Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O FULL

Giản Tùng Ý tìm được ở trong góc phòng một cây Thanh Long Yển Nguyệt đao, đây là phiên bản chế tác theo kiểu thời Tam Quốc, đi đến gần, thanh đao này còn cao hơn Giản Tùng Ý hai cái đầu.

*Thanh Long Yển Nguyệt Đao: Vũ khí của Quan Vũ trong Tam Quốc Chí.

Tay nghề cũng rất tinh tế.

Sắc bén lộng lẫy, chùm tua đỏ rũ xuống tỏa ra khí thế uy nghiêm.

Mới vừa nhìn là đã biết đao này giá trị trên trời.

Đao tốt như vậy mà không cầm đi chém Bách Hoài thì thật đáng tiếc.

Giản Tùng Ý nhếch khóe môi, cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm đao, cổ tay dùng sức.

Cậu chuẩn bị một tay xách đao, phong độ giết giặc ngời ngời đi ra ngoài, giết tên cẩu tặc không còn manh giáp.

Bỗng cậu nhận ra…

Không nhấc lên nổi!!!



Hít sâu, nín hơi, khí tụ đan điền mà dùng sức của chín trâu hai hổ lần nữa.



Cái đệch, nhà ai làm ra cái đao chết tiệt này vậy? Bộ làm y theo bản gốc tám mươi cân luôn sao?!

Rồi nhấc lên chưa kịp chém mà đã chết thì ai chịu trách nhiệm?!

Giản Tùng Ý tạm thời không có đủ độ đẹp trai để cầm lên một thanh đại đao như vậy, cậu co chân, đạp nó một cái cho bõ ghét rồi quay về giường thở hồng hộc.

Đột nhiên cậu bình tĩnh lại một chút.

Thật ra không phải cậu xách không nổi đao mà là vì cậu đã từng nói, sau này phải quan tâm nhiều hơn đến cảm nhận của Bách Hoài cho nên tuyệt đối không thể vì kế hoạch chém người mà quên mất, tạm thời gác lại chuyện này dùng bộ não thiên tài để phân tích cái lợi và hại trong đó.

Đầu tiên, cứ hễ là con người thì làm việc gì cũng có nguyên nhân và mục đích, cho nên nhất định sau màn đùa giỡn tâm cơ của Bách Hoài chắc chắn phải có nỗi khổ tâm gì đó.

Kể ra như chuyện anh trà trộn vào fanclub của mình, có thể một phần là muốn âm thầm giữ danh dự cho mình, sở dĩ anh trở thành chị em với người ta có thể cũng là bởi vì để lặng lẽ giữ mặt mũi cho mình. Tiếp đó, anh mượn danh nghĩa B.S tặng hoa hồng, hành động này cũng có thể là bởi muốn âm thầm bên mình?

Nhưng anh giả vờ ăn giấm chua của B.S, lừa mình nửa đêm nửa hôm chạy qua phòng anh để vỗ về rồi sau đó bị giữ lại làm loạn cả đêm… Động cơ của hành vi trên là gì cơ chứ?

Rõ ràng anh có tiền, vậy mà ở trước mặt mình diễn trò vì yêu mà chặt đứt tài chính gia đình, khiến mình áy náy trong lòng biết bao nhiêu, không thể bỏ con giữa chợ mà dùng tiền mình nuôi anh, rồi cuối cùng trở thành quan hệ chẳng khác gì sugar daddy.

Vẫn câu hỏi cũ, tại sao anh lại làm như vậy?

Cuối cùng là ở Bắc thành, tên này còn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà tìm lão súc sinh Lục Kỳ Phong để thông đồng. Nghĩa tình anh em cây khế lớn lên bên nhau, chẳng lẽ lại có thể vì hai mươi ngàn mà phản bội mình.

Vì cái gì chứ…

Giản Tùng Ý dùng bộ não thiên tài đứng thứ hai thành phố, suy đi tính lại, ba vấn đề cùng cho ra một nghiệm.

Là vì tên họ Bách này muốn ngủ với mình.

