Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O FULL

Buổi sáng sau ngày Bách Hoài rời đi, Giản Tùng Ý ngay lập tức đi học muộn.

Thật ra đồng hồ báo thức đã vang lên rồi, cậu cũng nghe thấy rồi, thế nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu quên rằng Bách Hoài đã đi mất mà cứ nằm chờ anh đến hôn mình dậy, lừa mình rời giường.

Chỉ là cậu không đợi được, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đang ngủ thì cậu nghe được thanh âm của Bách Hoài.

“Người bạn nhỏ, dậy thôi.”

“Bảo bối, đứng lên nào.”

“Không dậy thì tôi hôn em đấy.”

“Ngoan nào, hôn em, dậy đi mà.”

Giọng điệu Bách Hoài thật ôn nhu, hôn cũng rất ôn nhu, mà ôm lại càng ôn nhu hơn nữa.

Cậu theo thói quen, trở mình rúc vào trong ngực Bách Hoài cọ cọ.

Rồi cả cơ thể rơi vào khoảng không.

Cảm giác tìm kiếm nhưng đáp lại là sự trống trải đầy thất bại khiến cậu bừng tỉnh giữa cơn mơ.

Giản Tùng Ý phát hiện ra, ngoài kia nắng chiếu rực rỡ, ánh mặt trời ngày xuân trải đầy mặt đất lại lạnh như băng, cô độc một mình.

Bách Hoài đi rồi.

Giản Tùng Ý ngẩn người rồi ngồi dậy, hai chân gập lại, khuỷu tay đặt trên đầu gối, mặt cậu vùi vào lòng bàn tay. Cậu vò mặt mình, vò đến mức cả mặt đỏ bừng lên mới đứng dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi đến trường.

Tất cả như bình thường, cậu đi ra khỏi cửa lại sực nhớ chuyện gì, tất tả quay lại nhà bếp cầm sữa và bánh mì theo.

Mình đã đồng ý với Bách Hoài, phải ăn sáng thật ngon, tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Lúc ngồi trên xe, phía sau chỉ có một mình cậu. Ngày trước bên cạnh có một Alpha 1m88, cậu ngại chật chỗ, nhưng bây giờ chỉ thấy vắng vẻ lạ lùng.

Cậu cúi đầu nhìn bữa sáng không còn nóng hổi trong tay, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy điện thoại ra, chụp tấm hình, muốn gửi cho Bách Hoài.

Rồi cậu nhìn thấy một đống tin nhắn chưa đọc.

Chủ nợ: 【 Bạn nhỏ, dậy đi.】

Chủ nợ: 【Bé cưng, mau dậy đi.】

Chủ nợ: 【Video không được kết nối.】

Chủ nợ: 【Em không dậy tôi cũng không thể hôn em được nữa, mau dậy đi, ngoan.】

Chủ nợ: 【Quên đi, ngủ thêm đi, nhớ ăn sáng, sáng nào anh cũng kêu thím Lưu nấu cháo rồi đóng gói cẩn thận cho em, chỉ cần đến cửa đối diện lấy là được. Dì Lưu vẫn sẽ làm bữa trưa và bữa tối cho em.】

Chủ nợ: 【Tiết học đầu tiên của tôi đã kết thúc rồi, bảo bối lười biếng.】


Giản Tùng Ý thấy Bách Hoài thật là nhiều lời.

Khóe miệng lại không tự chủ được cong lên.

【 Sao anh giỏi cằn nhằn thế? Thật khó để em tưởng tượng cảnh sau khi anh đến tuổi mãn kinh đó.】

Vào giờ này chắc là Bách Hoài đã bắt đầu tiết thứ hai, có lẽ anh sẽ không trả lời lại. Giản Tùng Ý vừa định để điện thoại xuống thì màn hình ngay lập tức hiện lên tin nhắn mới.

Chủ nợ: 【Em tỉnh rồi à? Đã ăn sáng chưa? Nhiệt độ ở Nam Thành hôm nay sẽ mát, trời se lạnh vào mùa xuân, vì vậy em nhớ mặc nhiều hơn. Bình nước nóng để ở ngăn ngoài cùng của cặp sách, buổi tối tự học nhớ thay nước nóng và đậy nắp lại, kẻo nhiễm lạnh bị bệnh.】

Giản Tiểu Tùng muốn khoe tin nhắn cho cả thế giới cùng xem. Để mọi người xem xem nam thần cao lãnh cấm dục mà họ tôn sùng kia so với bà mẹ già còn muốn gấp đôi.

