Trì Hoắc thấy Đế Diêu Hàn đã cho mình cơ hội rõ mồn một thế rồi nên anh cũng muốn thử, đương nhiên người đàn ông này khác với mấy hoàng tử khác trong nhà. Anh là người có chính kiến và lập trường riêng lại thêm tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa nên lần này đến nước D xin cưới Mạc Uyển Kinh có lẽ cũng phần nào vì lý do này hay thường nghe nói công chúa nhỏ này có tính tình giản dị, khác với người thường nên anh cảm thấy rất thú vị.
Trì Hoắc mạn phép rời đi để lại Trì Phó Tư còn đang ngơ ngác chưa biết làm gì, vừa ra khỏi cửa người của anh đã báo tin rằng Mạc Uyển Kinh đang ở nhà ngoại là anh đã biết cô đang ở đâu rồi.
“Bây giờ đi thẳng đến đó.” Trì Hoắc nói với thủ hạ.
“Vâng!” Kẻ ra người nhận, thị vệ riêng của Trì Hoắc không chậm trễ mà chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy ngay.
Ở biệt thự Hầu tước.
Mạc Uyển Kinh đã nhanh chóng nhận được tin báo của Đế Diêu Mộc Long từ thủ vệ bên cạnh của anh là Hắc Y. Cô ngõ lời nhờ vã ông nội Hồng Tẫn “Ông, cháu muốn nhờ ông giúp thêm chuyện này.”
Hồng Tẫn đồng ý ngay mà nhanh cho người mời Trì Hoắc ở ngoài cửa vào rồi lại gọi tất thảy đám cháu gái trong phủ đến phòng tiếp khách với trang phục bình thường, giản dị y như Mạc Uyển Kinh.
Hồng Mỹ Lệ rất khó chịu nhưng cũng vì ý của ông nội nên không thể không theo cho được, đổi lại thì mấy cô con gái của ba hai người cậu còn lại cũng rất chiều theo mọi sự sắp xếp. Mặc dù không quá thân thiết với Mạc Uyển Kinh nhưng vì cô cũng là một thành viên mang dòng máu của nhà họ Hồng này nên vậy, một giọt máu đào hơn ao nước lả mà đúng không?
Trì Hoắc vừa vào đã rất lịch sự cúi chào lão hầu tước, xong xuôi anh được mời xuống chiếc ghế đối diện Mạc Uyển Kinh. Khá ngạc nhiên khi thấy bôn đứa cháu của Hồng Tẫn đều ăn mặc giản dị như nhau Trì Hoắc đã cố ý thử bọn họ “Nhà hầu tước cũng thật biết tiết kiệm, con cháu đều ăn mặc giản dị như dân thường…nhỉ?”
“Này, ngươi có mắt nhìn không vậy…”
“Hừm, ngồi xuống. Đây là chiến vương điện hạ đấy, biết điều thì im lặng cho ta.” Hồng Tẫn thấy mới phút đầu mà Hồng Mỹ Lệ đã để lộ bản tính như vậy rồi thì thật sự tức mà quát lên.
Mạc Uyển Kinh phì cười nhìn người đàn ông quả là thông mình đối diện, từ lâu cô chưa thấy ai có cái tính cách thích khâm khịa người ta giống Hách Liên Tử Mục đến vậy đấy. Bất giác nên lời đáp trả lại câu nói của Trì Hoắc nhưng vẫn giữ được nét tao nhã, lịch sự của mình “Chiến vương thật biết cách khiến người ta tức giận, tôi biết người đang thử chúng tôi nhưng có thể hỏi lại anh một câu không?”
Mạc Uyển Kinh nhìn biểu cảm thầm đồng ý lắng nghe lời của mình mà từ từ buông lời “Chúng tôi nhìn giống dân thường lắm sao? Không lẽ cứ phải là con cháu có dòng dõi quý tộc thì phải ăn diện lộng lẫy mỗi khi ra đường? Hầu phủ trăm năm chưa từng có cái suy nghĩ hoang phí này nên mong anh đừng cố nói mấy lời đó nữa.”
“Nếu công chúa đã nói vậy thì Trì Hoắc ta đây xin nghe theo vậy.” Nhếch cong khóe môi hài lòng, cuối cùng anh cũng biết được người phụ nữ có tài, có tiếng giỏi giang, hiền thục của nước D được mệnh danh là công chúa này ra sao rồi.
Hồng Tẫn thấy thế thì cũng không cần giấu nữa mà bảo mấy cháu gái không liên quan ra ngoài. Để lại ba người bắt đầu bàn chuyện qua lại.
…………
Chiều đến vì Mạc Uyển Kinh đã xin được sự giúp đỡ từ Hồng Tẫn đôi nên liền quay về cung điện nhưng Trì Hoắc lại khăng khăng muốn đưa cô về. Trong đời cái tên chiến vương lạnh lùng, giết người nhiều như giết kiến này thì đúng thật đây là lần đầu trên xe có phụ nữ.
Mạc Uyển Kinh trên đường đã nghe qua đề nghị cầu thân của Trì Hoắc, cô bất chợt lại suy sầu nghĩ đến Hách Liên Tử Mục trong phút chốc. Cái cảm xúc khó tả này thật sự khiến cô phải mạnh dạn từ chối ý của Trì Hoắc ngay “Chiến vương, thật xin lỗi. Tôi không thể chấp nhận hôn sự này nếu không tôi sẽ thấy rất ăn năn. Nói thật tôi chưa chồng…nhưng lại có thai rồi…mà người hoàng gia thì rất kị những chuyện này. Tôi không muốn nợ một chút ơn huệ nào từ người khác và đặc biệt là anh, chiến vương Trì Hoắc.”
Nghẹn đắng lòng khi phải thốt lên câu nói đó nhưng cô lại được Trì Hoắc cảm thông, anh có lẽ rung động với cô không phải vì bề ngoài mà là vì tài trí của cô lẫn sự chân thành này. Khá khó nói nhưng anh vẫn chấp thuận “Không sao, tôi không quan tâm những chuyện này. Chờ sau khi em cưới tôi rồi thì tôi sẽ làm vua của nước M nếu có kẻ nào dám dị nghị về em tôi sẽ xử chết bọn chúng ngay.”
“Không được, tại sao anh cứ phải hở tí là đòi giết người như thế chứ? Mạng người đâu phải cỏ rác gì mà cứ nói giết là giết vậy?..”
“Được được, xin nghe theo công chúa điện hạ, em nói gì tôi cũng nghe theo em. Được không?” Trì Hoắc hạ mình dỗ dành Mạc Uyển Kinh như cách Hách Liên Tử Mục trước đây từng làm vậy khiến cô có chút quen thuộc, mất mát rồi vô tình nhớ lại hình bóng cũ mà tự hỏi ‘liệu sau khi cô rời đi, người đàn ông đó sống có tốt không?’
Thế Khanh bất giác có chút hơi e sợ trước sự nhiệt tình lẫn thấy cái tôi cao ngạo chả chủ tử dường như không còn trước mặt Mạc Uyển Kinh. Anh đi theo vị đại điện hạ cũng gần mười mấy năm mà đây quả thực là lần đầu anh thấy Trì Hoắc cúi mình vì một người phụ nữ.