Được lắm.

Không tồi.

Đủ lý do rồi.

Giản Tùng Ý từ tốn đứng lên, sửa sang quần áo, bẻ cổ tay răng rắc.

Khí tụ đan điền, giận dữ gầm lên một tiếng, cậu xông tới, khiêng cây Thanh Long Yển Nguyệt kia lên, phóng ra ngoài cửa.

Mẹ kiếp!

Đúng là tên Alpha rác rưởi!

Đại đao trong tay, vung lên chém chết cẩu nhân họ Bách!

Cậu vừa mới phóng ra đến cửa, “Cạch!” một cái, cửa mở.

Bách Hoài đứng ở ngoài cửa nhìn cậu, ngẩn người.


Giản Tùng Ý đang huỳnh huỵch xông ra mà thấy Bách Hoài đứng ngay cửa, cũng ngẩn người.

Ngẩn người đúng một giây, lập tức cậu huơ cây đại đao, quát lên: “Bách Hoài, hôm nay ông đây không chém chết mi thì ông đây không xứng danh Giản Tùng Ý!”

Phản ứng đầu tiên của anh là miễn sao Giản Tùng Ý không tự làm mình bị thương, thứ hai là từ nay về sau trong nhà sẽ không còn món vũ khí hộ thân nào của Thủy Hử Tây Du Ký hay Tam Quốc nữa, Hồng Lâu Mộng thì còn xem xét được. Phản ứng cuối cùng mới là sao Giản Tùng Ý vừa mới vui vẻ xong mà đã lại muốn bạo lực gia đình rồi?

Trình tự phản ứng của Bách Hoài quá cồng kềnh nhưng may là không bị Giản Tùng Ý chém chết. Lí do bởi đao thì cao còn cửa thì thấp cho nên cậu mới kẹt cứng không rút ra được.

Giản Tùng Ý thử vài lần đều không thể vung đao chém tới.

Bách Hoài phản ứng nhanh, vội vàng dùng một tay giữ lấy chuôi đao, một tay níu chặt lấy thắt lưng bạn trai mình: “Em bị làm sao đấy?!”

Hai tay Giản Tùng Ý nâng cây đại đao tám mươi cân, thật sự không còn sức mà kì kèo với anh, chỉ có thể bị anh ôm mà nghiến răng nghiến lợi: “Bản thân anh làm cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết?!”

Bách Hoài trầm mặc một hồi.

Anh biết, nhưng chuyện xấu làm nhiều quá, thế nên lại hóa ra không biết hôm nay Giản Tùng Ý muốn tính sổ vụ nào.

Giản Tùng Ý cười lạnh: “Nếu hôm nay anh thành thật hai mặt một lời, em sẽ tha cho anh một mạng, xuống tay nhẹ nhàng!”

“…”

“Yên tâm, đánh tàn phế rồi thì nửa đời còn lại em nuôi anh.”

Bách Hoài cảm khái may mà mình là Alpha, Giản Tùng Ý là Omega. Nếu không cuộc tình này bắt đầu máu chó tam sinh tam thế, mỗi một kiếp đều bị Giản Tùng Ý đánh vong mạng.

Anh cẩn trọng dò hỏi: “Em có thể gợi ý cho tôi được không?”

“À, gợi ý? Được, em gợi ý cho anh, phó hội trưởng hội fanclub của tôi. Cà phê Starbucks mỗi ngày anh uống có ngon miệng không? Quà sinh nhật của Lục Kỳ Phong, hai mươi ngàn tệ đó xài có đủ không?”

Nói xong cậu vung tay ra, muốn ném di động Bách Hoài qua cho anh tự xem.

Không ngờ mới vung tay một cái, một tay còn lại không đỡ nổi trọng lượng của thanh đại đao. Đại đao cao hai mét khiến cậu ngã ngửa về phía sau. Bách Hoài nhanh chóng dùng một tay đỡ đao, một tay đỡ lấy Giản Tùng Ý. Đồ ngốc nào đó mất đi trọng tâm, theo bản năng vô thức ôm lấy cổ Bách Hoài.

