Hai người hôn nhau, cũng không biết về phòng bằng cách nào.
Khi Bách Hoài đưa hai tay vào vạt áo cậu lần nữa, vuốt ve tinh tế từng tấc da thịt nơi thắt lưng. Giản Tùng Ý hơi run run, nhịp thở hỗn loạn, gò má hồng lựng lên.
Bách Hoài thấp giọng hỏi: "Sao, không muốn hôn à?"
"Không phải."
Kiểu tóc mới của Giản Tùng Ý khiến cậu trở nên vô cùng A lẫn lạnh lùng, lúc này đuôi mắt hiện lên vẻ ửng hồng, nhìn tràn đầy du͙c vọng, giọng nói cũng không còn lưu loát, "Hình như kì phát tình tới rồi."
Lúc trước hai người phóng khoáng, phản ứng cứng rắn ở đằng trước không giống như lần này. Lần này, ngay cả ở mặt sau, Giản Tùng Ý cũng cảm thấy hình như mình có phản ứng rồi, loại khát vọng sâu thẳm từ bên trong lại cuộn sóng râm ran.
Nếu như dùng tay lúc bình thường chỉ để bắn tinh nơi đằng trước, thì hôm nay, mặt sau lại nổi lên nhu cầu muốn được thỏa mãn chiều chuộng.
Thế nhưng lời này lại quá xấu hổ, cậu không thốt nên lời, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Thế nhưng Bách Hoài nhớ rất rõ, Omega nhỏ nhà anh có kì phát tình vào ngày mười lăm, cho dù không ổn định nhưng cũng không thể nào lại lộn xộn như vậy được.
Anh vùi đầu vào cổ cậu, hít sâu rồi đột nhiên nở nụ cười, môi lưỡi khẽ lướt qua nơi tuyến thể mềm mại, thậm chí còn xấu xa thả ra một ít tin tức tố, ngay lập tức Giản Tùng Ý mềm nhũn như một vũng nước.
Bách Hoài kẹp vào hông của cậu, đè xuống, âm điệu được đè xuống ở mức thấp nhất: "Bảo bối, không phải khi nào mình cảm thấy nóng đều là kì phát tình đâu, không phải chỉ vào kì phát tình Omega mới có nhu cầu. Bây giờ em chỉ thuần túy muốn tôi mà thôi."
Nếu như là ngày thường, chắc chắn dù có đánh chết thì Giản đồ ngốc cũng không chịu thừa nhận.
Thế nhưng khuya hôm nay Bách Hoài đã đi xa khỏi giới hạn, phá vỡ mọi lớp bọc phòng thủ tâm lí của Giản Tùng Ý, thế nên bé ngoan của anh gật gật đầu thừa nhận: "Ừm, em muốn anh."
Rồi cậu cắn cắn môi: "Sáng hôm ấy em thấy.... Cái đó... Cái dâu ấy."
Bách Hoài ngẩn người, nhớ tới món quà nhỏ kia vẫn còn đang ở trong túi áo của mình, thì ra đồ ngốc này đã nghĩ tới chuyện đó rồi, anh cười nhẹ: "Chúng ta không dùng đến cái đó đâu."
Giản Tùng Ý quay đầu đi, không dám nhìn anh: "Tuy rằng không phải kì phát tình, không thể mang thai nhưng nếu dùng bao thì sẽ an toàn hơn."
Bách Hoài biết bạn trai mình lo xa rồi, thấp giọng giải thích: "Em thấy tôi là loại người chỉ biết nghĩ cho bản thân cho nên không muốn mang bao phải không?"
"Không phải."
"Em mới vừa phân hóa chưa được nửa năm, tôi sợ làm đau em, sợ tổn thương em."
"Chỉ cần không vào tới khoang sinh sản..."
Mặt Giản Tùng Ý đỏ rực, mấy lời cậu muốn nói không thể nào thoát ra khỏi miệng, thế nhưng cậu chỉ muốn nói cho Bách Hoài biết mình thích anh, nên sẽ tình nguyện cùng anh làm tất cả mọi thứ.
