Trong phòng học yên lặng.
Mọi người đều nhìn ra cửa, chờ đợi một phản ứng.
Vị mới tới này nhìn qua không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu, tuy rằng hắn khống chế tin tức tố của mình ổn thoả, nhưng đứng ở đó, cũng làm người ta cảm thấy sợ hãi đến hoảng loạn.
Giản Tùng Ý tuy rằng lợi hại, dù sao cũng chưa có phân hoá, đối mặt với một Alpha như thế, thật sự không nhất định có thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng mà vị đại lão này từ đầu tới đuôi đều không có một chút phản ứng, cứ như vậy đứng đó, thần sắc nhạt nhẽo, một ánh mắt dư thừa cũng không cho.
Đúng, một tên tinh tướng giả vờ là người giỏi nhất.
Tập thể lớp 12-1 bóp cổ tay thở dài cho vận mệnh của mình.
Giáo viên chủ nhiệm lão Bạch ngược lại cũng không xấu hổ, cười ngây ngô hai tiếng, chậm rì rì nói: "Ây da, bạn học Giản Tùng Ý vẫn luôn thích giỡn như vậy, thầy thấy hai đứa hợp nhau như vậy, nếu không Bách Hoài em cứ ngồi bên cạnh Giản Tùng Ý đi."
...
Con mắt nào nhìn ra hai người họ hợp ý.
Mà tại lúc tất cả mọi người chờ Giản Tùng Ý hoặc Bách Hoài phản đối, Bách Hoài đã đeo túi xách hai chân dài thẳng tắp bước lớn đi tới, móc ra giấy ăn, tỉ mỉ mà lau bàn.
Giản Tùng Ý liếc hắn một cái, cũng không nói gì, nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Bầu không khí quỷ dị khó mà giải thích được, cũng hài hoà khó mà giải thích được.
Trong phòng học lần thứ hai rơi vào im lặng,
Chu Lạc đứng bên cạnh hai bọn họ cứ ngơ ngác như vậy nhìn hai người, trong đầu sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên rùng mình, như là nhớ tới cái gì, thật nhanh thoát khỏi hiện trường.
Bách Hoài.
Nếu như cậu ta nhớ không lầm, năm đó trong nhật ký hàng tuần của Tùng ca viết chính là cái tên này!
Vì để xác nhận chuyện này, Chu Lạc thẳng tắp quẹo vào lớp 12-2 cách vách, chạy đến bên cạnh một nam sinh khuôn mặt tuấn lãng, tóm chặt lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi: "Lục Kỳ Phong, cái tên Bách Hoài này trước kia Tùng ca từng nhắc tới? Tôi nhớ không lầm đúng chớ?"
Lục Kỳ Phong liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu hỏi cái này làm gì? Tôi nói với cậu, cậu có thể trước mặt tiểu Ý tuyệt đối đừng nhắc tới hai chữ này..."
"Tôi nhắc rồi."
"?"
"Tôi không chỉ có nhắc tới, tôi còn nhìn thấy cậu ta nữa."
"??"
"Tôi không chỉ có nhìn thấy cậu ta, tôi còn thấy cậu ta ngồi kế bên Tùng ca."
"???"
"Cậu ta chuyển tới lớp 12-1."
"?...!"
Lục Kỳ Phong ngẩn người, sau đó thấp giọng mắng nhỏ một tiếng: "Tôi đệt, Bách Hoài vậy mà trở về? Tôi còn tưởng cậu ta cả đời sẽ không về Nam Thành nữa."
–
Phòng học lớp 12-1 im lặng như chết rồi.
Một là bởi vì bầu không khí quỷ dị ở dãy sau, hai là bởi vì lão Bạch tuyên bố chuyện thứ hai.
Ngày mai thi cuối kì.
Chỉ có điều cũng may hiện tại chỉ có lớp 12 đi học lại, không tính là khai giảng chính thức, cho nên mọi mặt đều không quản lý quá chặt chẽ.
Không bắt buộc mặc đồng phục, có thể mang di động, có thể gọi thức ăn ngoài, thậm chí còn chuyên nghiệp cho bọn họ để lại thời gian bổ sung bài tập.
Nghĩ như vậy, Nam Ngoại cũng xem như có nhân tính.