Đến lúc này, cả người lẫn đao đều rơi vào tay địch.

Anh không nói hai lời, đại đao đổi hướng, phóng thẳng ra ngoài cửa sau đó đóng cửa phòng lại, ôm Giản Tùng Ý ngồi xuống ghế sô pha.

Khi Giản Tùng Ý nhận ra đại đao không còn trên tay mình nữa, Bách Hoài đã cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Chỉ cần một cái liếc mắt, anh đã hiểu hết sự việc.

Bách Hoài cảm thấy đúng là ông trời muốn tuyệt đường mình, lật xe thì coi như xong, đã vậy còn lật liên hoàn ba chiếc cùng một lúc. Tai nạn thảm khốc, chấn động toàn cầu, chắc chắn là muốn anh chết ở đây hôm nay rồi.

Anh nhìn thoáng qua ai đó đang giãy giụa đành đạch, la hét đấm đá, cảm thấy mình không thể lấy cương chế cương, lấy dữ dội chế dữ dội mà chỉ có thể dùng trí tuệ và tấm chân tình bảo vệ tính mạng cho mình.

Vì thế anh lấy điện thoại lại, hai tay giữ chặt lấy Giản Tùng Ý, dùng ngữ điệu dịu dàng dễ khiến Giản Tùng Ý mềm lòng nhất mà vỗ về: “Bảo bối, em nghe tôi giải thích.”

“Giải thích cái gì! Anh đừng có mà biện minh, đồ dối trá!”

“Đây là tình thú của người yêu, không thể gọi là lừa gạt được.”

“Lúc anh dùng thân phận B.S tặng hoa cho em, chúng ta đã là người yêu của nhau đâu!”

“Đó không phải là vì theo đuổi em sao? Lúc ấy tôi mới trở về từ Bắc thành, có biết bao chuyện của em mà tôi không biết. Tôi cũng không biết em có rước hoa đào vào người không cho nên mới trà trộn vào fanclub, điều tra một chút, tiện tay đem nhóm Omega thích thầm em này bóp chết từ trong trứng nước.”

“Bóp chết thì bóp chết, mà bóp chết liên quan gì đến chị em, đã vậy còn để cho người ta gửi hoa hồng tới tặng? Lúc ấy em khoe với anh, có phải là anh cười thầm trong bụng cả tối không?” Giản Tùng Ý càng ngày càng tức giận.

Trong khi đó Bách Hoài lại cảm thấy không hề giả trân chút nào: “Không phải, hoàn toàn không phải. Thật ra tôi chỉ muốn tặng em hoa hồng rồi tiện tay lừa em thành bạn trai tôi thôi. Nhưng không ngờ là em lại ngốc thế, không phát hiện ra, vừa lúc lại xuất hiện kì phát tình, sáng hôm sau em lại chạy mất dạng, tôi nào đã có cơ hội nói đâu.”

“Anh nói em ngốc ư?!”

“Vậy em ngẫm lại đi, B.S có nghĩa là gì?”

“Khinh bỉ?” Giản Tùng Ý lục lọi trong kho từ nghèo nàn của mình, ngay lập tức quát lên, “Anh khinh bỉ em?!”

*B.S bǐshì: khinh bỉ

“…” Bách Hoài nhìn con sóc ngốc nghếch đang phẫn nộ trong lòng mình, nghẹn ngào không nói nên lời, một lúc sau mới chậm rãi giải thích, “Là Bách Tùng, tên của hai ta.”

*B.S bǎi sōng: Bách Tùng


Giản Tùng Ý ngơ ngác, giật mình một chút, gò má bỗng hiện lên màu hồng nhạt.

Hơi ngọt ngọt.

Thế nhưng vẫn muốn tính sổ.

“Vậy hôm đó anh giả vờ ăn giấm của B.S, dụ dỗ em thì có phải là do anh trăm phương ngàn kế muốn ăn tươi nuốt sống em không?”

Bách Hoài không chút do dự, gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

“Anh không biết xấu hổ!”

“Nếu tôi biết xấu hổ thì có lẽ chúng ta bây giờ vẫn còn chưa quen nhau đâu.”

“…”

Nói như vậy cũng có lí, Giản Tùng Ý cảm thấy tội đồ này cũng không phải là không tha thứ được.

“Vậy tại sao anh lại giả nghèo?”

“Vì biết em mềm lòng, muốn em xót xa tôi. Hơn nữa tôi thích nhìn em mua đồ đôi cho chúng ta, chỉ cần nhớ đây là đồ bạn trai mua, trong lòng tôi rất vui.”

“Hành vi này được xếp vào danh mục trai bao.”

Bách Hoài thản nhiên đáp lại: “Đâu còn cách nào khác, nhà của tôi nghèo lắm. Tôi muốn tiết kiệm tiền để mua nhẫn cưới cầu hôn bạn trai mình sớm, giờ trước mắt cũng chỉ có thể lợi dụng một chút. Dù sao tôi cũng nghĩ kĩ rồi, tương lai đằng nào cũng kết hôn, tất cả tài khoản của tôi là của em, thẻ ngân hàng của tôi cũng là của em. Tiền bạc tôi tiết kiệm đều thuộc về em, thế nên hành vi này không phải lừa đảo.”

Rõ ràng là bé con đang tức giận, thế nhưng sau khi nghe Bách Hoài hoạch định cuộc sống kết hôn sau này, không những thế còn hoạch định rất xa, trong lòng ngay lập tức mềm nhũn.

Chỉ có điều cậu vẫn cứ gân cổ lên: “Ai thèm quan tâm đến chút tiền của anh? Anh ăn cơm mềm, kèm chút thịt thối trong nồi nhà anh*. Biết thế mà vẫn lừa em chuyển hai mươi ngàn cho Lục Kỳ Phong, anh không thấy lỗ sao?”

*câu gốc đây nhưng chưa biết dịch như nào cho hay, ai biết thì chỉ mình zớii: 你吃软饭归吃软饭,肉烂了在锅里

“Chúng ta không lỗ đâu. Quà tặng của Lục Kỳ Phong vào hôm sinh nhật tôi còn có giá trị hơn hai mươi ngàn nữa. Vậy nên tôi cũng không muốn nợ hắn, hôm đó coi như đáp lễ lại.”

Giản Tiểu Tùng hoài nghi nhíu mày: “Cậu ta hào phóng tới mức đó sao? Tặng anh quà đắt như vậy? Mà anh cứ nhận thế à?”

“Giá cả không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.”

Giản Tùng Ý nhìn dáng điệu nghiêm túc của Bách Hoài thì càng hiếu kì hơn nữa: “Rốt cuộc hai người đã làm ra hành động mất nhân tính nào sau lưng em đấy?!”

“Tốt nghiệp xong rồi nói cho em được không?”

“Không được!”

Bách Hoài cân nhắc một chút: “Nhà cậu ta mở công ty du lịch, em biết chứ?”

“Em biết.”

“Cậu ấy đưa tôi một gói du lịch cặp đôi, nói khi nào theo đuổi được em thì dùng nó.”

Giản Tùng Ý phát hiện thêm một điểm mù mà mình chưa từng thấy qua, vẻ mặt kinh hoàng: “Lúc đó cậu ta biết anh thích em rồi á?!”

Anh bạn trai cười khẽ, rung rinh trái tim em nhỏ.

“Tôi cảm thấy chuyện tôi thích em hầu như ai cũng biết cả, vì tôi chưa từng giấu nó bao giờ. Nếu không thì em suy nghĩ đi, tại sao tôi lại trượt vị trí thứ nhất hai lần cơ chứ?”

“Bởi vì anh xui xẻo.”

“Người xui xẻo thì làm sao có thể gặp được em.”

Khóe môi Bách Hoài nhẹ nhàng mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Mềm mỏng tới mức tựa như Giản Tùng Ý là một thứ trân quý được ấp trong lòng bàn tay, cực kì quý báu.