Rõ ràng vừa A lại vừa tràn đầy dục vọng, lại dùng lời nói ngây ngô nhất nhưng lại gợi cảm nhất nói ra ham muốn sâu thẳm của mình.
Bách Hoài không kìm lòng được, nhẹ nhàng cắn lên vành tai cậu, đầu lưỡi liếm láp hút nhẹ, âm điệu khàn khàn: "Bảo bối, em đây là xem thường tôi hay quan tâm tôi vậy? Tôi chỉ cần đi vào, làm sao có thể không đâm tới khoang sinh sản của em được? Lúc đó tôi không nghĩ rằng mình có thể thể tự chủ đến mức kiềm chế không làm đau em được."
Giống như hôm nay, giới hạn của Giản Tùng Ý thấp hơn ngày thường rất nhiều, mà ngôn từ của Bách Hoài cũng bộc bạch thẳng thắn hơn mọi ngày.
Giản Tùng Ý không có cách nào để nghe anh nói thêm nữa, thẳng thắn dùng môi của mình khóa môi anh lại.
Đầu lưỡi ướt át mê đắm cuốn lấy nhau.
Bách Hoài hôn sâu, bất tri bất giác quần áo đã rời khỏi người hơn phân nửa. Anh đè Giản Tùng Ý nơi góc tường, ngón tay lần theo sống lưng của cậu trượt dần xuống dưới, trượt đến thắt lưng, anh nhẹ tay tháo xuống rồi luồn tay vào bên trong quần.
Bản năng của Giản Tùng Ý thì muốn đẩy ra, thế nhưng bàn tay lại được ai đó đè lại trên ngực, tay kia lần thẳng xuống cái mông căng, tìm được cái lỗ nhỏ nóng ướt, đầu ngón tay chỉ nhấn nhẹ một cái, thân thể của Giản Tùng Ý nháy mắt mềm oặt ở trong lòng anh.
Bách Hoài thấp giọng hỏi: "Nơi này muốn không?"
Giản Tùng Ý càng vùi đầu sâu hơn nữa, hai bên tai đỏ như máu.
Đáp án rất rõ ràng.
Anh hỏi lại, "Bài xích sao?"
Giản Tùng Ý ôm cổ anh lại, nhẹ lắc đầu.
"Vậy để tôi giúp em."
Giản Tùng Ý nghĩ lần này sẽ giống hai lần trước, Bách Hoài dùng tay chơi phía trước của cậu, giúp cậu bắn ra.
Nhưng sau khi đồ ngốc bị Bách Hoài lột sạch, tắm rửa xong xuôi, tận khi nằm úp sấp trên giường thì mới cảm giác có gì đó sai sai.
Cậu quay đầu lại thì đã thấy Bách Hoài nửa ngồi ở giữa hai chân mình.
Anh thấy cậu quay đầu lại, không đợi hỏi ra tiếng đã cúi người, hôn lên môi Giản Tùng Ý.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, quen thuộc bắt lấy đầu lưỡi mềm mại, tinh tế trêu đùa, từng chút từng chút một xâm nhập vào sâu bên trong, đẩy Giản Tùng Ý vào đắm chìm mê mẩn.
Giản Tùng Ý đón lấy nụ hôn này, hơi nâng thân trên lên, một bàn tay của Bách Hoài nhân cơ hội này áp vào da thịt cậu, tìm được hai bé đậu đỏ nhô ra, đầu ngón tay dùng chút sức ngắt lấy.
Cái miệng nhỏ bên dưới Giản Tùng Ý ngay lập tức trào ra một ít dịch thể.
Bách Hoài cong môi cười, ngón tay đảo quanh hai nơi be bé nhô lên nơi ngực cậu, bắt đầu dằn vặt nó.
Có lẽ bởi vì phân hóa cực kì muộn cho nên thể chất của Giản Tùng Ý cực kì mẫn cảm. Bình thường chỉ cần sờ soạng, hôn sâu một chút là đã có cảm xúc. Hơn nữa hôm nay cả hai lại nồng nhiệt như thế, Bách Hoài lại còn biết trêu chọc chỗ mẫn cảm đến điêu luyện nhưng lại không làm đến nơi đến chốn khiến cậu càng bức bối hơn.
