Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Trì Hoắc rời nước D sau khi đưa Mạc Uyển Kinh về hoàng cung an toàn.

Đêm đó, Mạc Uyển Kinh đã ngồi bên khung cửa sổ nhìn ánh trăng mà nhớ người rồi lại suy nghĩ rất nhiều. Chung quy lại cô vẫn không thể quên được người đàn ông đó, cái người mỗi ngày cho thêm cô hy vọng, yêu đời hơn cũng chính là người tự tay dập tắt đi những thứ đó của cô.

Sờ lên bụng với tâm trạng bồn chồn, cô tự hỏi mình ‘Đứa con này sau khi ra đời thì sẽ làm sao nếu không có bố đây? Không lẽ lại để nó chịu thiệt về mặt tình cảm như cô?’ rồi Mạc Uyển Kinh lại nhớ đến lời của Trì Hoắc mà cân nhắc một cả đêm.

…………

Giờ này ở Vân Nam.

“Cậu thật sự muốn đến đó?” Khiêm Lăng Hoành gặng hỏi.


“Ừ.” Hách Liên Tử Mục chỉ ừ một tiếng cho qua lệ thế thôi.

Ai nấy đều không thể trương mắt nhìn Hách Liên Tử Mục đến nước D làm càn được nhưng nếu anh thật sự đến đó chỉ vì Mạc Uyển Kinh thì không sao, chẳng ai dám cấm cản gì nên mới một mực hỏi rất nhiều.

Những ngày qua khi không có Mạc Uyển Kinh ở bên Hách Liên Tử Mục đã nhận ra một điều rằng nếu là anh của trước kia khi còn chưa có bất kì liên hệ nào với Mạc Uyển Kinh thì anh sẽ chẳng sao với cuộc sống ung dung, cao ngạo, tự tại của mình nhưng dường như sau khi cô đến bên cạnh anh rồi lại rời đi như thế khiến anh không thể chấp nhận được. Điều này còn nói lên rằng anh không thể sống nếu thiếu cô, anh hối hận rồi, hối hận còn hơn cả Khiêm Lăng Hoành khi gặp lại Mộ Diệp Nhi.

Lạc Hương Mẫn cũng có mặt tại sân bay quốc tế khi nghe tin Hách Liên Tử Mục muốn đi tìm Mạc Uyển Kinh. Cảm xúc của cô hơi gấp gáp mà thốt lên “Anh phải nhớ những lời mình đã nói trước đó, không được gượng ép Uyển Kinh về bên anh. Nếu anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy thật thì sau này anh sẽ hối hận cả đời đấy, có những chuyện anh phải nghĩ thông suốt lại hẵng ra tay.”

Cả hết người ở đây đều nghe không hiểu ý của Lạc Hương Mẫn nói mà thay vào đó là bọn họ tự nghĩ ra một câu chuyện riêng cho những câu từ kia một cách hợp lý theo ý mình. Đến giờ lên máy bay, Hách Liên Tử Mục vẫn không nghĩ ra lời nhắc nhở của Lạc Hương Mẫn là có ý gì, đổi lại là Vương Mặc Bắc thì hình như có biết một chút rồi nhưng anh vẫn cố dò hỏi.

Lạc Hương Mẫn cũng chẳng thèm giấu nữa nhưng cô vẫn đặt điều kiện cho Vương Mặc Bắc là không được nói cho Hách Liên Tử Mục biết “Uyển Kinh có thai chắc cũng được hơn một tháng rồi, chỉ là không biết dạo này cậu ấy sống ra sao?”

“Than thở thì được gì, em muốn đến đó không? Anh đưa em đi.” Vương Mặc Bắc đắc ý nói ngay.

Nhưng Lạc Hương Mẫn lại từ chối, cô không muốn làm phiền Mạc Uyển Kinh vào dịp này với lại bố mẹ cô chắc gì đã đồng ý cho cô đi xa như vậy cơ chứ! Vương Mặc Bắc thấy người phụ nữ của mình cứ đăm chiêu nghĩ ngợi mà mất vui hẳn, anh cố tính chọc cho cô cười lên.

Ọc ọc…

Một âm thanh truyền đến từ bụng của Lạc Hương Mẫn khiến cô đỏ mặt, thì ra là do mấy hôm nay quá lo cho Mạc Uyển Kinh nên cô không chăm sóc bản thân mấy. Ăn cơm cũng ít lại hay bỏ bữa thường xuyên nên bây giờ có chút đói rồi.


Vương Mặc Bắc cười rồi chọc cô nhóc của mình “Được rồi đưa em đến một nơi em thích.”

Lại ra hiệu cho Từ Dữ quay đầu xe đến một quán ăn lâu năm, Lạc Hương Mẫn bước xuống xe mà không khỏi ngạc nhiên “Ăn lẩu sao? Không phải anh không thích ăn à?”

“Anh thích hay không có quan trọng bằng em thích không? Đói rồi thì mau vào chọn chỗ ngồi rồi anh gọi đồ cho em.” Đi sau Lạc Hương Mẫn, Vương Mặc Bắc cứ cười tủm tỉm như người nông dân được mùa thế đấy.

Haha, nói cũng đừng buồn chứ đúng là người có tình yêu nó cứ khác những kẻ độc toàn thân ấy nhỉ?

Quán lẩu này khá lâu năm nên Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh cũng thường xuyên đến đây ăn nhưng giờ người ngồi cạnh cô là Vương Mặc Bắc chứ không phải người bạn thân đó nữa khiến cô có chút mất mát. Cô ăn ngấu nghiến tưởng như ngon lành lắm nhưng trong thâm tâm cô lại chứa đựng một nổi niềm khó nói.

“Em buồn nôn quá…” Lạc Hương Mẫn ăn cay một lúc thì cảm thấy trong miệng xộc thẳng mùi tanh chua mà muốn chạy đi nôn hết tất thảy những thứ vừa ăn vào. Vương Mặc Bắc thấy sắc mặt cô không ổn liền lo lắng chờ cô nôn xong thì thúc dục Từ Dữ lái xe đưa hai người đến bệnh viện.


Hách Liên Tuấn nghe bảo Lạc Hương Mẫn nôn mửa thì cứ ngỡ cô bị ngộ độc thực phẩm, anh nhanh chân đến phòng bệnh mà gác lại việc viết lách cho học trò Thẩm Lưu Ngọc của mình xử lý.

“Mấy người làm gì mà hở ra là nhập viện thế, nhà giàu ăn uống còn không biết vệ sinh cho sạch sẽ hả?” Hách Liên Tuấn bực trong người nhìn Vương Mặc Bắc rồi lại liếc qua Lạc Hương Mẫn mà trách móc, xong cái anh cũng phải khám cho người phụ nữ trước mặt này.

Nhưng có vẻ không phải là ngộ độc thực phẩm như anh nghĩ mà đúng hơn là có thai, Hách Liên Tuấn phì cười rồi ghé sát Lạc Hương Mẫn mà nói nhỏ “Em bé của hai người cũng được hơn bốn tuần rồi đấy, chú ta biết chưa?”

“Hả? Có rồi…cậu không đùa chứ?” Lạc Hương Mẫn đặt tay lên bụng bất ngờ mà lớn tiếng. Đương nhiên là cô tin cái này vì mấy hôm nay cô cũng có triệu chứng nghén với những món ăn có mùi nồng lại hay nóng trong người cộng thêm buồn bực nữa. Nhờ Hách Liên Tuấn giúp thêm một chuyện vậy “Cậu cho tôi một que thử thai, tối về tôi sẽ đích thân nói với tên đàn ông đó.”

Hách Liên Tuấn gật gù đồng ý rồi lại quay qua trách Vương Mặc Bắc là người đàn ông không có trách nhiệm, tâm lý gì cả “Chú quả thật là không biết cách chăm sóc phụ nữ gì cả, từ giờ không được cho cô ấy ăn những món cay nồng mà thay vào đó là những thứ có chất dinh dưỡng nhiều vào. Thật là…không biết hai người muốn gì mà.”

“…” Vương Mặc Bắc lặng thinh, vẻ mặt anh như thể cản thấy tội lỗi tột cùng nhìn Lạc Hương Mẫn ngay sau khi Hách Liên Tuấn rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận