Định đợi chốt xong mới up nhưng mà tui rảnh nên thôi up luôn
Bách Hoài quyết định cầu hôn sau khi anh đăng ký bằng sáng chế đầu tiên và bán thành công cho một công ty dược phẩm.
Khi đó anh là nghiên cứu sinh năm nhất.
Bách Hoài kiếm được món tiền chân chính đầu tiên của cuộc đời mình.
Đây cũng không phải phát minh độc quyền vĩ đại gì, bán giá cũng không cao, xấp xỉ một trăm ngàn, đối với một người lớn lên từ trong phú quý vinh hoa như Giản Tùng Ý cũng không phải là nhiều nhặn gì.
Thế nhưng Bách Hoài vẫn rất vui, việc này có nghĩa là anh bắt đầu có năng lực chân chính gánh vác cuộc sống giữa anh và Giản Tùng Ý.
Dù có như thế nào thì anh cũng sẽ không để Omega quý giá nhà mình chết đói.
Vì vậy, vào tháng 12 năm đó, anh đã xin thầy hướng dẫn cho mình nghỉ phép.
Thầy hướng dẫn không chút đắn đo chấp nhận ngay.
Bách Hoài có lẽ là sinh viên tài năng và chăm chỉ nhất Khoa Nghiên cứu Y học Omega của Đại học Thanh Hoa trong những năm gần đây.
Ngoại trừ thời gian về nhà lúc đêm xuống và một ngày nghỉ cuối tuần, khoảng thời gian còn lại anh đều ở trong phòng thí nghiệm, vừa khiêm tốn lại có chính kiến riêng, vừa chăm học lại cần cù.
Vả lại, trên người Bách Hoài luôn tồn tại một loại sức mạnh, như thể có một niềm tin nào đó chống đỡ đằng sau.
Cho dù Bách Hoài có bận đến mấy, dù đôi khi làm thí nghiệm đến ba bốn giờ sáng thì anh nhất định sẽ về nhà nghỉ ngơi, rồi bảy tám giờ sáng hôm sau lại quay về phòng thí nghiệm.
Thầy hướng dẫn đã từng hỏi anh lúc đó tại sao không ở phòng nghỉ mà nghỉ, tại sao nhất định phải về nhà.
Rồi thầy thấy người học sinh hằng ngày vẫn lạnh lùng ít nói kia bỗng dưng lại cười, cười đến dịu dàng, anh trả lời rằng, "Vì ở nhà có người đang đợi em về."
Loại dịu dàng này giống như là dành cho một thứ gì đó trân quý, một thứ gì đó đặt trên đầu quả tim mà nâng niu, quyến luyến.
Thầy hướng dẫn cũng là người từng trải, thầy hiểu rõ nên cũng không bao giờ hỏi đến nữa.
Mà lần Bách Hoài xin nghỉ này, thầy vẫn không kìm lòng được mà hỏi một câu tại sao.
Bách Hoài vẫn cười dịu dàng như ngày đó, "Bởi vì em không muốn để cho cậu ấy đợi nữa."
Thầy bật cười, "Được rồi, vậy thì đừng để người ta đợi. Mau đi đi, nếu chuyện này không thành thì đừng về gặp thầy nữa."
Tuy rằng Bách Hoài chưa từng nói qua nhưng anh vẫn luôn muốn nghiên cứu thuốc để Omega miễn dịch được với tin tức tố của Alpha. Từ điểm này có thể nhìn ra, có một Omega mà Bách Hoài rất muốn bảo vệ.
Thầy hi vọng học sinh của mình có thể lấy được Omega này về nhà.
Bởi vì ông rất quý người học trò này của mình.
Bình tĩnh và lý trí, thông minh nhưng cần cù, điềm tĩnh và tỉ mỉ, nhẹ nhàng nhưng nặng tình.
Một người trẻ như vậy xứng đáng có một người trân trọng mình.
Sau khi Bách Hoài rời khỏi, thầy hướng dẫn đứng bên cửa sổ.
Ông thấy bên ngoài trời bắt đầu đổ tuyết, một thanh niên đang cầm ô đứng đợi, thấy Bách Hoài xuất hiện thì người đó lập tức chạy tới.
Rồi hai người trao nhau cái hôn tự nhiên giữa gió tuyết.
Người thầy già bật cười, thằng nhóc này thật không biết kiêng dè, không hiểu sao ở chung biết bao nhiêu năm mà vẫn còn dính nhau như vậy được nhỉ?
Kì quái thật.
Chỉ có điều là mình nên bắt đầu chuẩn bị tiền mừng thôi.
Tốt thật.
Không biết trước khi mình về hưu có thể bế đồ tôn* hay không nhỉ?
