói chuyện được một lúc rồi nên Mạc Uyển Kinh có chút ngại ngùng khi bản thân đến muộn nhưng Tiêu Di Phương không trách cô vì bà vừa nghe quản gia kể về việc cô nấu cháo cho Hách Liên Tử Mục.
Ba người cùng trong một căn phòng, Tiêu Di Phương liền hỏi thẳng Mạc Uyển Kinh đôi chuyện “Tên nhóc đó không lạnh nhạt với con chứ? Tính tình nó từ nhỏ đã không mấy thân thiết với ai nên ta hơi sợ con sẽ bị thiệt thòi.”. Truyện Teen Hay
“Dạ vâng không sao ạ, anh ấy tốt với con lắm. Mẹ, người không cần lo đâu nhưng còn có một thắc mắc không biết có nên hỏi không?” Mạc Uyển Kinh cười gượng rồi bắt đầu hòa nhập vào những lời trò chuyện qua lại.
Tiêu Di Phương cũng không quá nghiêm khắc mà trả lời “Con hỏi đi.”
“…”
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại của Mạc Uyển Kinh reo lên, cô còn chưa kịp hỏi thì phải xin phép ra ngoài nghe máy. Chỉ thấy khi nhìn tên người liên hệ Mạc Uyển Kinh có chút trầm tư mà nhanh chân sải bước tìm đến một chỗ vắng người nhất mới nghe máy “Sao thế?”
“Có người đang điều tra bọn em, hình như là một thế lực khá mạnh ở ngoài nước. May thay mọi thứ chị từng lo trước đó đã được giải quyết, cái tên đó của em cũng đã được xử lý rồi nên chắc rằng bọn họ không tra ra đâu. Nhưng chị cũng nên đề phòng chút còn không biết kẻ đó là địch hay bạn nữa.” Một giọng nói nam truyền đến từ đầu dây bên kia, cậu nhóc đó báo cáo mọi thứ cho Mạc Uyển Kinh xong thì liền im lặng một lúc.
Mạc Uyển Kinh cũng không nhanh không chậm, cô cau mày rồi lên tiếng “Cậu cứ việc học hành đi, sắp thi cuối cấp rồi đừng quá lo cho chị. Chị tự có cách xử lý, còn về phía mấy kẻ đó cậu cũng nên đề phòng nếu có việc gì thì báo ngay cho chị. Ở đây không tiện nghe máy lâu nên chị cup máy trước đây.”
Mạc Uyển Kinh vừa tắt cuộc gọi này thì một cuộc gọi khác lại truyền đến, lần này có vẻ là một nhân vật khác “Tiểu thư, thời gian này cô đừng để lộ những thứ bất thường trên người mình như thứ đó chẳng hạn. Tôi vừa điều tra được mấy người của nước D đang tìm kiếm tung tích của cô nhưng giờ lại chuyển qua tìm kiếm bọn tôi rồi.”
“Tôi cũng vừa mới nhận được tin xong, chuyện này anh không cần quá lo đâu. Tôi ở bên cạnh Hách Liên Tử Mục rất an toàn, anh ấy cũng không phải dạng mà thế lực nước D có thể dễ dàng động chạm vào. Nhưng việc mà tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi?” Mạc Uyển Kinh gấp rút hỏi đối phương.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng vội trả lời “Tung tích hiện tại của phu nhân tôi chưa điều tra được, chỉ là tôi trước đó tôi nhận được tin khoảng chừng mười năm trước bà ấy có xuất hiện ở nước D một lần rồi sau đó mất tích luôn. Tôi nghi là…”
Tiếng bước chân của ai đó đang dần tiến đến khiến cho Mạc Uyển Kinh hoảng hốt mà cup máy, cô còn chưa kịp nghe hết câu cuối thì đã bị giọng nói của người kia cắt ngang “Sao cô lại ở đây?”
“À…à thì tôi có điện thoại nên ra đây nghe tránh việc làm phiền đến mọi người.” Mạc Uyển Kinh bị Vương Mặc Bắc hỏi liền như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị mà lấy đại một lý do để trả lời anh.
Nhưng con người Vương Mặc Bắc vốn khó có thể qua mắt được anh bất kì điều gì, lại thêm trạng thái lo sợ của Mạc Uyển Kinh càng khiến anh chắc chắn rằng cô có chuyện gì đó đang cố giấu anh nhưng anh cũng chỉ biết quay gót rời đi trước.
“…” Cứ ngỡ rằng đã thoát khỏi sự nghi ngờ của Vương Mặc Bắc nhưng cô nào ngờ anh đã nói lại chuyện này với Hách Liên Tử Mục chứ.