Vành tai cậu đỏ lên, quên mất chuyện đánh người, nhỏ giọng lí nhí: “Chỉ là gói du lịch thôi mà anh nói nhiều thế làm gì? Muốn gạt em nữa sao, chắc gạt em vui lắm chứ gì?”

Bách Hoài ho nhẹ một tiếng, siết Giản Tùng Ý lại chặt hơn: “Bởi vì món ăn trong gói du lịch cặp đôi thật sự rất cặp đôi.”

“?”

“Cái đó…. Hơi không lành mạnh.”


Có thể làm cho Bách Hoài nói không lành mạnh, vậy nhất định việc đó cực-kì-không-lành-mạnh.

Giản Tùng Ý vừa mới bình tĩnh chưa được bao lâu thì được một phen não bổ cực mạnh, mặt mũi đỏ bừng giống như trời sinh một cặp với cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

Cậu vung tay trái lên, “Mẹ nó hai con súc sinh này! Không phải Omega mới có kì phát tình sao? Alpha mấy người động dục là đột biến gen sao? Trong đầu tơ tưởng ra thứ dơ bẩn gì mỗi ngày vậy?!”

“Đây gọi là bản năng.”

“Bản năng cái beep!”

Giản Tùng Ý duỗi chân đạp anh, bắt đầu giãy giụa: “Anh tránh ra cho em, anh đừng tưởng dỗ ông đây dễ như vậy. Nói có mấy câu mà muốn tha thứ sao? Em nói cho anh biết, đừng có mơ giữa ban ngày!”

Bách Hoài làm gì dám buông con sóc điên này, buông ra thì chắc chắn có cảnh đổ máu rồi. Anh chỉ có thể ôm bạn trai mình càng chặt hơn nữa, thấp giọng cười: “Vậy em bảo tôi phải làm sao bây giờ? Em nói gì thì là cái đó, tôi nghe theo lời em hết.”

Giản Tùng Ý kháng cự một hồi mà không có kết quả, cuối cùng ý thức được sự chênh lệch thể lực giữa Alpha cao cấp và Omega. Cậu xác định được đường lối chiến đấu không thể nào đi theo bạo lực vũ trang để giành thắng lợi, lạnh lùng hỏi: “Em nói làm cái gì thì anh làm cái đó đúng không?”

“Ừ, mọi chuyện đều nghe em, ngoại trừ chiến tranh lạnh hay chia tay thì tôi đều nghe theo em hết.”

“Thế thì bây giờ anh mau khai hết mấy chuyện anh làm gần đây mà không nói cho em biết. Tất cả những chuyện có nguy cơ chọc em tức giận thì nhận tội ngay đi, sau đó chúng ta giải quyết luôn một lần.”

Mặt đồ ngốc nghếch vừa lạnh vừa thối.

Bách Hoài suy nghĩ: “Nhân lúc em ngủ mà lén chụp ảnh mặt em và quả dâu trên cổ thì có tính không?”

Giản Tùng Ý: “?!”

“Thu âm lại lúc em nói câu “Hoài ca ca, xin anh đấy” rồi đeo tai nghe trong lúc làm bài thì có tính không?”

Giản Tùng Ý: “?!”

“Lén vứt cái mũ màu bơ của em có tính không?”

“Bách! Hoài!”

Nóc nhà của Bách cẩu giận tóe lửa, ngay lập tức muốn đoạn tử tuyệt tôn anh, tay đấm chân đá.

Tuy rằng bé sóc răng dài rất hung hăng, thế nhưng so với sóc mặt lạnh thì như thế này đáng yêu hơn rất nhiều.

Bách Hoài ôm bạn trai của mình thật chặt, cười khẽ: “Lừa em thôi, tôi không có làm như vậy. Có tâm muốn làm nhưng lại không có gan làm, mà có gan làm thì cũng đã bị em phát hiện. Chuyện gạt em là tôi sai, thế nhưng đó cũng là vì tôi rất muốn theo đuổi em cho nên mới tính kế như thế. Bây giờ theo đuổi được rồi, từ nay sẽ không gạt em nữa, tôi cam đoan đấy.”