*đồ tôn: con của học trò
[…]
Lúc Bách Hoài bảo Giản Tùng Ý nghỉ vài hôm, Giản Tùng Ý cứ nghĩ là lâu lắm rồi anh mới được nghỉ phép nên muốn dẫn cậu đi chơi, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều.
Gần đây hai người đều đang chuẩn bị chuyện ra xuất ngoại vào năm sau, lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi thoải mái, giờ nên đi thư giãn đầu óc một chút.
Cả hai xuất phát vào đêm Giáng sinh.
Bách Hoài mượn máy bay tư nhân của Bách Hàn bay tới Hokkaido.
Bách Hàn đồng ý, nhân tiện còn đăng kí các tuyến quốc tế cho anh.
Mấy năm nay quan hệ giữa hai cha con khá lạ lùng, không xa không gần. Nhưng sự đối nghịch của Bách Hoài dành cho cha mình cũng đã giảm đi rất nhiều. Thỉnh thoảng Bách Hàn nhớ ra, ông sẽ nhờ trợ lí hỏi đôi lời xem hai người có cần cái gì không.
Thậm chí tết Âm lịch năm nào đó, ông còn chuẩn bị quà mừng năm mới cho Bách Hoài và Giản Tùng Ý.
Giữa hai cha con tưởng chừng như đã đạt được một sự hòa giải vi diệu, nhưng có lẽ vì chung một vết thương lòng nên vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn.
Giản Tùng Ý bắt đầu hiểu chuyện hơn, đôi khi sẽ chủ động nói cho Bách Hàn biết tình hình gần đây của Bách Hoài.
Về lý do tại sao, có lẽ là do câu nói “Đúng là cậu không quên những gì tôi đã dạy cho cậu” mà Bách Hàn nói với Bách Hoài và câu “Ông ấy có tóc bạc rồi’’ của Bách Hoài.
Cậu nghĩ, thật ra đau đớn của Bách Hàn, có lẽ không ai hiểu được.
Nghĩ đi, nếu có một ngày mình đi trước Bách Hoài, hoặc là Bách Hoài đi trước mình, mình đã đau đến độ không thể chấp nhận được rồi.
Cho nên chắc chắn Bách Hàn có nỗi đau mà chỉ mình ông chịu đựng.
Chỉ có điều Giản Tùng Ý cậu và Bách Hoài sẽ không có một ngày như vậy đâu. Bởi vì cả hai rất may mắn, hơn nữa cậu còn chưa bán hết cho Bách Hoài ba mươi ngàn đóa hoa hồng mà.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy khi Bách Hoài hỏi Bách Hàn về việc mượn phi cơ riêng, việc này kiểu như lấy dao mổ trâu để giết gà, rất tư bản hủ bại.
Nhưng tuyệt nhiên Bách Hoài không cảm thấy vậy. Anh thấy mình đúng lí hợp tình, hơn nữa còn tận dụng được máy bay nhà mình, ở trên đó muốn làm gì thì làm khiến cho Giản Tùng Ý đỏ mặt.
Cho dù cả hai ở cùng nhau đã năm năm, nhiều rào cản đã biến mất, thế nhưng cái tính dễ xấu hổ của Giản Tùng Ý vẫn không thay đổi.
Cho dù có lúc cậu chủ động phản công, nhưng tiến bộ của con sóc nhỏ này vẫn không theo kịp tiến bộ của cẩu nhà em, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt mắng Bách Hoài súc sinh.
Vất vả lắm sóc nhỏ bị trêu đùa nào đó cũng xuống được máy bay, cậu tưởng rằng mình sắp được thả về với tự do thì lúc ở suối nước nóng trong khách sạn ở Hokkaido, cậu lại được "nô đùa" cùng với bạn trai mình lần nữa
Mấy tháng nay, ngoại trừ lúc Giản Tùng Ý đến kì phát tình thì Bách Hoài sẽ xin nghỉ để ở bên cậu, thời gian còn lại thì bận rộn, chỉ được một ngày phép một tuần thế nên "tần suất" của cả hai là một tuần một lần.
Theo lí thuyết, đôi chim cu càng già thì càng không xê dịch nhiều nữa.
Thế nhưng không biết vì sao, tình yêu giữa hai người vẫn nồng đậm nóng ấm như ngày đầu, đối với nửa kia dù có mê luyến như thế nào cũng không đủ.
Dù là trái tim hay cơ thể đều như vậy.
Hơn nữa không biết là bầu không khí ở suối nước nóng thật tốt hay là tình cảm được hâm nóng thêm, tóm lại cả hai đều ở trong trạng thái rất tốt.
Thỏa mãn quyến luyến tựa như lâu rồi chưa được buông thả chính mình.
