Sáng sớm hôm sau.
Mạc Uyển Kinh đã quen với việc thức dậy từ sớm nên hôm nay cũng vậy.
Cô vén chăn sang một bên như thường lệ nhưng lại có cảm giác lành lạnh của máy lạnh tạt vào người.
Bất giác Mạc Uyển Kinh nhìn xuống tấm thân của mình mà kinh hồn, tất cả những hình ảnh của đêm hôm qua như đập thẳng vào mắt cô một cách không phanh.
Nhìn quanh phòng nhưng chẳng thấy người đàn ông kia, cô mới hoang mang mà tìm chiếc váy của mình.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
Ting! Ting!
"Chào cô, đây là đồ mà một người đàn ông đặt sẵn cho cô.
Phiền cô nhận giúp." Trước mặt là một người phục vụ tại quán bar nhưng may là phụ nữ nên cô cũng thả lỏng cảnh giác hơn.
Nhận lấy túi đồ trong tay của người phục vụ, cô đóng cửa rồi đi vào bên trong.
Miệng không quên cảm thán "Chu đáo đấy, nhưng có lẽ cũng chỉ hữu duyên vô ý thôi.
Dù gì mình cũng sắp phải gã cho tên đàn ông không rõ mặt mũi kia rồi, trao thân cho tên tối qua còn đỡ hơn."
"À, xém tí quên mất Mẫn Mẫn.
Không biết cậu ấy sao rồi?" May mà chiếc túi xách của cô vẫn đó, lục lọi tìm chiếc điện thoại mà nhấn số gọi cho cô bạn.
………
Mặc uyển.
"Anh...anh nói rõ cho tôi.
Tại sao tôi lại ở đây? Anh lại là ai?" Lạc Hương Mẫn ôm lấy chiếc chăn che thân mình rồi xù lông xù cánh lên mà quát hỏi.
Chầm chậm đưa ly cà phê nóng lên mân mi, nhấp một ít rồi đặt xuống bàn như một thói quen hằng ngày của anh ta.
Người đàn ông với khuôn mặt điển trai, làm da trắng vừa phải càng làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt anh.
Anh không suy nghĩ gì mà buông lời "Cô cần gì phải nhảy dựng lên như thế, rõ là lúc làm chuyện đó cô rất thành thật..."
"Anh im miệng, cái tên biến thái chết tiệt này.
Anh còn chút liêm sỉ nào không?" Lạc Hương Mẫn đỏ mặt ngại ngùng khi nghe mấy lời lẽ mô tả mình từ miệng người đàn ông, cô không ngờ bản thân lại sa đọa như vậy.
Liêm sỉ? Thật là hài hước khi nhắc đến hai từ này, anh mà còn liêm sỉ thì cô cũng đâu bị như vậy.
"Cô tính chịu trách nhiệm với tôi thế nào đây?" Vương Mặc Bắc ung dung đòi hỏi sự bồi thường.
Lạc Hương Mẫn cũng không biết phải làm sao, nhìn xung quanh một lượt cô không khỏi phải đánh giá nơi này như nhà trắng của tống thống.
Đã giàu có như thế này rồi thì còn cần gì bồi thường nữa, tiền nhà cô mà trả thì cũng không vừa ý anh.
Nhưng đây cũng là lần đầu của cô mà.
"Anh muốn thế nào?" Lạc Hương Mẫn chúm chím môi hỏi.
"Lấy thân báo đáp hết đời thì sao? Nhưng phụ nữ muốn làm chuyện này với tôi cũng không thiếu, theo cô tôi nên đòi hỏi thứ gì từ cô đây?" Ngẫm đi nghĩ lại thì cuối cùng một kết luận đã được cho ra đời.
'Anh ta cũng tự tin về bản thân quá nhưng mà cái nhan sắc kia đúng thật là rất có giá đấy.
Đến mình hôm qua còn mê...phủi phủi cái suy nghĩ này.
Việc quan trọng hiện giờ là mặc đồ rồi về nhà đã, lỡ mà để bố mẹ phát hiện mình qua đêm ở ngoài thì chỉ có con đường tử thần chào đón thôi.'
Đấu tranh nội tâm một lúc, Lạc Hương Mẫn mới lên tiếng "Anh muốn thế nào cũng được, chừng nào nghĩ ra thứ anh cần thì đến tìm tôi.
Nhưng anh phải bồi thường bộ đồ khác cho tôi đã, chứ cái kia chắc không mặc nổi nữa rồi."
"..."
Lại mạnh tay quá trớn, đến độ mỗi thứ một mảnh nằm ở tứ phương.
Người đàn ông may thay đã cho quản gia đi chuẩn bị rồi.
Một lúc sau khi cô nhận lấy đồ áo và vào phòng vệ sinh thay thì người đàn ông mới rời ghế đi đến bên chiếc bàn cạnh giường mà lấy chiếc điện thoại.
Bỗng dưng đôi mắt tinh tường ấy đã nhìn thấy thứ gì đó khiến anh thay đổi sắc mặt trong chốc lát.
"Đúng là lần đầu...Viêm Đình, vào đây." Vương Mặc Bắc gọi lớn tên ai đó.
"Vâng, thiếu gia.
Ngài có gì căn dặn." Một người đàn ông đã có tuổi bước vào, ông nhanh chóng hỏi han Vương Mặc Bắc.
"Sai người đem cái nệm kia đi giặt đi." Nhíu đôi mày, giọng nói trầm xuống mà nói.
'Giặt chứ không phải thay à? Thiếu gia hôm nay bị sao vậy? Không lẽ...' Nghĩ rồi ông tiến đến cạnh chiếc giường mà dò xét, quả đúng như suy nghĩ ông vội vui mừng mà tính thông báo cho lão gia, phu nhân ở nhà chính.
Biết trước ý định của Viêm Đình, lâu nay anh lại thừa biết cái việc ông luôn lén báo cáo mọi chuyện của anh cho bố mẹ ở bên nhà kia.
Đã thế thì chặn lời của ông trước "Đừng để người thứ ba biết chuyện, ông hiểu cách làm của tôi mà đúng không?"
"Này, giúp tôi lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông với." Lạc Hương Mẫn đang loay hoay gài chiếc cúc phía sau thì nghe thấy tiếng chuông gọi của máy mình.
Cô bất giác nhớ đến Mạc Uyển Kinh nên mới nghi đó là cuộc gọi của bạn mình.
Nhưng trong cái cảnh đồ áo còn xộc xệch như này thì làm sao cô có thể chạy ra ngoài mà lấy điện thoại được, đã thế thì không bằng nhờ người đàn ông kia vậy.
"Cô cứ xem tôi như người hầu của mình nhỉ?" Vương Mặc Bắc khó chịu nhưng vẫn cố ý trêu chọc người con gái trước mặt.
Nhưng cô không đáp lời mà nhanh chóng nghe máy, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy lo lắng "Mẫn Mẫn, cậu về nhà chưa? Tối qua cậu không sao chứ?"
"Mình...mình về nhà rồi, cậu không cần lo cho mình đâu.
Còn cậu thì sao rồi?" Lạc Hương Mẫn hỏi ngược.
"Mình cũng không sao, thấy cậu không sao là mình yên tâm rồi." Nói xong hai người liền cup máy như thể đang trốn tránh, che giấu chuyện gì đó mà không muốn để đối phương biết.
"..."
"Anh làm ơn thì làm cho đến nơi đến chốn, tiện thể cài chiếc cúc áo phía sau giúp tôi luôn đi, tay tôi không với tới." Lạc Hương Mẫn nói.
Không nói nhưng vẫn cài cúc áo cho người ta với vẻ mặt bị ép buộc.
Vương Mặc Bắc sau đó cũng đưa cô về nhà họ Lạc, tiện thể giải vây mọi chuyện giúp cô.
Cạn ngôn ngang, dường như hai người đàn ông ác quỷ trong lời đồn đều bị hạ vế bởi hai cô nàng đáng yêu của chúng ta rồi.