Nghĩ đến những tháng ngày Bách Hoài yêu đơn phương mình tựa như bước đi trên lớp băng mỏng, Giản Tùng Ý không thể nào giận anh thêm được nữa.

Hơn nữa cậu cũng biết, kiểu tính cách của mình, nếu như Bách Hoài không tính kế thì chắc mười năm, hai mươi năm sau mình mới có thể cảm nhận được tâm ý của anh.

Tưởng tượng ra như thế, Giản Tùng Ý dần nguôi giận: “Vậy anh thề đi, sau này vĩnh viễn không được gạt em nữa.”

“Được, tôi thề, sau này vĩnh viễn sẽ không gạt Giản Tùng Ý nữa.”

Bách Hoài nghiêm túc nhắc lại, giọng điệu cực kì chân thành.

Giản Tùng Ý tin anh, thế nhưng nghi thức trang trọng thế này không thể làm qua loa được, nếu không sau này sẽ gây bất lợi đến địa vị gia đình của mình, đẩy đẩy anh ra: “Anh buông em ra trước cái đã!”

Đao còn nằm ngoài cửa, Bách Hoài không dám buông.

Giản Tùng Ý gầm lên: “Em không có chém anh đâu!”

Cuối cùng anh cũng nới lỏng tay ra.

Bạn trai anh thật sự không chém người mà chỉ đi tới bên cạnh bàn học, vỗ bàn một cái: “Qua đây!”

“?”

“Viết kiểm điểm.”

“…”

Bách Hoài là bé ngoan được thầy cô nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng phải viết bản kiểm điểm lần nào.

Giản Tùng Ý nhướng mày: “Giờ có viết hay không? Không viết thì tháng này đừng có hòng chạm vào em!”

“Viết.”

Họ Bách nào đó không chút chần chờ, ngồi xuống trước bàn học, cầm giấy bút lên.

Họ Giản đứng một bên, rất hài lòng: “Thái độ thành khẩn một chút, chữ viết nghiêm chỉnh một chút, viết xong chụp lại, up lên iCloud lưu trữ ba bản cho em.”

“Được.”

“Còn nữa, hai mươi ngàn của Lục Kỳ Phong, anh xung vào công quỹ ngay lập tức.”

“Được.”

“Một tuần tới đừng hòng ngủ chung với em.”


“Tôi bỏ thêm hai mươi ngàn vào được không?”

“Biến!”

“Ba mươi ngàn?”

“Nói nữa thì một tháng nhé.”

Bách Tiểu Hoài ngoan ngoãn không nói nữa, cúi đầu cặm cụi viết kiểm điểm.

Bản kiểm điểm và giấy cam kết.

Tôi là Bách Hoài, ngày 29 tháng 1 năm 2020. Hôm nay tôi viết giấy này để tự kiểm điểm hành vi của mình.

Nhiều năm qua, tôi đã nảy sinh ham muốn trước sắc đẹp của bạn học Giản Tùng Ý, đắm chìm trong đó tối ngày không thể tự thoát ra được. Vì gặp sắc nảy lòng tham cho nên tôi đã lừa gạt Giản Tùng Ý nhiều lần, dựng lên hình tượng nam học sinh trung học nghèo khổ khiến cho em ấy mềm lòng, trở thành chạn vương* đích thực. Kể từ đó tôi có cả tình lẫn tiền, ai cũng ngưỡng mộ.

*Chạn Vương có thể hiểu là những người đàn ông lấy vợ giàu, dựa dẫm vào gia đình vợ cả đời hạnh phúc không phải lo lắng về tiền bạc, nghèo khó.

Tôi cảm thấy tự trách bản thân sâu sắc và xấu hổ (nhưng không hối hận) (mặc dù bị Giản Tùng Ý vạch trần).

Do đó, tôi cam đoan những điều sau:

1. Không bao giờ lừa dối, che giấu hay tính toán Giản Tùng Ý, ngoại trừ một số trường hợp cụ thể (bao gồm nhưng không giới hạn, trên giường, trên ghế sofa, trong phòng tắm, v.v.).

2. Nếu như là chuyện cần tình thú, thì lừa gạt, giấu diếm hay bẫy Giản Tùng Ý, tôi không được phép chạm vào Giản Tùng Ý tong vòng một tuần.

3. Nếu như chuyện khác ngoài chuyện tình thú, xét theo mức độ nặng nhẹ, phạt từ một tháng đến một năm không được chạm vào Giản Tùng Ý.

4. Nếu như lừa gạt Giản Tùng Ý mà xảy ra vấn đề thì bảo hiểm cá nhân của tôi, người thụ hưởng là Giản Tùng Ý.

5. Đây không phải là điều Giản Tùng Ý yêu cầu mà là tôi tự phép thêm vào. Tôi cam đoan sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu Giản Tùng Ý, đối xử tốt với Giản Tùng Ý. Nếu thực hiện trái với cam kết, tôi sẽ sống cô độc phần đời còn lại.

Bách Hoài

2020. 1. 29

Viết xong, anh buông bút, nghiêng đầu cười với Giản Tùng Ý: “Sao, bảo bối, như vậy được chưa?”

“Mẹ nó anh đừng có gọi em bảo bối!” Giản Tùng Ý nhìn lướt qua, cảm thấy không hài lòng cho lắm, cầm lấy bút muốn gạch đi câu cuối cùng.

Thế nhưng cổ tay lại bị anh bắt lấy, nắm lại: “Đừng gạch mà.”

Giản Tùng Ý mặc kệ: “Phỉ phui, không được nói điềm xấu.”

“Đó là may mắn, bởi vì sẽ không có ngày ấy xảy ra.”

Giản Tiểu Tùng không biết bạn trai nhà mình học đâu ra mấy lời tỏ tình như vậy, vành tai đỏ bừng, môi mím lại, ngòi bút vẫn chần chừ đặt trên trang giấy.

Anh giữ tay lại, không cho cậu viết.

Giản Tùng Ý nhăn nhó: “Em không gạch, em thêm mấy chữ thôi mà.”

Lúc này Bách Hoài mới buông tay ra, rồi nhìn giữa những hàng chữ thanh thoát, mấy chữ lớn rồng bay phượng múa tuôn ra theo ngòi bút của Giản Tùng Ý.

– Điều thứ năm cũng áp dụng với Giản Tùng Ý tương tự như Bách Hoài.

Khóe môi Bách Hoài không khỏi cong lên.

Giản Tùng Ý viết xong nhưng lại cảm thấy mình đạo đức giả không chịu nổi, quăng bút muốn bỏ trốn nhưng không thành. Cuối cùng cậu bị anh bắt được, nhấn ngồi trên đùi rồi hôn một cái.

Anh khẽ cười nói: “Chạy cái gì? Da mặt vẫn mỏng như thế sao?”

Giản Tùng Ý vịt chết còn mạnh miệng: “Ai da mặt mỏng cơ?”

“Bản kiểm điểm và giấy cam kết cũng viết rồi, tôi còn chấp nhận mọi hình phạt mà em đưa ra nữa. Vậy nên giờ em không giận nữa nhé?”

Giản Tùng Ý ngó lơ: “Nói sau đi, còn phải xem biểu hiện của anh đã.”

Bách Hoài cười nhẹ: “Đã nói là sẽ không lừa em, không dối em, không bẫy em. Tôi nói được làm được.”

Giọng điệu của anh nghiêm túc lạ thường

Bỗng dưng Giản Tùng Ý cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng đầu nhìn anh: “Bách Hoài, anh có chuyện gì muốn nói với em phải không?”

Bách Hoài xoa xoa đầu cậu: “Ừ.”

- -----------------------------------------------

Chuyên mục cơm chó:

Con rể Tùng: Bách cẩu! Xem đại đao của ông đây!

Bách cẩu: Em xem của tôi trước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận