Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O FULL

Các nhân viên của Công ty Khoa học Kỹ thuật Rose có một sự tôn thờ mù quáng đối với ông chủ Giản và ông chủ Bách của họ.

Ngài Giản du học ở nước ngoài, năm 25 tuổi về nước và thành lập công ty công nghệ này, với nguồn vốn dồi dào của gia đình và năng lực của bản thân, cậu đã xoay sở để khiến công ty hoạt động tốt trong hai, ba năm nay

Hơn nữa, hai mươi bảy tuổi, lão đại* (ở đây là BH) của bọn họ cũng đã hoàn thành bằng tiến sĩ, tuổi còn trẻ đã đạt được một ít thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu thuốc Omega.

Vì vậy, với sự hỗ trợ tài chính của ngài Giản, ngài Bách đã tìm những người lão luyện và cố vấn của trường đại học, thuyết phục họ thành lập phòng thí nghiệm thuốc miễn dịch pheromone Omega tiên tiến nhất ở Trung Quốc.

Bởi vì nguyên tắc hoạt động của Công ty Rose là "giảm thiểu tổn hại về thể chất đối với Omega, tăng cường hoàn toàn quyền tự chủ lựa chọn của Omega và cung cấp điều kiện sống và làm việc tốt hơn cho Omega", nguyên tắc này phù hợp với xu hướng chính sách quốc tế hiện nay, vì vậy chính phủ cũng cho công ty rất nhiều ưu đãi thuận lợi và hỗ trợ kỹ thuật.

Chưa kể cha của Giản Tùng Ý và Bách Hoài, một người thì giàu có, một người kia lại không thiếu tiền.

Do đó, trong vòng vài năm, Công ty Khoa học Kỹ thuật Rose đã trở thành công ty mới nổi thịnh vượng nhất trong ngành, cậu và Bách Hoài cũng trở thành những người doanh nhân thành đạt nổi tiếng.

Hơn hết, cả hai lại là những người nổi tiếng đẹp trai chết tiệt.

Bởi vì Bách Hoài thuộc về cổ đông công nghệ cốt lõi, phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng thí nghiệm với chiếc áo blouse trắng, vì vậy hình ảnh của anh đối với thế giới bên ngoài tương đối bí ẩn.

Hầu hết mọi người đều cho rằng anh rất cao lãnh, chính là sự xa cách và thờ ơ mà các thiên tài hay thể hiện ra đó.

Nhưng ngài Giản thì khác, là một Omega nổi tiếng, đã ba năm liền cậu được chọn là một trong mười thanh niên giàu có hàng đầu Trung Quốc. Cậu thường xuyên tham dự các sự kiện khác nhau, không những đẹp trai mà còn luôn là điểm nhấn khi ở trước công chúng. Cậu là một dấu hiệu sống của Công ty Rose.

—— Omega, quả nhiên có thể rất mạnh.

Cho nên trừ bỏ lợi thế sản phẩm, lượng thuốc Omega bán ra của Rose đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với các đối thủ cạnh tranh khác.

Nếu chỉ là một Omega thiếu niên trong sáng và đầy triển vọng thì không sao, nhưng trông cậu ấy vẫn rất đẹp trai dù đã bước qua sinh nhật thứ ba mươi. Trên người cậu vẫn toát lên khí chất thanh xuân thẳng thắn, thân hình mảnh khảnh và nét mặt thanh tú, làn da trắng mịn, và mỗi khi cậu xuất hiện trong bộ vest, mọi người liền bị choáng ngợp bởi cái nhếch mép, vòng eo, đôi chân và khuôn mặt của Giản Tùng Ý.

Đến mức ngài Giản rõ ràng là chủ tịch của một công ty công nghệ, mỗi lần lên tạp chí tài chính đều giống như một thần tượng nhỏ lên tạp chí thời trang, vô số người hâm mộ đổ xô đi mua.

Về tính cách của ngài Giản, có người nói anh ấy hơi nông nổi, có người nói anh ấy tùy hứng, nhưng từ khi thành lập công ty mấy năm nay, anh ấy chưa bao giờ có bất kỳ lựa chọn bốc đồng hay sai lầm nào.

Truyền thông từng phỏng vấn hỏi anh có phải sinh thời là một học bá chăm chỉ ngoan ngoãn không, anh cười nói: "Không, tôi từng là một người rất bốc đồng, người yêu tôi đã dạy tôi rất nhiều điều."

Sự tự tin thẳng thắn và niềm tự hào không che giấu đó thỏa mãn hầu hết mọi người về sự tưởng tượng tình yêu của mọi người đối với hình tượng bá tổng.

Cùng với chiếc nhẫn cưới mà ngài Giản không bao giờ tháo ra bất kể dịp nào, chuyện tình giữa hai ông chủ của công ty Rose cũng trở thành huyền thoại một thời.

Và điều mà thế giới bên ngoài không biết là hàng năm công ty sẽ quyên góp rất nhiều thuốc và quỹ cho các khu vực chiến tranh và những khu vực nghèo khó một cách rất khiêm tốn.

Đẹp trai, xuất sắc, tài năng, tốt bụng, đàng hoàng và biết cách giữ mình.

Những lợi ích mà công ty đem lại rất tuyệt vời.

Vì vậy, không có lý do gì để nhân viên của Công ty Rose không tôn thờ hai ông chủ của mình một cách mù quáng cả.

Nếu phải kể đến khuyết điểm nào đó của hai người thì có lẽ là hai người thường coi thường sự sống chết của nhân viên và điên cuồng rải thức ăn cho chó.

Về vấn đề này, giám đốc bộ phận dược phẩm của họ, giám đốc Dương, tiến sĩ Dương Nhạc có điều muốn nói.

Dương Nhạc nói rằng hai người này đã như vậy từ khi học cấp ba, bất chấp sự sống chết của những người khác, họ nhất quyết rải thức ăn cho chó, đến tận trường đại học, nghiên cứu sinh, khi học tiến sĩ, cả trong công việc cũng vậy, không bao giờ biết điểm dừng ở đâu. Thật điên cuồng!

Càng nói, anh càng tức giận, càng nói càng buồn và phẫn nộ, vì vậy dưới sự xúi giục của đám đông, anh đã kể ra rất nhiều chuyện trong quá khứ, điều này khiến độ nổi tiếng của Dương Nhạc trong công ty tăng gấp đôi trong một thời gian.

Tuy nhiên, một ngày sau khi hành động đăng bài "Tôi là sóc nhỏ, và sóc nhỏ là tôi" của ngài Giản hồi trước được lan truyền, Dương Nhạc đã được cử đi công tác ở Châu Phi theo một sắc lệnh của tổng công ty.

Trước khi đi, Dương Nhạc mặt mày nhăn nhó rơi nước mắt và không ngừng kêu khổ trong lòng.

"Hừ! Nhiều năm như vậy, bạo quân vẫn là bạo quân chết tiệt!"

Khi rời khỏi công ty, Dương Nhạc tình cờ gặp Bách Hoài mặc áo khoác trắng, đi thẳng xuống xe.

Thấy Dương Nhạc nước mắt ngắn nước mắt dài, Bách Hoài nhướng mày.

Cuối cùng cũng gặp được người có thể chế ngự Giản Tùng Ý, Dương Nhạc lập tức bật khóc cáo trạng: "Bách gia! Tùng ca sắp đày tôi đến Châu Phi rồi! Xin hãy giúp tôi, cầu xin lòng thương xót!!! Tiểu Du vừa mới mang thai, anh cũng biết beta mang thai khó như thế nào mà, hơn nữa tuổi cao còn mang thai, không lo lắng cũng không được!”

Bách Hoài đút hai tay vào túi áo khoác, nhàn nhạt nhìn hắn: "Cậu làm gì với em ấy rồi?"

