Giản Tùng Ý đè hai tay lên bả vai Bách Hoài, bởi vì dùng lực quá mạnh mà hiện cả xương cổ tay, mơ hồ có thể thấy cả gân xanh.
Lực tay lớn đến mức làm Bách Hoài có lý do tin tưởng rằng Giản Tùng Ý thật sự nổi giận.
Thế nhưng cho dù biết là cậu tức giận, anh cũng tự nhủ chính mình không thể cùng cậu hồ đồ, phải nỗ lực khắc chế chính mình không được dễ dàng bị cảm xúc mãnh liệt trong thời kỳ nhạy cảm này chi phối dục vọng, Bách Hoài kéo Giản Tùng Ý lại để cậu thả lỏng lực cánh tay, sau đó đẩy nhẹ cơ thể cậu lên, khàn giọng lên tiếng: “Không mang thuốc ức chế theo sao?”
Giản Tùng Ý tất nhiên là có mang theo, từ khi Bách Hoài đi rồi cậu chưa từng quên mà luôn nhớ mang thuốc ức chế bên người.
Thế nhưng khi cậu cúi đầu nhìn Bách Hoài, miệng không do dự chút nào mà thốt ra hai chữ: “Không mang.”
Cậu biết Bách Hoài không thể chịu đựng được bao lâu nữa, cho nên cậu không thể để cho Bách Hoài tìm được cơ hội làm gián đoạn trận triền miên này.
Đây là thời kỳ nhạy cảm, cậu không tin là Bách Hoài có thể tự chủ mạnh hơn nữa, làm sao có thể thắng được dục vọng nguyên thủy đã khắc sâu vào gen tồn tại mấy ngàn năm qua.
Nhiệt độ cơ thể của Giản Tùng Ý tăng cao, pheromone hoa hồng dại phát tán càng lúc càng lộ liễu, trắng trợn không hề kiêng dè, nó nồng đậm mà nóng bỏng, phảng phất tựa như một giây nữa thôi sẽ đánh tan giới hạn cuối cùng của vị Alpha đang cố gắng khắc chế kia.
Bách Hoài sắp không giữ được lý trí, so với Omega có kỳ phát tình nhiều lần trong năm thì Alpha chẳng hề dễ dàng khi trải qua kỳ nhạy cảm hiếm hoi xuất hiện một năm một lần, thậm chí là hai năm mới xuất hiện một lần, điều đó cũng mang ý nghĩa khi Alpha đến kỳ nhạy cảm thì so với Omega họ động dục càng mãnh liệt hơn, không có loại thuốc ức chế nào có thể làm dịu họ trong thời điểm này.
Cho nên so với Giản Tùng Ý, Bách Hoài càng ham muốn hơn, anh hận hiện tại không giữ chặt lấy cậu.
Thế nhưng anh không thể.
Dù Giản Tùng Ý đã phát dục hoàn toàn, 18 tuổi là độ tuổi hợp pháp chính phủ cho Omega kết hôn, đảm bảo cho việc phát triển sinh sản an toàn, cho nên từ pháp luật đến đạo đức luân lý đối với Bách Hoài đều có thể chiếm lấy Giản Tùng Ý.
Nhưng mà đối với Giản Tùng Ý đây là lần đầu, anh sợ bản thân không khống chế được tốt chính mình, làm tổn thương đến cậu.
Anh không nỡ.
Cũng nhờ vào ý nghĩ bản năng này, làm cho anh từ đầu đến cuối duy trì được lý trí, đẩy nhẹ Giản Tùng Ý, dùng hai tay nhấn giữa bả vai cậu, nổ lực đứng lên: “Vậy bây giờ anh ra ngoài mua thuốc ức chế, em ngoan ngoãn chờ anh.”
Nghe được câu này, nhiệt độ cơ thể đang nóng rực của Giản Tùng Ý phút chốc liền tăng cao hơn, xông hết lên mặt đỏ bừng, cậu dùng sức đem Bách Hoài đè xuống, hai đầu gối chèn ép hai chân anh, đè cùi chỏ lên lồng ngực anh, giam anh lại
Tất cả sự đáng yêu, dịu dàng nãy giờ đều biến mất, cậu trực tiếp mắng: “Con mẹ nó anh mua thuốc ức chế cái rắm! Ông đây đã nói không mang thuốc ức chế, anh nghe không hiểu sao? Anh bị ngốc hả? Ông đây không cần thuốc ức chế! Ông đây muốn anh ký hiệu! Anh hiểu không hả?!”
Nói xong cậu mạnh mẽ hôn xuống, hôn muốn nổ phổi, thẳng thắn mà nồng nhiệt.
Hai mắt Bách Hoài đỏ ngầu, vẫn cứ vỗ về: “Bảo bối ngoan, em đừng ép anh, có được hay không?”
“Không được”. Hô hấp Giản Tùng Ý dồn dập, “Em nói, em muốn anh ký hiệu hoàn toàn.”
Bách Hoài cảm thấy Giản tùng Ý không hiểu, bắt đắt dĩ giải thích: “Em có biết hay không ký hiệu hoàn toàn bắt buộc phải tiến vào khoang sinh sản bên trong thành kết? Không phải chỉ cắn một cái đơn giản như vậy.”
Cảm giác rằng Bách Hoài xem mình là kẻ ngu si, Giản Tùng Ý tức giận trực tiếp cắn vào hầu kết của anh.
Bách Hoài liền theo bản năng co hai chân ôm lấy cậu, đồng thời hai tay siết chặt lấy eo Giản Tùng ý, cổ họng tràn ra một tiếng thở dốc trầm nhẹ.
Cảm nhận được phản ứng của Bách Hoài, Giản Tùng Ý càng tức giận hơn.
Người này rõ ràng khó chịu như vậy, cũng vì đau lòng cho cậu mà nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng chỉ có anh đau lòng cậu thôi sao, có biết cậu cũng sẽ vì anh mà đau lòng?
Giản Tùng Ý hiện tại cố gắng nhẫn nhịn không kích động đem Bách Hoài bá vương ngạnh thượng cung*, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Bách Hoài, anh có phải thật sự cho rằng cái gì em cũng không hiểu? Em hiểu, cái gì em cũng đều hiểu, em không chỉ biết đến ký hiệu hoàn toàn bắt buộc phải tiến vào khoảng sinh sản, sau đó thành kết, em còn biết vì bảo vệ Omega, hiện tại có rất nhiều loại thuốc tránh thai hoàn toàn không làm hại đến Omega. Em vì để cho anh ký hiệu hoàn toàn, em đã trăm phương ngàn kế tính toán, tuyệt đối không phải tùy hứng.”
*cưỡng gian
Giản Tùng Ý da mặt mỏng, vốn không thể nói ra những lời như thế, nhưng vì để nhượng bộ tên ngốc Bách Hoài, cậu rõ ràng phải bất chấp một vài việc.
“Em vốn là muốn chờ sau khi thi đại học, tìm một cơ hội thích hợp cùng anh làm, thế nhưng chờ đợi không bằng đúng dịp, tới tìm anh vừa đúng là thời điểm tốt, em không thừa lúc này để gạo nấu thành cơm liền không phải là một người đàn ông.”
Bách Hoài nhắm mắt lại: “Giản Tùng Ý, đừng rộn chuyện nữa, em biết là anh không nỡ mà.”
“Vậy còn em, em cam lòng nhìn một mình anh khó chịu sao? Anh không muốn ký hiệu hoàn toàn chỉ vì đau lòng em? Nhưng anh đau lòng là đau còn em không biết đau lòng anh sao? Nói trắng ra là anh không có ý nghĩ cùng em sống hết đời, cho nên mới không muốn ký hiệu em?”
“Anh không phải…” Bách Hoài không nói nên lời.
Giản Tùng Ý không có ý định nhường anh, vẫn như cũ hùng hổ dọa người hét: “Nếu như không phải, tại sao anh lại không muốn chứ?”
“Anh sợ em không suy nghĩ kỹ, sẽ hối hận.”
“Hối hận cái rắm! Em xác định bản thân không thành thục thận trọng như anh, thế nhưng không có nghĩa em đưa ra lựa chọn mà không chịu trách nhiệm. Em là người trưởng thành, muốn anh ký hiệu hoàn toàn là bởi vì đời này người em chọn là anh, cho nên muốn cùng anh xác định mối quan hệ độc nhất vô nhị trên thế giới này, như vậy em liền không lo lắng sợ hãi anh sẽ bỏ em mà đi. Anh có biết không, lần này anh đi, em một mình có biết bao khổ sở, em thật sự vô cùng chán ghét cảm giác lo lắng và sợ hãi này.”
Giản Tùng Ý không phát hiện âm thanh của mình có bao nhiêu nghẹn ngào khi nói ra: “Em biết, ở trong lòng anh, anh luôn cảm thấy anh yêu em nhiều hơn em yêu anh, nhưng không phải như vậy, em chỉ là không biết biểu đạt thế nào, thế nhưng em thật sự rất yêu anh. Cho nên em không muốn anh vì em mà ủy khuất chính mình, em cũng không muốn nhìn anh tự bức mình mà cầu toàn mọi chuyện, từ nhỏ đến lớn anh không khi nào tùy hứng việc gì, cho nên em muốn anh có thể ở trước mặt em không cần phải cực khổ như vậy, có thể làm hết mọi chuyện mà anh muốn không phải lo nghĩ trước sau.”
Giản Tùng Ý nghĩ đến anh vì mình mà làm tất cả, nghĩ đến anh phải khổ nhiều năm như vậy, cậu cảm giác khóe mắt cay làm sao cũng không nhịn được, trái tim không ngừng đau đớn: “Bách Hoài, anh kỳ thực có thể bốc đồng, thật đó, nếu không ai thương anh, thì còn có em thương anh mà.”
Cậu cúi đầu hôn lên khóe mắt có nốt ruồi lệ chí kia.
“Em thật sự nghĩ kỹ rồi, em phải thích anh cả đời, đối tốt với anh cả đời, cho nên anh có nguyện ý hay không ký hiệu em, nói cho em biết suy nghĩ của anh.”
Giản Tùng Ý mím môi của mình, nếm được một chút mặn.
Không chờ cậu phản ứng lại, mắt Bách Hoài cũng ngấn đầy nước, một giây sau cậu liền bị đặt ở dưới thân, bị đôi môi của Bách Hoài bao bọc.
Ngoài phòng mưa rào rả rích.
Trong phòng tuyết lớn tùy ý rơi.
Trận tuyết này nói tới là tới, từ trước đến này chưa từng hung mãnh như vậy, hoa hồng khởi đầu còn có thể đối kháng, từ từ liền trở nên không chống đỡ nỗi sức mạnh của nó, chỉ có thể nằm rạp trên đống tuyết trắng, run rẩy, mặc cho tuyết tùng tuý làm bậy mà quật ngã.
Đến cuối cùng, ngay cả run rẩy cũng không thể, hoa hồng chỉ có thể mềm mại mà co quắp thành một đống hoa hồng yếu ớt, nhìn qua có chút đáng thương
Đến khi tuyết rơi xuống đọng chung quanh hoa hồng thành nước, tại thời điểm đó rõ ràng thấy được hoa hồng nở rộ vô cùng vui sướng.
Vui thích chưa bao lâu, nhụy hoa hồng bị tuyết tùng hoàn toàn ngăn chặn lại, tại thời điểm đó tuyết tùng cũng thông qua tuyến thể mà triệt để tiến sâu vào mỗi một tế bào hoa hồng, chiếm được toàn bộ, mùi tin tức tố dày đặc, Alpha chưa lúc nào thỏa mãn như hiện tại.
Giản Tùng Ý chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ, máu huyết trên người cùng suy nghĩ đều bị Bách Hòa chiếm đoạt đánh dấu.
Cậu cảm thụ được mình bị giữ lấy, tuyến thể của mình bị cắn phá.
Đầu óc trống rỗng.
Sau đó cậu chỉ nghe Bách Hoài nói: “Giản Tùng Ý, anh yêu em, anh vĩnh viễn yêu em.”
Giây phút đó, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng Bách Hoài điên cuồng đến mức không che giấu đi dục vọng cùng yêu thương, Giản Tùng Ý có thể cảm nhận rõ ràng chính mình đối với Bách Hoài ỷ lại cùng quyến luyến, cậu cũng nhận ra được rõ ràng, giây phút này cậu thuộc về Bách Hoài, Bách Hoài cũng thuộc về cậu.