Ghét muốn xỉu.

Nhưng mà cậu vẫn lại ngoan ngoãn chụp ảnh bữa sáng gửi cho anh: 【Em ăn cái này. Đọc tin nhắn của anh muộn quá, ngày mai em sẽ tìm dì Lưu.】

Cậu nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin: 【Anh không ở lớp à? Vẫn chơi điện thoại? Có phải anh đang trò chuyện với yêu tinh nào không?】

Chủ nợ: 【Không phải anh đang đợi cục cưng nhỏ thức dậy sao. Anh sợ khi em thức dậy sẽ không thể nhìn thấy anh, lại nhớ anh.】

Giản Tùng Ý bĩu môi: 【Anh nghĩ thật đẹp, thế quái nào em phải nhớ anh.】

Chủ nợ: 【Em không nhớ cũng được, không nhớ cũng không sao.】

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, Giản Tùng Ý rũ mắt, yên lặng mở gói bánh mì to ra, gặm từ từ.

Nhớ, mới đi có một ngày mà đã nhớ rồi.

Sáng thức dậy không thấy anh đâu, em cũng không muốn dậy nữa.

Thế nhưng cậu không thể nói ra được. Cậu là siêu lạnh lùng mà, thế nên lại càng không thể để Bách Hoài phát hiện mình mè nheo bám người, ỷ lại anh như vậy. Nếu không con cẩu này nhất định sẽ được đằng chân lân đằng đầu, ăn mình đến mảnh xương cũng không còn.

Thế nhưng Giản đồ ngốc chưa thông thạo kỹ năng nói dối nên chả giấu được cái gì cả.

Cậu không thể lừa dối chính mình rằng cậu không nhớ Bách Hoài, cũng không thể giấu được nỗi nhớ với anh.

Mặc dù cậu cư xử lúc trước và sau khi Bách Hoài đi không có gì khác cả: vẫn là cái mặt lạnh thối, nhưng đôi lúc còn biết đùa vài câu với bạn bè, cái tật kén ăn thì đã giảm bớt, nhưng vẫn không tài nào nuốt nổi đồ ngọt. Cậu vẫn giữ thói quen ngồi ăn cơm một mình trong phòng học, vẫn cứ nghe giáo viên giảng bài, học hành chăm chỉ, đứng nhất như thường.

Không có gì thay đổi cả.

Nhưng bọn Dương Nhạc nhìn ra được Giản Tùng Ý đang nhớ Bách Hoài.

Mỗi ngày, đồng hồ báo thức chỉ cần vang lên một tiếng, cậu sẽ rời giường đúng giờ; không giống như trước, ngủ đến quên trời quên đất.

Mỗi lần tan học, cậu đều sẽ tự đi rót nước ấm uống; không giống như trước kia, mua một lon nước lạnh mà nốc ào ào.

Mỗi bữa ăn, cậu sẽ tự mình tỉ mỉ lựa hết rau thơm rau mùi các thứ ra chứ không còn bỏ bữa nữa, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi ăn; không giống như trước kia, thấy ghét là bỏ bữa.

Cậu còn bắt đầu biết ghi chép một cách nghiêm túc, từng chữ từng chữ rõ ràng, mà chữ viết cũng càng ngày càng tinh tế; không giống như trước kia, thích làm tắt là làm tắt, rồng bay phượng múa, chó chạy ngoài đồng.

Cậu làm tất cả những chuyện Bách Hoài đã làm cho cậu, phải là giống y đúc như thế, cậu mới cảm thấy sau khi Bách Hoài đi, không có chuyện gì thay đổi cả.


Chỉ có điều vào giờ nghỉ trưa, Dương Nhạc trêu cậu thì cậu sẽ mơ màng nhăn nhó, “Bách Hoài đừng nghịch, để em ngủ.”

Câu nói vô thức đó xé toạc cảnh bình yên giả tạo kia thành một lỗ hổng, để nỗi nhớ kia không còn gì che đậy nữa.

Mỗi lúc như thế này, bọn Dương Nhạc ai cũng rón rén rút lui, lén nhắn tin cho Bách Hoài để buổi tối gọi điện cho Tùng ca yêu dấu.

Vì thế Giản Tùng Ý còn chưa nói, Bách Hoài đã biết tỏng bạn trai nhỏ ngây thơ ngốc nghếch không hiểu chuyện của mình thật ra đã lớn rồi, biết học cách quan tâm anh, lại còn rất nhớ anh nữa.

Trong lòng áy náy nhiều không kể xiết.

Thật ra nếu có thể, anh lại càng hi vọng Giản Tùng Ý vẫn cứ ngây thơ ngốc nghếch muốn làm gì thì làm. Tất cả là tại anh làm bạn trai mà không xứng.

Nhưng Giản Tùng Ý lại cảm thấy vậy cũng thường thôi.

Dù sao thì có phải lần đầu tiên đâu.

Lần trước là ba năm, lần này chỉ có ba tháng.

Lần trước cậu không biết vì sao Bách Hoài lại đi, lúc này đây trước khi anh đi, cậu đã có thể tặng anh một món quà.

Lần trước cậu không biết Bách Hoài đi rồi có về hay không, lần này cậu biết anh nhất định sẽ về.

Lần trước cậu chỉ có thể bất lực trằn trọc một mình trong đêm tối, nhìn cửa sổ nhà đối diện không có bóng người. Lúc này đây, nơi bệ cửa ấy đã đặt lại chậu tuyết tùng ngày nào.

Lần trước mỗi câu hỏi quan tâm lo lắng đều được cậu nhập đi nhập lại không biết bao nhiêu lần. Nhập rồi xóa, nhập rồi xóa, cuối cùng không còn tung tích. Thế nhưng lúc này, mỗi ngày cậu đều nhận được không biết bao nhiêu quan tâm thân mật.

Lần trước chia xa nhớ đến vô vọng, còn lần này, cậu có hi vọng.

Cho nên Giản Tùng Ý cảm thấy chịu đựng cũng không khổ sở mấy.

Cậu vẫn chưa dám nói cho Bách Hoài biết, năm mười bốn tuổi lúc Bách Hoài đi, vì không quen cảnh vắng anh nên cậu đã lén uống rượu đến đỏ cả mắt, lén hỏi địa chỉ, còn lén mua vé máy bay ra Bắc thành.

Rồi cậu lại ở sân bay bay ngược về lại Nam thành.

Bởi vì cậu không xác định được rằng Bách Hoài có muốn gặp mình hay không.

Có lẽ ở trong lòng Bách Hoài, năm mười bảy tuổi Giản Tùng Ý mới thích anh, Giản Tùng Ý cũng nghĩ như vậy.

Nhưng lần thứ hai sau khi Bách Hoài rời đi, Giản Tùng Ý mới hiểu được thì ra có lẽ mình thích Bách Hoài cũng đâu có muộn hơn Bách Hoài thích cậu là mấy.

Bởi vì bây giờ cậu mới hiểu được, thì ra cái không vui mà cậu không cách nào thoát ra được là do cậu quyến luyến người ấy trong lòng.

Cậu đúng là ngu ngốc.

Chỉ có điều, may mà bọn họ vẫn còn có thể cứu vãn được.

Ba tháng thôi mà, sức chịu đựng của cậu cũng đâu có tệ.

Mùa xuân mới đến đã đi, chớp mắt đã chớm hạ, Nam thành lại bắt đầu vào mùa mưa, không khí ẩm ướt oi bức không ưa vào đâu được.


Đơn phê duyệt nhập học của Dương Nhạc đã hoàn thành nhưng cậu không thu dọn đồ đạc mà mang bàn của mình tới cạnh bàn Du Tử Quốc, phụ đạo toàn bộ quá trình một cách chuẩn chỉnh nhất. Du Tử Quốc cũng rất chịu khó, buổi sáng năm giờ đã tới trường, mười hai giờ đêm đi ngủ, vậy mà trong thời gian ngắn đã kéo thành tích mình lên 20 – 30% so với lúc trước.

Mà Dương Nhạc đã bắt đầu giảm béo, mỗi bữa cơm đều nhường hết thịt của mình cho Du Tử Quốc. Ăn xong, cậu ta còn chạy quanh sân thể dục một tiếng đồng hồ, hai ba tháng sau giảm được hơn hai mươi cân. Da thịt rám lại, nhìn qua cũng bắt đầu men lì, so với cây nấm trắng trắng mập mập lúc huấn luyện quân sự thì ra dáng trưởng thành rồi.

Mà người được nuôi mập trắng ra đó là Du Tử Quốc.

Giản Tùng Ý từng hỏi Dương Nhạc có thích Du Tử Quốc hay không. Dương Nhạc lại trả lời, cậu ấy và Du Tử Quốc cũng chỉ là những học sinh bình thường nhất trong những học sinh bình thường. Nếu đã muốn nói chuyện xa xôi sau này thì lại càng phải chuẩn bị tương lai mình cho tươm tất chỉnh tề trước.

Thế nhưng Dương Nhạc nói, cả hai cũng đều cố gắng cả.

Dù cho là bình thường hay vĩ đại, cuộc sống này luôn luôn cần hi vọng để duy trì.

Để nỗ lực cho chuyện này, ngay cả đồ đầu óc bã đậu như Từ Gia Hành cũng bắt đầu chuyên tâm học tập, tên này còn muốn thi đỗ trường ở Bắc thành, nếu không cậu ta sẽ bị cả đám bỏ lại một mình, ai mà thích được cơ chứ.

Mà Lục Kỳ Phong cãi nhau một trận ầm ĩ với Chu Lạc khiến Chu Lạc khóc lâu thật lâu, không thèm để ý tới cậu ta nữa.

Giản Tùng Ý biết những gì Chu Lạc đã trải qua cho nên trong lòng luôn canh cánh về cậu ấy. Cậu thấy Chu Tiểu Lạc đáng yêu đến cỡ nào, tính tình tốt đến cỡ nào mà lại có thể giận đến mức này, nhất định là do Lục Kỳ Phong làm ra chuyện gì đó đến súc sinh cũng không bằng.

Lục Kỳ Phong không trả lời cậu nhưng cũng không phản bác lại, cậu ta chỉ nói mình là đồ đại ngốc mà thôi.

Vẻ tự trách suy sụp này khiến Giản Tùng Ý dâng lên lòng thương của một người cha. Cậu nói cho thằng bạn của mình biết, không sao cả, trên đời có ai yêu sớm mà lại không làm chuyện gì ngu ngốc chứ.

Ngay cả Bách Hoài kia kìa, một người thông minh bình tĩnh đến mức đó, lại cũng có thể vì tự ti mà đi đến Bắc thành, rồi lại quay về theo đuổi mình mấy tháng trời. Đấy, Bách Hoài còn làm chuyện ngu ngốc thì nói chi là người khác chứ.

Chỉ có điều như thế mới gọi là thiếu niên mười mấy tuổi.

Tất cả yêu ghét đều bốc đồng như thế, lại trong sáng như thế. Tất cả mọi người ai cũng vì hướng tới cái tốt đẹp mà cố gắng, mà giai đoạn cố gắng ngốc nghếch này cũng khiến sai lầm tuổi trẻ mang nét đẹp riêng.

Buổi tối, Giản Tùng Ý gọi video với Bách Hoài cùng làm đề, vừa làm vừa lảm nhảm nói hết chuyện này đến chuyện khác, bao nhiêu lông gà vỏ tỏi đều phải lôi ra cho bằng được.

Bởi vì đề hơi khó cho nên Bách Hoài không trêu cậu vài câu giống như mọi ngày.

Cho đến khi làm xong bài cuối cùng, cậu mới nhìn lên iPad trên giá, duỗi lưng: “Chậc chậc, hôm nay em lại nhanh hơn anh, quả nhiên ông đây vẫn giỏi hơn.”

Trong màn hình, Bách Hoài buông bút, mím môi: “Em là Omega, nên nhanh hơn tôi, nếu không sẽ không hài hòa.”

“Aishhhhh! Bách Hoài! Anh đừng có mà lưu manh! Em đi ngủ đây!”

Vành tai Giản Tùng Ý đỏ bừng lên, giả vờ muốn cúp video.

Nếu thường ngày mà như thế, Bách Hoài sẽ vội vàng dỗ cậu nghe đến sướng lỗ tai, giai điệu tình yêu các thứ, lừa hôn qua điện thoại các thứ. Nhưng hôm nay Bách Hoài lại chỉ cười nhè nhẹ: “Ừ, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Đồ ngốc bên kia cuối cùng cũng phát hiện ra có cái gì sai sai, hoài nghi nhìn anh: “Có phải tối nay anh đi hẹn hò với tiểu yêu tinh nào không đấy?”

“王后雄* có được tính không?”

#kh hiểu nghĩa ba từ kia huhu

“…”

Bách Hoài cười khẽ: “Hôm nay tôi hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút, nếu em muốn nói chuyện thì tôi sẽ nói với em.”

Cách một cái màn hình, có rất nhiều thứ như ẩn đi không đoán ra được. Giản Tùng Ý phát hiện quả thật sắc mặt của Bách Hoài hơi mệt, vội vàng đáp lại: “Em không quậy anh nữa, anh mau đi nghỉ ngơi đi. Nếu ngày mai vẫn mệt thì phải đi bệnh viện đó.”

“Được rồi.”

Bách Hoài cười dịu dàng như mọi hôm, “Nghe bạn trai của tôi hết.”

Không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.


Thế nhưng sau khi ngừng video, trong lòng Giản Tùng Ý vẫn căng như dây cung, tận sâu dưới đáy lòng run lên nhè nhẹ, khiến lòng người lo sợ.

Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên Giản Tùng Ý làm là bật điện thoại lên.

Thứ vẫn xuất hiện hằng ngày – tin nhắn của Bách Hoài nay lại bặt vô âm tín trên màn hình.

Giản Tùng Ý gọi video qua, anh cũng không bắt máy.

Cậu gọi điện thoại, thì lại thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Giản Tùng Ý không chút do dự mở WeChat với Chúc Cung lên, gọi video qua.

“Xin chào, Chúc Cung, cậu có ở trường không? Có thể giúp tôi tìm Bách Hoài không?”

“Tôi đang trên đường đến trường. Nhưng sao đột nhiên cậu lại bảo tôi tìm Bách Hoài chi đấy, không gọi được cho cậu ta à?”

“Ừ, gọi không được cho nên khi đến nơi cậu tìm giúp tôi Bách Hoài nhé? Làm phiền cậu rồi.”

“OK OK, mười phút nữa tôi mới tới nơi, khi đó sẽ nhắn lại cho cậu.”

“Ừ, cảm ơn nhé.”

Mười phút đó dài như cả thế kỉ vậy.

Giản Tùng Ý thay quần áo, mang theo giấy chứng nhận và hộ chiếu định mua vé máy bay đến Bắc thành.

Chuẩn bị tốt công tác tìm kiếm Bách Hoài bất cứ lúc nào.

Rồi cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà ngẩn người, đầu ngón tay hơi run run.

Thật ra đây cũng chỉ là một buổi sáng bình thường.

Có lẽ Bách Hoài mệt nên ngủ nhiều hơn một chốc, cũng có thể tối qua anh quên sạc điện thoại, hoặc là anh đi học mà để điện thoại ở nhà.

Chỉ là một lần không trả lời lại tin nhắn của cậu mà thôi.

Thế nhưng Giản Tùng Ý đã hình thành thói quen rồi. Thứ nhất, quen mở mắt ra là thấy tin nhắn từ Bách Hoài. Thứ hai, quen quay đầu là thấy anh, dù có ở đâu đi chăng nữa. Thứ ba, cậu quen với việc được Bách Hoài lo đến chân răng sợi tóc. Thế nên tổng hợp lại, chỉ cần một lần mất liên lạc ngắn ngủi như này cũng khiến cậu khẩn trương như sắp đại nạn tới nơi, không thể nào cho qua được.

Khoảng cách đúng là thứ đáng sợ, một chút lạ thường cũng khiến con người ta lo được lo mất.

Cậu lo lắng liệu Bách Hoài có phải là bệnh rồi hay không, một thân một mình không ai chăm sóc mà ở nhà sốt đến hôn mê. Cậu còn lo lắng nhỡ đâu Bách Hoài gặp chuyện gì buồn, không ai làm bạn, một thân một mình tự kỉ các thứ các thứ.

Giản Tùng Ý cực kì lo lắng.

Lo lắng là một chuyện, cậu còn giận bản thân mình vì không ở bên cạnh Bách Hoài, không thể quan tâm anh, không thể dỗ dành anh, trải qua mọi thứ cùng anh.

Mà không phải giống như bây giờ, không làm được bất kì chuyện gì.

Lại cũng vì không làm được chuyện gì, cho nên chỉ mới mười mấy phút trôi qua mà cậu có cảm tưởng như cả thập kỉ vừa hết.

Lâu thật lâu, Chúc Cung mới nhắn lại.

“Tôi hỏi rồi, Bạch Hoài bị bệnh xin nghỉ, hôm nay không đến trường học.”

Giản Tùng Ý đeo balo, vụt đứng dậy.

- -------------------

Yêu xa bùn quớ 😭😭😭 em bé cứ lo được lo mất mãi thôiii 😓


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận