Bên dưới sảnh chính.
Vương Mặc Bắc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hai tay sải dài tựa lên bệ, anh rất ngầu nên mấy cô ả bên phía Hách Liên Tử Mục lại nghĩ đến việc chủ động qua dính lấy anh nhưng ngay sau đó liền bị anh quát lên sợ hãi về lại bên cạnh người đàn ông trước đó “Cút! Tôi không phải là loại người ghê tởm như cậu ta.”
“Loại người ghê tởm? Haha, bây giờ ai cũng xem tôi là loại người này rồi nhỉ? Các người thì sao…?” Hách Liên Tử Mục nhìn Vương Mặc Bắc mà hét lên rồi lại hạ giọng nhưng dùng đôi mắt chết chóc nhìn đám nữ nhân ngu dốt kia mà hỏi.
Đương nhiên mấy kẻ quen thói chiều chuộng của đàn ông kia bám được lấy Hách Liên Tử Mục thì phải theo ý anh mà tâng bốc anh rồi. Bọn họ gật đầu mà thích thú đút hoa quả cùng rượu cho Hách Liên Tử Mục.
Chước Ánh Nguyệt còn đắc ý hơn khi thấy Hách Liên Tử Mục bảo vệ bọn họ như vậy, bàn tay ve vẩy quanh chiếc áo sơ mi bị tháo mất mấy cúc đầu, đôi môi căng mọng muốn hôn anh nhưng lại bị Hách Liên Tuấn chặn lại bằng những lời ra đe dọa “Cô ăn gan hùm mật gấu hay sao mà xem lời của nhà Hách Liên chúng tôi nói như gió thổi ngang tai. Chước Ánh Nguyệt cô đúng là chết nghìn lần cũng không thể rửa hết cái sự kinh tởm kia của cô nữa rồi.”
“Cậu muốn leo lên đầu tôi ngồi? Ở đây tôi còn chưa lên tiếng thì cậu nghĩ cậu có tư cách hả hay là cậu thích quản giáo tôi?” Hách Liên Tử Mục gằn giọng, ánh mắt bùng bùng ngọn lửa như muốn băm vằm cái thằng cháu trước mặt của mình.
Vương Mặc Bắc quả thực không chịu được nữa rồi, anh thật sự cảm thấy ghét bỏ cái thói ăn chơi hư hỏng không một lý do xác đáng điên rồ này Hách Liên Tử Mục. Lao vào cầm lấy cổ áo của Hách Liên Tử Mục, một cú đấm cứ thế giáng xuống mặt người đàn ông đó rồi hai người chuyển qua dùng vũ lực để nói chuyện.
“Này, các cậu điên rồi à? Dừng tay lại hết đi.” Tần Sang Bình vừa từ Hải Thành về thì nghe tin Hách Liên Tử Mục tổ chức chơi trò trệ hoa ghẹo bướm ngay tại nhà nên liền rẽ hướng xe phóng thẳng đến biệt thự của cậu bạn này.
Nhưng cảnh tưởng mà anh thấy ngay khi đến là hai người bạn thân của mình đang đánh nhau, còn đám phụ nữ kia thì không ngừng hét toáng lên sợ hãi. Chước Ánh Nguyệt như ả điên lao vào tính dẹp tàn cuộc nhưng không ngờ bị Vương Mặc Bắc đá ra xa.
Tần Sang Bình bảo Hách Liên Tuấn kéo Vương Mặc Bắc ra còn mình thì cố cản Hách Liên Tử Mục lại, chờ cho hai người đàn ông bĩnh tĩnh hơn thò nói chuyện. Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh chạy từ trên lầu xuống, nhìn thấy khóe miệng người đàn ông của mình đã chảy máu Lạc Hương Mẫn liền hét lên “Anh bị điên hả? Hai người đàn ông các anh đánh nhau bình thường không nói nhưng lại vì đám phụ nữ không ra gì này mà đánh nhau thì có phải là điên không?”