Học sinh ở Nam Ngoại khiêm tốn bày tỏ cảm kích từ tận đáy lòng, bổ sung bài tập cũng càng nghiêm túc.
Ngoại trừ dãy bàn sau của hai người nào đó.
Giản Tùng Ý đeo tai nghe, mặt nhìn ra cửa sổ nằm nhoài trên bàn ngủ, từ cổ áo thun màu đen kéo dài cần cổ trắng nõn không hề phòng bị mà bại lộ trong tầm nhìn của Bách Hoài.
Xương gáy hơi lồi, đường nét lạnh lẽo, trắng nõn trơn nhẵn, cách vải vóc mỏng manh còn có thể nhìn thấy độ cong xương vai của thiếu niên.
Gầy.
Tuyến thể còn chưa phân hoá.
Bách Hoài nhìn 3 giây, thu tầm mắt lại, rũ mi, lấy ra một quyển sách bài tập vật lý sửa đề.
Ngoài cửa sổ mưa một chút cũng không nghỉ ngơi, Giản Tùng Ý ngoài ý muốn lại ngủ rất an ổn.
Đợi đến lúc cậu bị Từ Gia Hành gọi tỉnh, học sinh trong phòng đã đi gần hết, quyển sách bài tập vật lý kia cũng bị Bách Hoài sửa đến không thấy hình dáng ban đầu.
Từ Gia Hành một bên thu dọn tập sách vừa nói: "Lão Bạch nói hôm nay ngày đầu tiên lớp 12 đi học lại, cho mọi người một bước đệm thời gian, sẽ không có tự học buổi tối, Tùng ca cậu về nhà ngủ tiếp đi."
"Ừ."
Giản Tùng Ý hữu khí vô lực đáp một tiếng, một tay đẩy đầu lên, một tay khác bấm tay xoa xoa da dẻ trước mắt, một mặt buồn bã ỉu xìu.
Từ Gia Hành có chút bận tâm: "Tùng ca, cậu không sao chứ, làm sao giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ."
"Không sao, trời mưa xuống dễ mệt mỏi rã rời." Giản Tùng Ý lười biếng ngáp một cái, không quá để ý việc này.
Từ Gia Hành gật gật đầu: "Cũng đúng, cậu ngáp làm tôi cũng buồn ngủ theo, tôi cũng muốn về đi ngủ, tối hôm qua làm bù bài tập suốt đêm, mệt chết ông đây."
Từ Gia Hành đi rồi, trong phòng học cũng chỉ còn sót lại cậu và Bách Hoài hai người.
Bách Hoài cúi đầu sửa đề, không coi ai ra gì thái độ lại giống như tham gia lễ Phật, Chỉ có điều Giản Tùng Ý cũng không muốn nói chuyện với hắn, tự mình lấy di động ra nhắn tin cho lão Trương tài xế.
【 Chú Trương, trường học hôm nay tan học sớm, chú tới đón con đi.
】
Chú Trương rất nhanh đã trả lời.
【 Chú đang trên đường đến, kẹt xe không đến được, con và tiểu Hoài ở trong phòng đợi chú nửa tiếng đi.
】
Tiểu Hoài.
Tiểu Hoài cái rắm.
Tài xế nhà bọn họ dựa vào cái gì đón tên khốn nhà kế bên này.
Giản Tùng Ý oán thầm, nhưng cũng không phản đối.
Không phải chỉ là cho cọ cái xe thôi sao, Giản thiếu gia cậu cho phép.
"Ông nội cậu nhờ chú Trương tiện thể đến đón cậu về."
Bách Hoài nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, liền lật một tờ sách bài tập, thờ ơ không động lòng.
Không biết ý tứ.
Giản Tùng Ý phẫn nộ lườm một cái, đứng lên, đem cái ghế đẩy về sau một cái, lảo đảo đi ra ngoài.
Ngủ một ngày, có chút vấn đề sinh lý cần phải giải quyết.
Chờ cậu đi đến hành lang đầu kia, nhìn thấy tấm bản "Đang dọn dẹp", bĩu môi, tiếp tục chậm rãi đi lên lầu hai.