Mười tám năm, gặp gỡ, làm bạn, hiểu nhau, yêu nhau.
Bọn họ rốt cục ở trên thế giới này trở thành độc nhất vô nhị của nhau, bởi vì họ thuần phục lẫn nhau, cũng bị chi phối bởi nhau.
Giản Tùng Ý cảm thấy tâm hồn vắng vẻ của mình được lấp đầy.
“Bách Hoài, rốt cuộc em cũng trở thành Omega của anh.”
Người phía sau lại đem cậu ôm chặt hơn chút, ngữ khí trịnh trọng.
“Em không phải Omega của anh, em là Giản Tùng Ý của anh.”
[…]
Lúc Giản Tùng Ý tỉnh lại, trong chăn chỉ có một mình cậu.
Cậu lập tức muốn ngồi dậy tìm Bách Hoài, nhưng mà vừa ngồi dậy, liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Đau.
Bách Hoài tên khốn Alpha kia, tại sao lại là Alpha cao cấp cơ chứ, Alpha cao cấp thật đúng là ma quỷ mà.
Giản Tùng Ý vô lực ngã về lại ổ chăn.
Sau đó cửa phòng ngủ mở ra.
Bách Hoài đã thay đổi một thân quần áo ở nhà, ra dáng lắm, nhìn thấy anh tươm tất như vậy rồi nhìn lại mình, Giản Tùng ý chỉ mặc mỗi cái quần lót chẳng khác nào kẻ lang thang đáng thương thảm hại.
Giản Tùng Ý dùng chăn đem mình che kín lại.
Trải qua một đêm ký hiệu hoàn toàn vô cùng phóng túng, nhờ có Giản Tùng Ý nguyện ý cùng anh ký hiệu hoàn toàn, Bách Hoài nhận thấy kỳ nhạy cảm của anh đã dịu đi nhiều, cả Giản Tùng Ý cũng vậy, trang thái hiện tại của cả hai khá tốt.
Bách Hoài mang nước cùng thuốc đến, nhìn lên giường thấy Giản Tùng Ý bao lấy bản thân như cái kén nhỏ chỉ lộ cái đầu tức giận đang trừng mắt nhìn anh, anh buồn cười nhịn không được đi tới cúi đầu hôn cậu một cái, cười nói: “Điệu bộ này là làm sao? Cảm thấy nam sinh cấp ba thanh thuần nghèo khó anh đây phục vụ em không hài lòng à?”
“Bách Hoài cái tên khốn nhà anh!” Giản Tùng Ý muốn mắng người, kết quả mắng ra, phát hiện giọng mình khàn đến kỳ cục.
Bỗng nhớ lại ngày hôm qua cả một đêm chính mình phóng đãng, nhất thời mặt liền đỏ.
Sau đó càng tức.
Bách Hoài tên súc sinh này!
Tên Alpha ỷ vào chính mình chiếm thế thượng phong, bắt cậu nịnh anh đến vui vẻ bảo cậu nói cái gì đều nói hết.
Gọi Hoài ca ca cùng lão công* đến khàn cả giọng!
#cái này chắc ai cũng biết rồi nhưng để lão công hay hơn chồng mà đúm kh:>
Cái gì mà nói là đau lòng cậu?!
Nhổ vào!
Vừa mới nói đau lòng mình, một bên lại ra sức không ngừng nghỉ!
Giản Tùng Ý càng nghĩ càng giận.
Bách Hoài nhìn vẻ mặt của cậu, nằm lên giường, ôm lấy cậu, thấp giọng dụ dỗ nói: “Có phải đau lắm không?”
“Phí lời! Anh thử xem! Anh dùng sức trâu bò như vậy, em phải nằm chịu trận, anh nói em có đau hay không!”
“Không phải là em nằng nặc trêu chọc anh trước à.”
“Vậy sao anh không nghe em nói chậm một chút!”
“Nhưng khi anh chậm em liền muốn cào anh.”
“…”
Giản Tùng Ý đột nhiên đuối lý.
Xoay người, không để ý tới Bách Hoài.
Bách Hoài khẽ cười một tiếng, nặn nặn cái tai đỏ ngầu của cậu: “Bảo bối, anh đang trong kỳ nhạy cảm, tối qua như vậy đã rất khắc chế rồi. Bây giờ em cảm thấy sợ rồi sao?”
Giản Tùng Ý cảm thấy được chính mình càng đuối lý hơn.
Bình tĩnh mà xem xét, Bách Hoài tối hôm qua quả thật là ôn nhu kiên trì đến mức tận cùng, tâm tình cũng cực kỳ khắc chế, đừng nói đến không giống Alpha đến kỳ nhạy cảm, ngay cả Alpha trong thời điểm bình thường nhất cũng chưa chắc có thể chăm sóc Omega tận tình như vậy.
Sau đó, cũng do bản thân cậu khi kết hợp không kiểm soát được tự làm xằng làm bậy, cũng không trách Bách Hoài được
Bản thân từ đầu tới đuôi đều là tự làm tự chịu.
Giản Tùng Ý nằm xoay lưng về phía Bách Hoài, anh không biết cậu đang suy nghĩ gì, chỉ là nhìn thấy tai của cậu càng ngày càng hồng không nhịn được tiến tới cắn một cái.
“Bảo bối, em đang nghĩ ngợi chuyện gì không lành mạnh à?”
“Em không có!”
“Không có mà sao tai em lại đỏ như vậy?”
“…”
“Em nói xem, cái này có phải em thấy tối qua sảng khoái nhưng lại không nhận không?” . ngôn tình ngược
“Bách Hoài anh cút nhanh cho ông!”
“Được được được, anh cút, thế nhưng trước khi cút, bảo bối em có thể trước hết ngồi dậy uống thuốc không?”
Giản Tùng Ý không phải người không hiểu đạo lý, cũng không dám hồ đồ với sức khỏe mình, biến thành bé ngoan ngồi dậy lấy thuốc cùng nước ngoan ngoãn uống vào.
Sau đó nhăn nhó hỏi: “Anh sáng sớm ra khỏi nhà chính là đi mua thuốc?”
#chắc kh phải thuốc tránh thai đâu ha, hay là nó dị tr:)?
“Ừm.” Bách Hoài cầm lấy chén nước, đi tới đầu giường, bóc một viên kẹo sữa, để vào miệng Giản Tùng Ý, “Thuận tiện đi siêu thị mua đồ ăn, buổi trưa nấu canh cho em uống, buổi chiều chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh mang em đi một nơi.”
Giản Tùng Ý mím môi ngậm kẹo sữa, nói lầm bầm: “Em mệt, không muốn đi, chỉ muốn cùng anh ở nhà thôi.”
Bách Hoài cười xoa xoa đầu cậu: “Phải đi, anh đã ký hiệu em rồi, gì cũng đã làm, chung quy phải cho em một danh phận chứ, không thể để bạn trai nhỏ của anh chịu thiệt được.”
Giản Tùng Ý nhấc lông mày: “Anh muốn mang em đi chỗ nào? Anh lại muốn làm việc gì! Anh đừng tưởng rằng em thật sự không còn khí lực đánh người, em cho anh biết, em còn có thể đại chiến ba trăm hiệp. A… Bách Hoài anh, anh làm gì!”
“Em không phải nói em còn có thể đại chiến ba trăm hiệp sao? Đút anh ăn viên kẹo sữa thì có làm sao?”
“Anh không biết xấu hổ!”
“Anh cảm thấy kỳ nhạy cảm của mình vẫn còn, em nói, anh có thể tùy hứng.”
“…”
“Bảo bối nhỏ, mùi vị tin tức tố của em nồng quá đi.”
“…”
“Ừm, nó rất ngọt, bảo bối!”
- ---------------------------
7/9/23.
Đột nhiên thấy chương này bị bê sang nhà một người khác:< Thậm chí còn kh buồn sửa mấy cái lời i i a a của tui nữa chứ, tui sầu chớt mất. Đã mất công bê đi thì sửa sao cho nó hay chứ, tui còn chưa có thời gian beta lại nữa nè. Ôm cuốn này từ cuối năm 2021 đến 2023 mới xong là phải hiểu tui lười cỡ nào rồi ha. Có sửa dần rồi nhưng mới có mấy chương thui nên làm ơn, có bê đi thì hãy sửa sao cho nó hay chứ đọc phải như vậy tui buồn lắm 😭😭😭