Cuối cùng Giản Tùng Ý ngồi phịch trong lòng Bách Hoài, ngâm mình dưới suối nước nóng, ngắm vẻ đẹp chân thực của vầng trăng sáng ngời nơi xứ tuyết lạnh.
Bách Hoài cúi đầu hôn lên môi cậu.
Sau đó lại là một màn quấn quýt triền miên.
Cả hai khát cầu lẫn nhau tận sâu trong xương tủy, cho đến khi Giản Tùng Ý thật sự chịu không nổi nữa mà ngất đi.
Sáng hôm sau Giản Tùng Ý tỉnh dậy, Bách Hoài đã đi đâu mất.
Cậu đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa bình minh sáng soi, trời đất trắng xóa một màu, tuyết phủ đến tận đường chân trời, sạch sẽ thuần túy.
Giản Tùng Ý nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Đây là mùi cậu thích.
Lúc trước cậu rất ghét mùa đông, sau này lại bởi vì Bách Hoài mà thích nó.
Bởi vì mùa đông có tuyết, giống như mùi tin tức tố của Bách Hoài vậy.
Chỉ là không biết mới sáng sớm mà Bách Hoài đã đi đâu mất rồi.
Giản Tùng Ý suy nghĩ, có thể vì hôm nay là lễ Giáng sinh, lại là ngày kỉ niệm năm năm hai người bọn họ bên nhau nên lão súc sinh Bách Hoài muốn tán tỉnh lừa gạt Omega ngây thơ là mình đây.
Vừa nghĩ đến đó, Giản Tùng Ý đã bật cười.
Cậu thật sự thích Bách Hoài, bên nhau năm năm rồi mà càng ngày càng thích. Mãi đến tận sau này cậu cũng không rõ, tại sao lại có một Bách Hoài tốt như vậy, mà mình thì may mắn bao nhiêu mới được Bách Hoài thích.
Giản Tùng Ý chạm vào chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình.
Cậu đã nghĩ kĩ rồi, sau khi giải quyết chuyện đi du học xong xuôi, cậu sẽ cầu hôn Bách Hoài.
Giản Tùng Ý muốn trói Bách Hoài cả đời bên cạnh, cả đời cũng chỉ được yêu mình cậu.
Nếu lúc đó Bách Hoài mà không đồng ý, Giản Tùng Ý sẽ chặt ngang chân chó của anh.
Vừa nghĩ đã vui, Giản Tùng Ý lại cười.
Mình thật sự, thật sự thích Bách Hoài mất rồi.
Cậu nhóc nào đó đang ngồi cười ngây ngô thì bỗng nghe được tiếng người gọi tên mình.
Giọng nói trong trẻo thanh dịu lại càng rõ hơn vào lúc bình minh ở xứ tuyết yên tĩnh.
Giản Tùng Ý đi tìm tiếng gọi ấy, cậu quay người, đi về hướng khác của phòng, mở cửa ra.
Giây phút mở cửa ra kia, Giản Tùng Ý nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy tuyết trắng rộng mênh mông, trên nền tuyết có ngàn bông hoa nở rộ, tất cả đều là hoa hồng đỏ rực trải tới tận chân mây, vô cùng vô tận.
Màu trắng cực kỳ tinh khiết, màu đỏ cực kỳ mạnh mẽ, và sự tương phản thị giác mạnh mẽ tạo ra vẻ đẹp tuyệt đỉnh.
Mà Bách Hoài đứng trên lớp tuyết, giữa ngàn hoa mà lặng im nhìn cậu.
Thấy cậu bước ra, anh mới nở nụ cười nhẹ: "Thích không?"
Giản Tùng Ý vẫn chưa hết choáng ngợp.
Bách Hoài dịu dàng nói: "Nơi này có tất cả là ba mươi ngàn đóa hoa hồng, em đã nói rồi nên em phải bán cho tôi, mỗi ngày một đóa, để tôi mỗi ngày đều có hoa hồng nhỏ."
"Em giữ lời mà."
"Thế nhưng con người tôi hơi bá đạo, sợ lỡ đâu không tính được ý trời, tôi đây sẽ lỗ lớn. Giờ tôi đành ép mua ép bán thôi, em thấy vậy được chứ?"
Tim Giản Tùng Ý đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập, giữa bầu không khí lạnh lẽo, hơi thở của cậu đọng lại thành một màn sương trắng, làm mơ hồ tầm mắt.
Trong sự mờ mịt nơi đáy mắt, nụ cười của Bách Hoài lại càng dịu dàng hơn.
Anh nói: "Giản Tùng Ý, chúng ta biết nhau hai mươi ba năm, ở cùng nhau năm năm. Từ lúc tôi có trí nhớ đã muốn chăm sóc em, bảo vệ em, làm em vui vẻ. Những ngày sau đó em cũng quan tâm tôi, bảo vệ tôi, làm tôi vui. Trong suốt cuộc đời này, em luôn là người mang ánh sáng và ấm áp đến bên tôi, cho nên thế giới này không còn ai khiến tôi cảm thấy quan trọng, cũng không có ai khiến tôi tình nguyện cùng chia sẻ quãng đời còn lại. Vậy nên tôi nghĩ sau này dù cho có xảy ra bất kì chuyện gì, có là sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa, cũng không thể khiến tôi từ bỏ nửa kia là em. Tôi yêu em, yêu đến mức không có thuốc chữa, không thể tự kiềm chế nổi mình nữa rồi."
Cổ họng Giản Tùng Ý ngẹn ngào, giọng nói run rẩy, cậu đứng thẳng người, chân thành nhìn thẳng về phía Bách Hoài: "Em cũng yêu anh."
Ý cười của Bách Hoài càng lúc càng sâu.
"Tôi biết, em yêu tôi là chuyện may mắn nhất trên đời này. Ngày sinh nhật mười tám tuổi đó em đã chia một nửa may mắn của em cho tôi. Em nói kể từ năm mười tám tuổi, tôi sẽ may mắn cả đời. Đúng là em không gạt tôi. Thế nhưng tôi có chút lòng tham, tôi đã may mắn năm năm rồi, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ, tôi còn muốn may mắn thêm nhiều năm nữa. May mắn mãi cho đến khi chúng ta dần dần già đi, đến khi tôi biến mất khỏi thế giới này, tôi vẫn muốn may mắn như vậy. Đấy là lòng tham của tôi, em có ghét bỏ không?’’
Giản Tùng Ý mỉm cười: "Em cũng thích vậy, thật ra anh còn có thể tham lam hơn thế nữa."
Bách Hoài cũng cười.
Anh chậm rãi đi về phía trước, đi đến trước mặt Giản Tùng Ý, rũ mắt nhìn cậu: "Nghe lời em, tôi sẽ tham lam hơn nữa."
Tim Giản Tùng Ý đập nhanh lắm rồi, nhanh đến nỗi cậu phải thở 'phù' ra một hơi.
Rồi trong lớp sương mờ mỏng, Bách Hoài quỳ một chân lên đất.
Anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà anh mua bằng tất cả tiền tiết kiệm của mình rồi nhìn về phía Giản Tùng Ý.
Người lạnh lùng nhất nhưng tình cảm lại thẳng thắn nhất, mãnh liệt nhất, nóng ấm nhất.
Bách Hoài hỏi: "Giản Tùng Ý, em có nguyện ý làm bạn đời của tôi, vĩnh viễn yêu tôi, sống chung quãng đời còn lại với tôi không?"
Giản Tùng Ý cúi đầu nhìn vào đáy mắt của Bách Hoài, nơi đó chứa chan phản chiếu tràn đầy hình bóng của hai Giản Tùng Ý nho nhỏ.
Giản Tùng Ý chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của Bách Hoài đối với mình, cậu cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của mình đối với anh.
Bởi vì cậu không tưởng tượng nổi nếu có một ngày nào đó, sinh mệnh này không có Bách Hoài bên cạnh vậy thì sẽ phải làm thế nào đây?
Cậu nghĩ, nếu thật sự có một ngày như vậy, vậy thì sinh mệnh này chắc chắn mất đi sắc màu.
Cho nên cậu không cho phép ngày đó tồn tại.
Vì thế Giản Tùng Ý cúi người, hai tay ôm lấy mặt anh, đặt một nụ hôn sâu mang theo sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
"Bách Hoài, em đồng ý. Em nguyện ý làm bạn đời của anh, vĩnh viễn yêu anh, cùng anh sống quãng đời còn lại."
Sự yên tĩnh lúc sớm mai, từng tấc tuyết đọng, từng đóa hoa hồng cùng nghe lời thề của hai người.
Thời khắc chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út kia, bầu trời bỗng nổi tuyết lả tả, thế gian mênh mông dần được phủ một màn trắng xóa.
Hai người thiếu niên cứ như vậy mà ước định cả đời.
Sau này, Giản Tùng Ý nhớ lại ngày trời tuyết đó, có lẽ đó là điềm tốt mà ông trời chứng giám cho mình.
Dù sao mỗi lần tuyết rơi trên thế gian này, đều là ước hẹn của trời xanh dành cho mặt đất, ước hẹn cùng nhau đầu bạc.
Mà Giản Tùng Ý cũng dùng cả sinh mệnh này tặng cho Bách Hoài một hi vọng.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài sẽ mãi mãi yêu nhau, cho nên cả hai sẽ tốt.
Nhất định sẽ tốt.