Giản Tùng Ý lúc thường không thích lên lầu hai, bởi vì lầu hai là tầng của ba lớp khoa học xã hội và hai lớp quốc tế, tỉ lệ Omega với nữ sinh đặc biệt cao, mỗi lần đi tìm Chu Lạc đều chẳng hiểu ra sao lại mang về một lá thư tình hoặc một hộp bánh quy.
Bị quấn lấy nhiều hơn, cậu sẽ không thích đi.
Chỉ có điều hiện tại không có ai.
Nhưng mà cậu mới vừa đi tới lầu hai liền nghe thấy giọng nói của nữ sinh.
"Hoàng Phú Dật, xin cậu để tôi đi đi, xin cậu."
Mang theo tiếng khóc nức nở trầm thấp.
Giản Tùng Ý nhíu mày, bước nhanh hơn một chút, đi tới cửa phòng vệ sinh, phát hiện cửa phòng vệ sinh nam quả nhiên bị khoá lại, không suy nghĩ, trực tiếp giơ chân, dùng sức một chút đạp ra.
Bởi vì Nam Ngoại từng phát sinh việc học sinh tự nhốt mình trong phòng vệ sinh cuối cùng bị mùi hôi xông cho ngất xỉu, cho nên cửa gỗ phòng vệ sinh đều được làm không chắc chắn lắm, bị Giản Tùng Ý đạp một cái, then cửa vốn suy suy sụp sụp "leng keng" một tiếng rơi mất.
Mà tên hành hung vẫn ung dung đứng ở cửa, một tay cắm trong túi quần, một tay khác gõ khung cửa: "Hoàng Phủ Thiết Ngưu, cậu ở phòng vệ sinh nam thần thánh này làm cái gì hả?"
Lời nói không mấy tích cực, giọng điệu lưu manh lại mang theo mấy phần trầm lạnh.
Nhà Hoàng Phủ Dật có chút bối cảnh, lại là Alpha, thể trạng không tồi, ở lớp quốc tế có thể nói là hoành hành không hề sợ ai, thêm vào chuyện bị chen ngang, vừa thẹn vừa giận, trong lúc nhất thời cũng không nhịn được kiêng kỵ trước mặt vị này là cái dạng gì.
Như đang thị uy lôi tay của nữ sinh Omega vào lồng ngực mình, nhíu mày: "Tôi làm gì mắc mớ cái mông gì tới cậu?"
Dáng dấp kia cực kỳ giống lao tới pháp trường.
Giản Tùng Ý cúi đầu cười khẽ một tiếng, xoa xoa mũi: "Đúng là không liên quan đến tôi, cái mông của tôi thật sự rất quý giá."
Hoàng Phủ Dật tuy rằng đầu óc không đủ dùng, nhưng mà vẫn nghe ra đây là đang mắng hắn.
Bị người khác mắng trước mặt Omega mình nhìn trúng, sắc mặt tức thì không tốt: "Giản Tùng Ý con mẹ nó, cậu có phải có tật xấu hay không?"
Nói rồi buông tay nữ sinh ra, xoay vòng nắm đấm hướng về phía cửa của Giản Tùng Ý đập tới, vừa nhanh vừa độc.
Giản Tùng Ý mắt cũng không thèm chớp một tay tiếp lấy, sau đó kéo cánh tay của hắn, mạnh mẽ gập xuống, xoay một cái, kéo cả người hắn lại, chân nhắm đầu gối dùng sức đạp một cái, cái tay khác cắm trong túi quần cũng rút ra, nắm cổ hắn.
Hoàng Phủ Dật đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị Giản Tùng Ý nhấn quỳ trên mặt đất.
Hắn muốn giãy dụa, thế nhưng hai tay bị bắt chéo sau lưng, tuyến thể bị nắm, phía sau lưng cũng bị để đầu gối lên, trọng lượng một thiếu niên toàn bộ đè xuống, hắn căn bản không thể động đậy.
Đệt, một tên chưa thành niên còn chưa phân hoá, mẹ nó dựa vào cái gì?
Giản Tùng Ý nhìn nhóc con gà con dưới đầu gối, cảm thấy vô nghĩa, buông cái tay nắm tuyến thể của hắn, ngón tay ngoắc ngoắc nữ sinh Omega kia: "Lại đây."
Nữ sinh Omega vóc dáng nhỏ nhắn, mặt tròn tròn, đôi mắt chiếm một nửa khuôn mặt, bọc lại nước mắt hoa, hiển nhiên chỉ doạ cho phát sợ, nhưng vẫn nghe lời mà đi tới.
Giản Tùng Ý chỉ chỉ Hoàng Phủ Dật: "Hoàng Phủ Thiết Ngưu luôn bắt nạt cậu?"
Mặt tròn nhỏ liếc nhìn Hoàng Phủ Dật một cái, mím môi gật gật đầu.
Giản Tùng Ý gật gật đầu: "Được, cậu về nhà trước đi."
Mặt tròn nhỏ còn muốn nói gì đó, thế nhưng muốn nói lại thôi, cúi đầu thật nhanh chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Không gian chật hẹp chỉ còn lại hai người, Giản Tùng Ý nắm tóc Hoàng Phủ Dật ngồi xổm xuống, cười lạnh một tiếng: "Hồi nãy sợ hù đến bạn nữ, không làm tới với cậu.
Bây giờ khuyên cậu một câu, cưỡng bách Omega vị thành niên là phạm pháp, hiểu không?"
"Đệt, Giản Tùng Ý con mẹ nó cậu nghĩ cậu là ai, ông nội cậu tôi...!Đệt!"
Không chờ Hoàng Phủ Dật nói xong, Giản Tùng Ý liền lôi tóc hắn mạnh mẽ đập xuống đất, "Ầm" một tiếng nổ tung mãnh liệt, nghe được người run sợ trong lòng.
Hoàng Phủ Dật đã đau đến mắng người cũng không nổi.
Giản Tùng Ý một mặt lại như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Chỉ bằng cậu cũng xứng ở trước mặt tôi xưng ông nội, cậu trở về hỏi lão nhà cậu, một trăm lá gan của ông ấy cũng không dám.
Trong nhà cậu có chút đồ vật này, cũng không đáng chú ý đến, cho nên cậu tốt nhất nên an phận đi."
"Ông đây mẹ nó làm sao không an phận? Bản thân Omega kia không phun thuốc ức chế, tin tức tố bay lung tung, liên quan gì tới ông đây?"
Hoàng Phủ Dật đau đến nhe răng trợn mắt, thật giống như cái gì đó, công kích Giản Tùng Ý, cười lạnh một tiếng, "Há, tôi quên mất, cậu không phải Alpha, ngửi không thấy tin tức tố, nhưng mà không phát dục là chuyện của cậu, tôi...!tôi đệt...!A!"
Lần này Giản Tùng Ý trực tiếp nện đầu gối vào xương hàm của hắn, hoàn mỹ tránh được yếu điểm lỗ mũi và đôi mắt.
Ngữ khí lãnh đạm: "Ba cậu không dạy cậu đừng nói năng thô tục sao, vậy để tôi dạy cậu."
Hoàng Phủ Dật như trong nháy mắt đau đến cảm thấy được chính mình muốn đem mạng chôn luôn ở đây, căn cứ nguyên tắc hảo hán phải tránh đi cái hại trước mắt, nuốt một búng máu: "Được, tôi về sau không tìm Lâm Viên Viên gây phiền toái nữa, cmn cậu để tôi đi được chưa?"
Giản Tùng Ý nghe vậy rốt cuộc buông lỏng tay ra, mặc cho Hoàng Phủ Dật che miệng ngồi bệt xuống đất, đi tới bồn rửa tay, mở vòi, lấy xà bông rửa tay, tỉ mỉ xoa rửa, giống như đôi tay này vừa nãy đụng vào cái gì rất bẩn.
Giữa răng môi lười biếng nặn ra một chữ "Biến".
Hoàng Phủ Dật trong lòng tức giận lại không dám phát tiết, chỉ có thể nhịn đau, chống đất, nghiến răng nghiến lợi đứng lên, quay người đi ra ngoài phòng rửa tay.
Khắp nơi âm trầm, oán hận phẫn hận.
Cmn, chỉ cần chờ một ngày cậu không phân hoá thành Alpha cao cấp, ông đây liền có cách giết chết cậu.
Hắn khập khễnh đi qua chỗ ngoặt, phát hiện trong bóng tối có một người đang đứng, thân hình cao to, khí chất lạnh lùng, chỉ cái hình cắt cũng làm người ta cảm nhận được áp bức.
Ngay sau đó một giây, còn không đợi hắn nhìn thấy rõ mặt người này, hắn cũng bởi vì bị tin tức tố mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện áp chế tuyệt đối mà phải ôm đầu thống khổ ngồi xổm xuống.
–
Giản Tùng Ý giải quyết xong nhu cầu sinh lý liền chậm rãi trở về lớp 12-1.
Bách Hoài đã đeo cặp sách đứng chờ ở cửa,
Nhìn thấy cậu đi tới, nghiêng đầu đi, cửu biệt gặp lại câu đầu tiên nói với cậu: "Có mang dù không?"
Giản Tùng Ý giương cằm chỉ chỉ sọt dù ngoài phòng học.
Bách Hoài nhìn sang, bên trong có một câu dù màu vàng phù điêu cán đen, mang theo logo rõ ràng, tinh xảo xa xỉ, kiêu căng lộ liễu.
Xác thực là đồ của cậu.
Người này cũng thật là không làm sao thay đổi.
Bách Hoài liền liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì nói: "Tôi không đem."
Nghe thấy 3 chữ này, Giản Tùng Ý đột nhiên vui vẻ: "Vậy, gọi ba nghe một chút?"
"..."
Bách Hoài liếc nhìn cậu, nhấc chân chuẩn bị đội mưa.
Giản Tùng Ý vội vã gọi hắn lại: "Ây da ây da ây da! Thôi...!ai kêu Tùng ca của cậu mềm lòng lại lương thiện, tiếng ba này cho cậu thiếu trước đi."
Buổi tối còn muốn đến nhà Bách gia gia ăn cơm, để cháu người ta ướt thành con gà nấu canh, không ổn áp lắm.
Hạt mưa nện lên vải đen dệt, bùm bùm, như là bản nhạc bất tận.
Giản Tùng Ý bước đi tuy rằng lưng thẳng, vai thả bằng phẳng, thế nhưng không biết tại sao, chính là có loại khí chất biếng nhác, chậm rãi, vô cùng giống phái đoàn thiếu gia gia đình giàu có thời cổ dắt mèo đem chim đi dạo.
Bách Hoài cũng không phải người nôn nóng, mà đoạn đường này hắn đi thật sự có chút khó chịu.
Chờ đến gần cổng trường, hắn không nhịn được nữa: "Cậu không thể giương dù lên cao một chút à."
"?"
"Tuy rằng cậu thấp, nhưng tôi không cảm thấy cậu giương dù cao thêm 5cm sẽ bị ảnh hưởng đâu."
"Cmn cậu nói ai..." Giản Tùng Ý tức giận quay đầu, song sau khi phát hiện tầm mắt vừa vặn dừng ngay chóp mũi Bách Hoài.
"..."
Nhấc tầm mắt lên, hạt châu dưới tán dù làm rối loạn mấy sợi tóc màu nâu nhạt trên đỉnh đầu của Bách Hoài.
Cậu 1m83, đứng ở giữa tán dù không gian tương đối nguyên vẹn, vừa vặn.
Bách Hoài so với cậu đại khái cao hơn 5cm, đứng ở ngoài rìa, cũng có chút khó chịu.
Nhưng ai cho hắn cao như vậy?
Còn có, người này vậy mà dung mạo so với cậu cao hơn?
Giản thiếu gia đột nhiên trong lòng không có lý do mà nín một hơi: "Thích đánh nhau hay không, chiều theo cậu."
Nói xong chính mình che dù bước thật nhanh về phía trước, bước lên một chiếc Bentley.
Vóc dáng cậu kỳ thật cũng coi như cao, mấu chốt là tỉ lệ chuẩn, vạt áo đằng sau trong lúc vô tình bị dây đeo kéo lên một góc, lộ ra đường cong mông vì quanh năm vận động mà trở nên rắn chắc và một đôi chân thẳng tắp rất dài.
Bách Hoài nhìn hai giây, sau đó nhếch miệng lên một độ cong khó phát giác.
Là rất quý giá.
––––––––––––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy, quý giá, quý giá về sau cũng không biết tiện nghi cho ai..