Cô bực tức nhìn Vương Mặc Bắc rồi lại liếc sang Hách Liên Tử Mục với ánh mắt khó chịu, còn về riêng Mạc Uyển Kinh thì có chút thất vọng cô hạ thấp giọng buông lời “Nếu anh muốn làm mấy chuyện vô nghĩa này để thỏa mãn thì anh cứ việc nhưng nếu là để chọc tức tôi thì xin lỗi, tôi không bận tâm một chút nào.”
Mặc dù miệng nói không quan tâm nhưng trái tim cô cứ như bị quặn thắt lại khi phải thốt lên từng câu từng chữ rõ mồn một đến như này. Hách Liên Tử Mục phì cười lên anh cũng đắng lòng mà bỏ mặc Mạc Uyển Kinh tiếp tục thói trăng hoa y như Tôn Tân Hạo trước kia.
Tần Sang Bình cũng bó tay với cặp vờ chồng nhà này, cứ thích nghĩ một đàng làm một nẻo như vậy thì khi nào mới giải hòa được. Mạc Uyển Kinh thấy như vậy cũng quá đủ rồi, cô quyết định không nói chuyện mình có thai cho anh nữa mà giữ trong lòng.
Sau khi khuyên bảo từng người từng người một ra về, Mạc Uyển Kinh lại lủi thủi đi về phòng. Rõ ràng Hách Liên Tử Mục biết cô rất ghét Chước Ánh Nguyệt nhưng lại cố tình ôm ấp, hôn hít cùng người phụ nữ đó trước mặt cô như thể thân thiết lắm và nhủ với cô rằng bây giờ cô không còn là người phụ nữ quan trọng duy nhất đối với anh nữa.
Mở điện thoại ra gọi cho Kim Thúc ‘Cậu biết gia tộc Đế Diêu đúng không? Chị muốn cậu giúp chị việc này.’
‘Vâng, chị yên tâm em sẽ đặt vé máy bay sớm nhất có thể cho chị. Nhưng mà chị muốn gặp bọn họ thật sao, Hách Liên Tử Mục có biết không?’ Kim Thúc vừa rep lại vừa tra vé máy bay tốt nhất cho Mạc Uyển Kinh, cậu vừa chu đáo lại thấy có chuyện gì đó nên mới gặng hỏi.
Tuy nhiên, Mạc Uyển Kinh vẫn phủi phui mọi thứ. Chuyện này nếu để Hách Liên Tử Mục biết thì sao mà không để Hách Liên Tử Mục biết thì sao? Nếu người đàn ông đã tệ bạc trước với cô thì hà thiết gì cô phải ở lại bên cạnh anh để thấy những cái cảnh tưởng gớm ghiếc kia.
Mạc Uyển Kinh nghĩ một lúc thì lại nhận được tin nhắn Kim Thúc đã đặt vé thành công cho mình, đôi mắt bỗng dưng ứa lệ rồi khóc lên thành tiếng. Cô vẫn chưa thể chấp nhận được việc này nhưng cô cũng phải tự nhủ với bản thân rằng ở đây không ai cần cô nữa, rồi cô lại gửi tin nhắn cho Lạc Hương Mẫn ‘Mẫn Mẫn à, nếu sau này mình không ở đây nữa thì cậu phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé! Nếu Vương Mặc Bắc có ăn hiếp cậu thì nhớ nói với mình, mình sẽ giúp cậu thoát khỏi anh ta.’
Lạc Hương Mẫn vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Mạc Uyển Kinh, cô có hơi khó hiểu nhưng vẫn vui vẻ trêu chọc lại ‘Haha, không sao. Cậu nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt là được, khi nào cậu cần sự giúp đỡ thì cứ nghĩ ngay đến mình. Mình luôn là hậu thuẫn vững chắc nhất cho cậu.’
Thấy dòng tin nhắn này của Lạc Hương Mẫn, Mạc Uyển Kinh lại khóc lớn hơn vì cô còn có một người bạn tốt như này ở đây. Không biết rằng sau khi cô rời khỏi đây Lạc Hương Mẫn gặp chuyện không vui thì sẽ thế nào đây?