Dục vọng sâu trong cơ thể cậu được khơi tỉnh, thế nhưng vẫn không chiếm được thỏa mãn mong đợi.
Muốn anh làm mạnh hơn, thế nhưng nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ giọng kêu tên anh: "Bách Hoài..."
"Hử? Bảo bối, sao vậy? Khó chịu sao?"
Bách Hoài giống như cố ý, đầu ngón tay vẫn trêu đùa đầu v* của cậu, rồi từng chút từng chút lướt qua tuyến thể, bắt đầu chuyển dần từ xương bả vai xuống cột sống. Từng nơi anh lướt qua đều được rải những nụ hôn dày đặc, một tay anh nhẹ nhàng đảo quanh nơi miệng nhỏ bên dưới, cảm nhận được chất lỏng đặc trưng đang rỉ ra chầm chậm.
"Khó chịu thì tôi dừng lại ngay."
Giản Tùng Ý cắn môi, ông đây không phải không thoải mái, ông đây rất thoải mái, ông đây không phải là muốn anh dừng lại, ông là muốn anh nhanh lên.
Nhưng trong kì phát tình, bản năng sinh lí chiến thắng lí trí, vừa nói xong những lời này cậu tỉnh táo lại ngay, xấu hổ nhưng lại ham muốn đến khó chịu.
Chỉ có thể cắn môi, lần nữa vùi đầu vào trong gối.
Sĩ diện thối khổ thân chưa...
Bình thường không nỡ, thế nhưng lúc này đang bắt nạt, hẳn là có thể.
Bách Hoài chuẩn bị tư tưởng xong xuôi, cúi đầu cắn lên tuyến thể của Giản Tùng Ý, mùi tuyết tùng mê hoặc ngay lập tức tỏa ra.
Tựa như đang quyến rũ vậy...
Tin tức tố phù hợp hoàn mĩ vào giờ phút này giống như thuốc phiện đối với Giản Tùng Ý vậy. Vùng tuyến thể còn không ngừng bị liếm mút rồi hút lên, lực xoa nắn đầu v* cũng dần mạnh lên khiến nơi đó sưng cứng khó chịu.
Hô hấp của Giản Tùng Ý dần nặng nề thêm.
Bách Hoài quan sát phản ứng của cậu, vừa dùng ngón tay mở cái miệng nhỏ phía dưới, muốn giúp cậu thả lỏng. Một bàn tay còn có thể cảm nhận được nơi cỏ dại lan tràn kia, thế nhưng anh vẫn ân cần hỏi han: "Bảo bối, em khó chịu à? Khó chịu thì tôi dừng lại nhé."
Nói xong còn lấy tay ra khỏi người cậu.
Chỗ mẫn cảm đang được an ủi bỗng trở nên trống vắng, Giản Tùng Ý đang bị trêu đùa lại không có được thỏa mãn mình mong muốn cho nên phát cáu lên: "Bách Hoài, mẹ nó, anh chơi thì chơi, không chơi thì buông ông ra, ư..."
Nói còn chưa dứt, cửa huyệt đã bị một ngón tay cắm vào, nơi riêng tư chưa từng được chạm tới trong nháy mắt nổi lên một loại cảm giác khó nói.
Giản Tùng Ý không chịu được, bật ra một tiếng rên rỉ.
Ngón tay của Bách Hoài dần chen vào nơi nhạy cảm kia từng chút từng chút một, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ làm Giản Tùng Ý bị thương.
Anh cảm nhận được ngón tay của mình đang được từng thớ thịt dẻo dai mềm mỏng bao bọc lấy, thịt mềm tham lam mút lấy đốt ngón tay anh vào bên trong, mang theo độ ấm tương đối lẫn dinh dính đặc trưng.
Chặt hơn tưởng tượng, nhưng lại trơn tru hơn anh nghĩ.
Giản Tùng Ý quay đầu đi, không thể nhìn thấy toàn cảnh được, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay thon dài khỏe khoắn của anh đang thăm dò vào vùng giữa hai chân của mình, xuống chút nữa thì đã bị che mất.
Nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm nhận được.
Ngón tay trắng nõn như ngọc, thon dài hoàn mĩ kia đang thăm dò bên trong cơ thể của mình.
Thật cẩn thận, nhẹ nhàng di chuyển.
Nơi chật hẹp từ trước đến nay chưa từng được tiến vào, bây giờ đang ra sức co rút lại, vừa sợ anh vào sâu lại vừa sợ anh rời khỏi.
Giản Tùng Ý thở hổn hển, ngón tay nắm chặt ga giường, hồi hộp chờ mong động tác kế tiếp.
Rồi cậu cảm nhận được bên trong vách ruột bị đè xuống, đó là một điểm nhỏ nhô lên. Chỉ với một cái nhấn nhẹ nhàng, đột nhiên cậu run bắn, cửa huyệt không kìm được mà rụt lại, sóng nhiệt trong người và dục vọng từng chút từng chút từ sâu bên trong trào ra cuồn cuộn.
Cậu than nhẹ thành tiếng: "Bách Hoài...Đừng nhấn chỗ đó, cảm giác kì quá..."
Bách Hoài cúi đầu thì thầm, "Thì ra là ở chỗ này."
Rồi lại dùng lực nhấn xuống một cái.
"Không cần... A... Ưm... Bách Hoài..."
Khi lần thứ hai Bách Hoài đè điểm nhô lên kia xuống, cửa huyệt bị nong nhẹ ra, ngón tay thứ hai được đút vào.
Kích thích từ hai nơi đột ngột khiến Giản Tùng Ý bất ngờ rên nhẹ.
Cậu muốn ngăn cản Bách Hoài lại nhưng hai ngón tay đang cắm trong huyệt mềm kia lại nhanh chóng đút vào, Giản Tùng Ý chỉ có thể cam chịu níu lấy khăn trải giường, tràn ra từng tiếng rên rỉ vụn vỡ.
Cậu muốn dùng tay trái giữ cổ tay Bách Hoài lại, nhưng bởi vì hai nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể đều đang ở trong tay anh cho nên không còn chút sức, tay chỉ có thể run run rơi xuống. Trong lúc vô tình, đầu ngón tay cậu chạm vào nơi ướt đẫm xấu hổ phía sau của mình.
Trong nháy mắt cậu ngơ ngác, làm sao mình có thể ẩm ướt như vậy được, đây là nước của mình sao?!
Giản Tùng Ý muốn rụt tay về nhưng lại bị Bách Hoài giữ lại.
đầu v* có thể trốn thoát nhưng đầu ngón tay lại được dẫn dắt tự chạm vào nơi cương cứng lẫn ướt át của bản thân kia.
Bách Hoài thấp giọng nói: "Bảo bối, em đang sướng."
Thanh âm mê hoặc Giản Tùng Ý quay đầu lại, nửa híp mắt nhìn về phía sau.
Hầu kết của anh nhấp nhô: "Bảo bối, chuẩn bị xong chưa, tôi muốn thêm ngón tay thứ ba vào."
"Không cần, Bách Hoài, đừng, ba ngón nhiều lắm, em không được..."
Giản Tùng Ý hoảng hốt, bây giờ cảm giác bên trong đầy ắp rồi, làm sao chứa ba ngón được?
Giản Tùng Ý nghĩ tới tiểu Hoài, đột nhiên mặt sau muốn co rút.
Bách Hoài cảm nhận được, cười cười: "Yên tâm, bây giờ em còn nhỏ, tôi sẽ không vào trong, thế nhưng... Sau này dù sao cũng sẽ phải, tôi sẽ nhẹ nhàng, không đau."
"Em không muốn... Không muốn mà... A..."
"Bảo bối... Em thật... chặt quá..."
Ngón tay thứ ba đi vào thêm, cả hai người phát ra tiếng thở nhẹ cùng một lúc.
Bách Hoài cảm thấy ba ngón tay mình đã bị Giản Tùng Ý thắt gãy.
Chặt như vậy, sau này sao mình có thể đi vào, lỡ đâu khiến em ấy bị thương thì phải làm sao bây giờ.
Vách thịt tham lam liếm láp rồi xoắn mút lấy ngón tay anh, tựa như dù cho thế nào cũng không thỏa mãn. Bách Hoài bắt đầu tăng nhanh động tác, mỗi một lần đâm vào đều đâm tới điểm nhỏ ẩn sâu đầy nhạy cảm kia.
Giản Tùng Ý căng người đón lấy, cảm giác nơi khao khát được nhồi lấp, miệng huyệt được đâm vào liên tiếp hết lần này đến lần khác. Tinh khí bị đè bên dưới bắt đầu rỉ ra dịch thể làm ướt cơ bụng của cậu, hơi nóng cứ từng đợt vọt lên nơi hạ thể khiến cậu choáng váng.
Trải nghiệm cơ thể chưa từng có khiến Giản Tùng Ý vừa bất an vừa oằn người trong khoái cảm.
"Bách Hoài, anh rút ra đi, mau rút ra, anh khốn nạn, em không muốn... Anh đừng đâm nơi đó... Xin anh đấy..."
Thanh âm khàn khàn tựa như đã đi đến cực điểm, dần mang theo tiếng khóc nức nở vang lên.
Thế nhưng mặt sau lại không ngừng tiết ra chất lỏng nói cho Bách Hoài biết, Omega ở dưới thân anh, là đang sung sướng.
Đột nhiên anh muốn nhìn vẻ mặt của Giản Tùng Ý.
Lúc ban đầu anh để Giản Tùng Ý nằm úp sấp là bởi lẽ lần đầu tiên đi vào, tư thế này sẽ khó khiến cậu bị thương. Bây giờ ngón tay anh đã quen thuộc với cơ thể Giản Tùng Ý, đột nhiên anh lại muốn nhìn xem khuôn mặt bạn trai kiêu ngạo của anh vì tình dục mà khóe mắt đỏ lên.
Bách Hoài rút ngón tay ra.
Trong giây phút đó, miệng nhỏ của Giản Tùng Ý đột nhiên thắt lại, tựa như muốn giữ ngón tay anh.
Bách Hoài cười một tiếng, "Bảo bối, quay đầu lại đi, tôi muốn nhìn em."
Rồi anh ôm cậu lại, hôn lên hai cánh môi hơi sưng.
Giản Tùng Ý hơi tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, đưa tay che kín mặt, Bách Hoài đè xuống, nhẹ nhàng liếm mút lấy xương quai xanh của cậu.
Anh di chuyển xuống dưới từng chút từng chút một, chậm rãi ngậm vào điểm nhỏ đang sưng lên màu đỏ kia, nhân lúc Giản Tùng Ý còn đang run rẩy, lại cắm vào thêm một ngón tay.
Một ngón, hai ngón, ba ngón.
Cảm giác lại được lấp đầy khiến Giản Tùng Ý không chịu nổi, vội vàng bấu lấy ga trải giường.
Nhưng khoái cảm dữ dội như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện. Ngón tay cứ ở bên trong thành ruột xoay tròn chậm rãi, đút vào, lại xoay tròn chậm rãi, khéo léo tránh khỏi điểm mẫn cảm đói khát của cậu.
Giản Tùng Ý cảm thấy bất mãn, không tự giác mà vặn vẹo uốn éo eo, muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Bách Hoài lại vẫn giữ nguyên nhịp điệu đó, chỉ nhẹ nhàng cắn cắn lên đầu v* đỏ tươi sưng cứng của cậu, sự râm ran và khát khao tình ái dần dâng lên từng chút một trong cơ thể.
Giản Tùng Ý cảm thấy tinh khí mình căng cứng đến khó chịu, huyệt nhỏ cũng vô cùng khát vọng được vỗ về an ủi.
Giọng nói cậu cầu xin đầy ngập ngừng: "Anh nhúc nhích, nhúc nhích được không..."
Bách Hoài yếu lòng nhất là lúc cậu làm nũng vì thế ngón tay cũng nghe lời bắt đầu rút ra đút vào nhanh hơn.
Cánh tay và cổ tay luyện tập piano nhiều năm cho nên dùng lực cũng tốt hơn người bình thường. Ngón tay Bách Hoài lại càng đẹp, thon dài, trắng nõn, không những thế khớp xương lại còn rõ ràng. Vì tất cả những nguyên do đó mà mỗi một lần đút vào vừa nhanh lại vừa sâu, chính xác đến không thể chê được mà tấn công điểm nhạy cảm của Giản Tùng Ý. Môi lưỡi mút mát lấy đầu v* của cậu cũng càng thêm ra sức.
Khoái cảm như sóng cuộn đánh úp lại từng đợt từng đợt, trùng trùng điệp điệp. Giản Tùng Ý cảm thấy mình đứng ngay ranh giới sáng tốt, không thể chịu đựng mà vươn tay, muốn tự tuốt lấy tinh khí bị đối xử lạnh nhạt của mình.
Nhưng mới vừa vươn tay ra thì đã bị Bách Hoài nhấn chặt xuống.
Hai tay đè lại bên người, mười ngón đan xen.
Giọng điệu của Bách Hoài mang theo hơi thở mạnh mẽ: "Bảo bối, em phải quen với việc dựa vào mặt sau mà bắn."
Thế nhưng Giản Tùng Ý khó chịu quá rồi, bắt đầu làm nũng với anh: "Em khó chịu, Bách Hoài, em khó chịu, anh để em chạm vào đi mà."
"Không được."
"Xin anh đấy, Hoài ca ca, anh để cho em chạm vào đi, em cứng không chịu nổi rồi, em muốn bắn, xin anh đấy..."
Vì cái miệng nhỏ ướt át của cậu được rút ra đút vào vừa nhanh vừa mạnh, tốc độ liên tục lại chưa từng dừng lại cho nên Giản Tùng Ý cảm thấy mình đến cực hạn muốn bắn tinh, hoảng loạn cầu xin anh buông tay.
Bách Hoài nhìn dáng vẻ kích tình của cậu mà giật mình, đầu lưỡi liếm sạch hạt nước mắt nơi khóe mi: "Ngoan, tin tôi, tôi sẽ khiến em dễ chịu."
"A... A... Hoài..."
Đáp lại là từng tiếng rên rỉ tràn ra khỏi răng môi.
Động tác trên tay anh càng nhanh hơn, càng mãnh liệt hơn so với lúc trước, nhịp điệu vừa nhanh vừa mạnh, rút ra đâm vào, đâm đến mức Giản Tùng Ý không thể rên được một câu hoàn chỉnh.
Giản Tùng Ý vừa muốn thêm, vừa cảm thấy mình không chịu đựng nổi nữa.
Khóe mắt cậu ẩm ướt: "Anh thả ra, anh cút đi, rút ra đi... Em từ bỏ, không muốn nữa... Chậm một chút được không, đừng đâm tới nơi đó mà, xin anh đấy..."
"Chậm một chút thì em không xuất được."
Chửi mắng cầu xin cũng nói rồi, nhưng vẫn vô ích.
Hai tay Giản Tùng Ý chỉ có thể ôm lấy cổ Bách Hoài, cảm thụ dục vọng mãnh liệt dâng trào.
Cảm giác bị lấp đầy, bị đút vào, bị tấn công điểm mẫn cảm, bị cắn nhẹ, còn có cảm giác được người yêu ôm ấp. Tất cả quả đúng là quá tuyệt vời. (ai có người yêu đâu mà bíc =)))
Mùi hoa hồng nhộn nhạo tuôn ra từng đợt, Giản Tùng Ý chưa từng được cảm nhận qua cao trào thế này, đột nhiên cậu tưởng tượng, đã ba ngón tay thôi mà cậu đã gãy dưới tay Bách Hoài thì lúc anh thật sự đi vào bên trong mình, không biết mình còn thế nào được nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, vùng bụng dưới của cậu bỗng chốc nóng ran lên một cảm giác mãnh liệt, động tác của ngón tay bên dưới cũng đạt đến một tốc độ chưa từng có. Dục vọng và hơi nóng cơ thể áp sát lấy nhau, càng lúc càng hừng hực, càng lúc càng mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức cậu chịu không nổi, thắt lưng ưỡn cong lên, run rẩy bắn tinh.
Miệng nhỏ co rụt chậm chạp, kẹp chặt ngón tay Bách Hoài lại, tinh dịch trắng đục phun thẳng lên cơ bụng Bách Hoài, từng tia tiếp nối nhau.
Giản Tùng Ý cảm thấy đại não mình trống rỗng, từ trước tới giờ cậu chưa từng có loại khoái cảm này, ngay cả khi Bách Hoài giúp cậu xuất bằng tay hai lần trước cũng chưa từng.
Giản Tùng Ý nhắm mắt, thở hổn hển đợi khoái cảm cao độ dần phai đi.
Cậu cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của anh nhẹ nhàng hạ xuống, nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh truyền vào trong tai: "Bảo bối, em tuyệt lắm."
Cậu bị Bách Hoài dụ dỗ mở mắt ra, ngay lập tức hình ảnh tinh dịch trắng đục của mình đang chậm rãi chảy xuôi trên cơ bụng của Bách Hoài chảy xuống dưới.
Xấu hổ muốn đập đầu vào gối.
Bách Hoài đặt những nụ hôn vụn lên khóe mắt của người yêu: "Bảo bối, chúc mừng em thành người lớn, em đã học được cách làm một Omega rồi."
Những lời này nhắc nhở Giản Tiểu Tùng rằng chỉ với ba ngón tay ở mặt sau, cậu đã gãy dưới tay anh.
Ngay lập tức, em nhỏ xấu hổ đỏ mặt: "Súc sinh, lưu manh, ăn hiếp người khác, em bảo dừng mà không dừng."
Bách Hoài bắt lấy tay cậu, cười khẽ: "Không dừng được, dừng thì làm sao em sướng? Hơn nữa nếu mới chỉ như này mà em đã chịu không nổi, sau này khi kí hiệu hoàn toàn thì phải làm sao bây giờ, muốn cho tôi cả đời ăn chay thanh tịnh sao?"
Giản Tùng Ý đỏ mặt, đẩy đẩy anh ra.
Bách Hoài lại ôm cậu vào lòng: "Bảo bối, em giúp tôi một chút đi."
Một cái ôm này khiến Giản Tiểu Tùng cảm nhận được thứ cứng rắn của anh đang dán lên bụng mình, vừa nóng vừa to.
Cậu cũng biết, mấy lần trước đều là mình gắp lửa bỏ tay người, Bách Hoài giúp mình xong thì mình đều lười biếng, không giúp lại anh. Nhịn đến nhường này thì chắc cũng thành thánh nhân rồi.
Huống chi hôm nay buông thả như vậy, nếu lại để Bách Hoài chịu đựng thì mình lại quá đáng quá rồi.
Cậu ôm lấy cổ Bách Hoài, vùi vào hít sâu, thấp giọng nói: "Em không sao, em không sợ đau, em đi lấy bao nhé."
Lời mời như vậy, Alpha bình thường không thể nào chịu đựng nổi.
Mà Bách Hoài lại chỉ hôn lên đỉnh đầu cậu: "Bảo bối, không được, em còn nhỏ, tôi không nỡ."
Giản Tùng Ý than thở: "Em lớn rồi mà..."
Bách Hoài vẫn không chịu nhường cậu: "Ngoan, nghe lời, nghe chồng em."
Bình thường Bách Hoài cũng chỉ tự xưng bạn trai, giờ phút này hai người đã nhuốm màu ham muốn, một chữ 'chồng' khàn khàn như vậy lại khiến Giản Tùng Ý râm ran.
Lúc nào Bách Hoài cũng vậy, vĩnh viễn lúc nào cũng nghĩ cho cậu trước tiên.
Sao bạn trai cậu tốt tính vậy, tốt đến mức da mặt của Giản Tiểu Tùng cũng dày lên, liếm môi: "Em giúp anh thế nào đây..."
Bách Hoài hôn lên vành tai cậu, nói: "Quay người lại, chống lên tường, quỳ gối."
Giản Tùng Ý nghĩ đến tư thế đó, lại đỏ mặt lên.
Thanh âm của Bách Hoài hơi trầm xuống: "Ngoan, đã nói là giúp tôi rồi mà, xót tôi đi, được không?"
Giản Tùng Ý xót Bách Hoài, trái tim Giản Tùng Ý cũng xót Bách Hoài, đây là uy hϊếp của cậu, vượt xa hết thảy những ý nghĩ khác.
Vì thế cậu mặc cho Bách Hoài sắp xếp, quay người chống tay lên vách tường, quỳ ngồi ở trên giường.
Bách Hoài chống hai đầu gối xuống đệm ở sau lưng, ôm lấy eo của cậu. Hai cơ thể dính sát vào nhau, anh dần đưa thứ cứng rắn nóng bỏng của mình vào giữa hai chân Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý cảm giác được độ nóng rực từ đằng sau truyền tới, cơ thể ngay lập tức căng cứng.
Bách Hoài hôn phần bên trong cổ của cậu: "Yên tâm, tôi không đi vào, tôi thương em, tôi chỉ âu yếm, được không?"
Cặp chân rắn chắc thon dài, nuột nà mịn màng, Tinh khí to dài đang chậm rãi ma sát bên trong rãnh đùi của mình.
Dục vọng trong lòng của anh đã sớm cuộn trào, nhưng anh vẫn đè xuống, thấp giọng hỏi cậu: "Có thoải mái không, nếu không thì nói, tôi đi phòng tắm."
Giản Tùng Ý không trả lời, chỉ quay đầu hôn anh.
Được sự ngầm đồng ý, Bách Hoài nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sâu lên môi cậu.
Hai tay anh đè lại hai tay Giản Tùng Ý, mười ngón tay đan xen thật chặt với nhau, người tương ý hợp. Chốc lát sau thắt lưng cậu thẳng băng chịu sự kích thích qua lại, vật kia đã được đút vào giữa hai chân cậu.
Dục vọng đã nín nhịn từ lâu vẫn chưa xuất ra ngoài.
Giản Tùng Ý híp mắt, thấy khuôn mặt Bách Hoài xưa nay luôn lãnh đạm mà bây giờ ngập tràn mê li ham muốn. Cậu cảm nhận được sự nóng cháy giữa hai chân mình, dục vọng lại một lần nữa vọt lên.
Giọng nói Bách Hoài hơi cứng lại: "Bảo bối, em lại cứng rồi."
Giản Tùng Ý xấu hổ, muốn che phía dưới của mình lại.
Bách Hoài cầm tinh khí của Giản Tùng Ý.
"Cùng nhau."
Giản Tùng Ý trốn không thoát, chỉ có thể nghiêng đầu hôn sâu với anh, Tinh khí nằm trong tay anh nên bất giác khép chân lại càng chặt hơn.
Từ trước đến nay Bách Hoài luôn kiềm chế, tuy rằng đôi lúc bắt nạt cậu nhưng chưa từng bắt cạu giúp mình, đây là lần đầu tiên được Giản Tùng Ý đáp lại nhiệt tình như thế cho nên khó tránh khỏi buông thả bản thân đắm chìm bên trong cậu.
Bão tuyết và hoa hồng dây dưa với nhau ngập ngụa trong phòng, không kiêng nể ai, đặc quánh.
Cuối cùng, hai người đồng thanh phát ra tiếng thở trầm thấp.
Trong hơi thở, là cất chứa một câu thấm thía tâm can.
"Bảo bối, anh yêu em."