Dương Nhạc cười hai tiếng: "Ha ha, tôi đây không phải chỉ vô ý truyền bá cái biệt danh sóc nhỏ kia của anh ấy thôi sao."


Bách Hoài yên lặng nhìn Dương Nhạc ba giây, mới chậm rãi nói: "Cậu vẫn còn khỏe mạnh đứng đây là do những năm này em ấy đã trưởng thành, cũng giàu lòng vị tha."

"..."

Dương Nhạc không thể phản bác trong một thời gian và không nói nên lời.

Làm sao hắn có thể bị Bách Hoài làm cho mù quáng mà quên rằng đây vốn dĩ là một thành phần xấu xa giúp cái ác hại người chứ!

Dương Nhạc thực sự sắp khóc.

Cũng may Bách Hoài còn có chút lương tâm, vỗ vỗ bả vai hắn: "Yên tâm đi, trong vòng ba tháng, em ấy nhất định sẽ chuyển cậu trở về, tôi trước đây có nghe em ấy nói qua, có con bây giờ đều không dễ dàng gì. Nếu muốn, cậu có thể tìm cơ hội đề cập đến việc đổi người đi, vậy nên đừng lo lắng."

Dương Nhạc sửng sốt.

Bách Hoài cười nhẹ, vỗ vai hắn một lần nữa và đi thẳng vào tòa nhà.

Đến khi Dương Nhạc tỉnh lại thì người cũng đã biến mất rồi.

Dương Nhạc cúi đầu cười, đã nhiều năm qu như thế, tại sao Tùng ca vẫn như vậy?

Rõ ràng đứng đắn thôi chưa đủ mà còn phải giả bộ ngầu nữa.

Mình cũng thật là tin tưởng anh ấy mù quáng.

Nếu không, tại sao năm đó hắn không nhận bát cơm mà Viện nghiên cứu quốc gia cho hắn, lại sẵn sàng đi theo anh ấy khởi nghiệp chứ?

Quên đi, phải mau chóng về nhà trước, trên đường còn mua theo một ít kẹo hồ lô cho Du Tử Quốc*.

*thật sự hơi thắc mắc sao Du Tử Quốc là beta nam lại mang thai đc:))?

Khi Bách Hoài xuất hiện trong công ty, văn phòng ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trên thực tế, họ sợ anh hơn là Giản tổng - người được cho là bề ngoài hung dữ.

Ông chủ Giản tính tình không tốt, nhưng sau khi mất bình tĩnh vẫn lắng nghe lời giải thích của mọi người, trong khi ông chủ Bách lần nào cũng rất bình tĩnh, sau đó cũng chỉ nói như vậy, không có chỗ cho sự thay đổi, không có chỗ để người ta khóc.

Và điều quan trọng nhất là mỗi khi ngài Giản mất bình tĩnh, chỉ có ngài Bách mới có thể dỗ dành anh ấy, vì vậy ở một mức độ nào đó, ngài Bách là người nắm giữ chìa khóa cho tâm trạng của cả công ty.

Chỉ là thường ngày anh đều thay quần áo bình thường đến đón Giản tổng tan tầm, hôm nay sao lại mặc áo khoác trắng* đến đây?

*này chắc là đang nói đến áo blouse

Bây giờ đã là tám giờ tối, mọi người trong công ty đã về gần hết, chỉ có phòng chủ tịch là vẫn còn sáng đèn.

Không lâu sau khi Bách Hoài bước vào văn phòng, Giản Tùng Ý liền đi ra gõ vào khung cửa: "Được rồi, tất cả hãy tan ca đi."

"Cảm ơn Giản tổng! Tạm biệt boss!"

Một vài thư ký nhỏ trong văn phòng thu dọn đồ đạc rời đi, rất sáng suốt.

Một người vừa mới nhậm chức không khỏi tò mò hỏi: "Tại sao chúng ta lại phải lén lút chuồn nhanh như vậy?"

"Muốn bị thức ăn cho chó nghẹn chết sao?"

"..."

"Quan trọng là hôm nay Bách tổng mặc áo blouse đến đây."

"Mặc blouse và mặc quần áo bình thường thì có gì khác nhau?"

"Cậu không cảm thấy Bách tổng mặc blouse đặc biệt cấm dục sao?"

"...Có thể nào... xì-"

"Cậu đang suy nghĩ cái thứ màu vàng* gì a! Đừng nghe cô ấy nói nhảm, lão đại mỗi lần mặc blouse tới đây đều là bởi vì phòng thí nghiệm thiếu kinh phí, anh ấy tới để đòi tiền vợ."

*hay ghs, là từ để chỉ ai đó nghĩ bậy bạ những hành động cấm trẻ dưới 🔞


"Này, không phải lão đại cũng là boss tổng hả?"

"Đấy là cô còn chưa biết, tài sản cùng tính mạng của lão đại đều nằm trong tay Giản tổng của chúng ta, anh ấy muốn làm gì thì làm, có thể nói là coi trời bằng vung."

"Oa, Giản tổng ngầu vậy sao?!"

"Chính xác, vậy nên chúng ta làm cấp dưới không phải nên sáng suốt một chút sao?"

"Này-Này......"

"Này-Này......"

Tiểu thư ký đoán không sai, Bách Hoài quả nhiên tới đòi tiền.

Trên thực tế, không thể nói là đòi tiền, bởi vì bất kể là tài khoản cá nhân hay tài khoản công ty, hai người đều có quyền hạn như nhau. Bách Hoài cần dùng tiền về cơ bản chỉ cần anh nói một câu với Giản Tùng Ý thì sẽ có ngay.

Nhưng không biết vì sao, Bách Hoài lại thích loại vui vẻ (vui vẻ đến đòi tiền a) này.

Có lẽ là bởi vì anh nghiện chơi trò người cha giàu có và nam sinh cấp 3 trong sáng với Giản Tùng Ý. Không phải lúc trước cậu nói muốn bao nuôi anh sao, anh liền giúp cậu một tay.

Khi trước, lúc Bách Hoài vẫn chưa tốt nghiệp, dự án phòng thí nghiệm rất thiếu tiền, kinh phí nhà nước hỗ trợ cũng không thể thực hiện được. Với tính tình Bách Hoài anh chắc chắn sẽ không đi nói chuyện tiền nong với Bách Hàn, trừ khi là việc gì đó liên quan mật thiết đến Giản Tùng Ý. Vì vậy, thời gian đó thật sự rất khó khăn.

Ban đầu, Giản Tùng Ý không biết, nhưng một ngày nọ, cậu phát hiện ra Bách Hoài đã lén lút bán căn nhà mà Bách Hàn cho anh. Lúc đó cậu vô cùng tức giận, trực tiếp đè Bách Hoài xuống giường, buộc anh phải giải thích mọi chuyện cho mình.

Sau khi giải thích, ngày hôm sau, cậu trực tiếp tài trợ cho dự án dưới danh nghĩa Công ty Rose.

Tất nhiên về đêm, nam tiến sĩ thuần khiết nghèo khổ đã dùng thân thể của mình để báo đáp rất hậu hĩnh cho vị chủ tịch độc đoán nào đó.

Sau đó, chủ tịch độc đoán Giản lúc nào cũng lo lắng, thỉnh thoảng túm lấy Bách Hoài hỏi anh có thiếu tiền không? Có đang thiếu thiết bị? Thiếu tài trợ hay không?

Mặc dù phòng thí nghiệm của Bách Hoài đã bán rất nhiều bằng sáng chế, ngay cả khi số vốn nắm giữ của Bách Hoài cộng với phần nắm giữ công nghệ tương đương với giá thị trường mười con số, Giản Tùng Ý vẫn lo lắng Bách Hoài không có tiền.

Lúc cậu thi tuyển sinh đại học, cậu đã nghĩ rằng nếu Bách Hoài làm nghiên cứu khoa học thì cậu sẽ hỗ trợ tài chính để Bách Hoài yên tâm nghiên cứu.

Mà Bách Hoài đọc được tâm tư của cậu, cứ như vậy từ một nam sinh trung học thuần khiết nghèo khó, đến nam sinh đại học thuần túy nghèo khó, đến nam sinh tốt nghiệp thuần túy nghèo khó, cuối cùng trở thành một ông chủ nghiên cứu khoa học thuần túy nghèo khó, anh đã ăn bám lên người Giản Tùng Ý không chỉ mới một hai ngày, ngược lại anh còn lấy đó là niềm vui.

Anh đến đòi tiền Giản Tùng Ý, đó chỉ là một cái cớ hoàn hảo để che lấp sự thật đằng sau.

Cửa văn phòng bị khóa.

Cửa chớp phía trước kính suốt từ trần đến sàn được đóng lại.

Sau khi Giản Tùng Ý cho nhân viên tan làm, cậu quay đầu lại nhìn Bách Hoài đang nửa dựa vào bàn làm việc.

'Anh ấy có vóc dáng trưởng thành hơn so với khi còn là một thiếu niên, tính tình cũng kiềm chế và lãnh đạm hơn.'

Chiếc áo sơ mi màu xám đậm được cài cúc tỉ mỉ, chiếc quần dài ôm sát hai chân thon dài thẳng tắp, chiếc áo blouse khoác ngoài chỉ dài đến đầu gối và chiếc kính gọng vàng mỏng trên sống mũi khiến anh trông thật tinh tế và tiết chế.

Nhưng Giản Tùng Ý đã từng thấy một khía cạnh khác của con người dịu dàng và cấm dục này.... Anh là người tham lam, mạnh mẽ nhưng cũng cực kỳ chu đáo trong tình yêu.

Nghĩ đến đây, Giản Tùng cảm thấy mình bị anh quyến rũ.

Cậu đi tới, một tay đỡ mặt bàn vòng qua eo Bách Hoài, tay kia nhéo cằm anh, làm ra một nụ cười nghịch ngợm: "Nghe nói Bách tiên sinh cần tiền?"

Bách Hoài cũng rất phối hợp, sắc mặt lạnh lùng: "Ừ."

"Tiền có thể cho, nhưng không thể cho không, Bách tiên sinh của chúng ta định lấy cái gì đổi a?"

Bộ đồ của Giản Tùng Ý hôm nay rất hợp với cậu, phần eo được thắt vào rất mảnh, màu sắc tôn lên làn da trắng nõn, nhưng cậu còn cố ý làm ra vẻ phóng đãng.

Bách Hoài híp mắt, ánh mắt nguy hiểm.

Giản Tùng Ý vẫn không để ý, tiếp tục lảm nhảm: "Tôi thấy ngoại hình của ngài Bách đây rất hợp với tôi, hơn nữa anh cũng có phần giống chồng tôi, vậy sao anh không cân nhắc trở thành người tình bé nhỏ của tôi?"

Giản Tùng Ý bĩu môi, cậu rất thích trêu đùa Bách Hoài, xé rách vẻ mặt cấm dục này, làm anh tức giận mới thôi, sau đó trêu chọc xong lại chạy đi. Mặc dù lần nào cậu cũng chạy không thoát nhưng cậu chỉ thích trêu chọc thôi.


Bách Hoài híp mắt nhìn cậu, ngữ khí có chút nguy hiểm: "Ồ? Giản tổng còn muốn tìm tiểu tình nhân sao?"

"Người trẻ tuổi đầy triển vọng và thành công như chúng tôi luôn muốn tìm kiếm một hoặc hai người... Cái quái gì vậy! Anh đang làm gì vậy, Bách Hoài?!"

Giản Tùng Ý bất ngờ bị Bách Hoài bế lên.

Bách Hoài rất bình tĩnh trả lời: "Em."

Giản Tùng Ý sững sờ một lúc mới nhận ra ý nghĩa sâu xa trong đó, mặt cậu lập tức đỏ bừng, "Anh điên à! Đây là công ty!"

"Dù sao cũng không phải lần đầu."

"..."

Cánh cửa phòng nghỉ trong văn phòng mở ra rồi đóng lại.

Ngăn cách tiếng khóc đáng thương và bất lực của Giản Tùng Ý.

"Bách Hoài, đồ khốn kiếp!"

"Bách Hoài, thả em ra! Bộ đồ mới của em!"

"Mẹ kiếp, em là người trả tiền, anh đi xuống cho em!"

"Bách Hoài, anh thật sự là cầm thú!"

"Đừng tưởng rằng em không dám đánh anh!"

"Em thật sự sẽ đánh anh!"

"..."

Mùi hoa hồng càng ngày càng nồng trực tiếp bị mùi tuyết tùng áp đảo, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Có chống cự cũng vô ích.

Vì đều không có kết quả tốt.

Cuối cùng, cậu vẫn không vượt qua được đụn tuyết này, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bò trên tuyết kiệt sức mà ngất đi.

Giản Tùng Ý: "Em sai rồi, em không tìm người yêu nhỏ nữa, người trẻ tuổi thành đạt như chúng ta đều phải kiên định một mục tiêu, em thật sự sai rồi..."

"Em nói em sai rồi! Anh còn tới! Anh là cầm thú sao!"

"Bách Hoài, em đệt!"



Tuyết lại rơi dày đặc, sau một lúc lâu Giản Tùng Ý mới được thả ra.

Khi cậu yếu ớt nằm trên giường trong phòng nghỉ, được Bách Hoài ôm vào lòng, cậu cảm thấy mình quá đau khổ khi trở thành tổng tài.

Bách Hoài nhìn bộ dạng tức giận của cậu, cười nói: "Em làm sao còn như trẻ con?"

"Cút đi! Cầm thú!"

"Là em trêu chọc anh trước."

Giản Tùng Ý cảm thấy tức giận, không muốn nói chuyện, quay người lại, nhìn bộ đồ mới nhàu nhĩ của cậu trên mặt đất, càng tức giận hơn.

Bách Hoài từ phía sau ôm lấy cậu: "Một tháng nay anh bận rộn, ít gặp em, anh nhớ em, cả người đều nhớ em."

"Không biết xấu hổ."

"Dự án sẽ kết thúc vào tháng tới, vừa hay sắp tới là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của chúng ta. Chúng ta ra ngoài vui vẻ nhé, được chứ?"

"Em còn nghĩ anh sẽ sống luôn trong phòng thí nghiệm đấy!"

"Vớ vẩn, lúc nào anh cũng về nhà với em."

"Lúc anh về thì em cũng ngủ thiếp đi rồi còn đâu."

"Nhưng mỗi ngày anh đều hôn em trước khi đi ngủ, cả trước khi ra ngoài nữa."

"Hừ."

Giản Tùng Ý cọ vào cánh tay Bách Hoài.

Bách Hoài cười khẽ: "Em nói xem, nhân viên của em mà biết sau lưng họ Giản tổng trẻ con như vậy, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”


"Ai trẻ con?"

"Được, được, không phải." Bách Hoài cười dỗ dành, "Nghe nói em ném Dương Nhạc đi châu Phi?"

"Ừm, anh cũng biết Du Tử Quốc đang mang thai, cha mẹ cậu ấy mấy năm nay sức khỏe không tốt, em muốn nhân cơ hội này hỗ trợ xây dựng, đợi Dương Nhạc về sẽ cho cậu ta gia nhập hội đồng quản trị, nhận thêm 1% cổ phần."

Bách Hoài ôm Giản Tùng Ý chặt hơn một chút.

Quả nhiên, mặt trời nhỏ của anh vẫn là mặt trời nhỏ như vậy, cậu ở trung tâm nhiều năm như vậy, nhìn thấy bao nhiêu âm mưu như thế nhưng không hề thay đổi được con người cậu.

Giản Tùng Ý nép vào trong lòng Bách Hoài, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ngày dự sinh của Chu Lạc là vào tháng sau phải không?"

"Ừm, chúng ta nên trở về vừa lúc uống rượu mừng luôn."

Giản Tùng Ý mím môi: "Tên khốn Lục Kỳ Phong, bây giờ cậu ta có cả con trai lẫn con gái, đó thực sự là một lợi thế, thật là cảm thấy khổ thay Chu Lạc."

"Mọi người đều thấy vui cho Chu Lạc mà."

"Đương nhiên em biết. Nhưng alpha các anh đều là cầm thú, đó là sự thật không thể thay đổi."

Giản Tùng Ý vừa ôm Bách Hoài vừa nói, "Nếu hồi đó em là alpha, anh với Lục Kỳ Phong* sẽ làm gì?"

*ý là nếu Ý là Alpha rồi thành đôi vs Chu Lạc thì LKP sẽ ra sao @@

"Cho dù em là alpha, em cũng là của anh, dù sao em cũng đánh không lại anh."

"Ai đánh không lại anh?!" Giản Tùng Ý giơ nắm đấm với

Hmm, anh vậy mà lại nhìn thấy bóng dáng của kẻ chuyên bắt nạt học đường ở cậu nữa rồi.

Có lẽ thực sự là bởi vì cậu chưa từng thực sự trải qua điều gì đó quá phức tạp nên Giản Tùng Ý vẫn giữ được sự trong sáng và ấm áp ngây thơ nhất. Vậy nên trên người cậu luôn tỏa sáng cái vẻ trẻ trung non nớt ai nhìn cũng muốn bắt nạt.

Bách Hoài rất thích loại thoải mái này, vươn cánh tay ôm chặt lấy cậu, muốn giam cậu trong vòng tay mình.

Giản Tùng Ý được anh ôm thì khịt mũi, dựa vào cánh tay Bách Hoài, cảm nhận sự bảo vệ từ alpha của mình.

Bao nhiêu năm nay, tính chiếm hữu của Bách Hoài luôn mạnh như vậy, nhưng anh cũng có giới hạn, tuy ghen tuông nhưng lại rất tôn trọng cậu, luôn âm thầm bảo vệ cậu.

Người ngoài chỉ nhìn thấy sự rực rỡ của họ, nhưng không có gì là dễ dàng trong thế giới này.

Chính bởi vì những chuyện đó không hề dễ dàng mà cậu cùng Bách Hoài đã trải qua, cho nên những chua cay đó sau này mới trở thành ngọt ngào trong ký ức của cả hai.

Cậu xoay người vùi vào trong lòng Bách Hoài thủ thỉ: "Tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Được, tối nay về nhà lão công sẽ làm cho em."

"Em còn muốn ăn cánh gà với Coca-Cola."

"Vậy lát nữa đi siêu thị."

"Lát nữa thì thôi đi, chân em đau."

"Được, nghỉ ngơi trước, ngày mai là cuối tuần, không cần lo lắng."

"Ừm."

Màn đêm buông xuống, trong thành phố náo nhiệt, những khối bê tông cốt thép giảm đi nhiệt độ nóng bức, giao thông nườm nượp, ánh sáng của ngọn đèn nê-ông lạnh lùng nhấp nháy, bầu trời đêm tối đen, không thể nhìn thấy các vì sao.

Nhìn từ tòa văn phòng cao tầng, anh chỉ cảm thấy thế giới thật tươi đẹp nhưng không khỏi có phần xa lạ, như thể mọi người đều bị cô lập khỏi nó.

Giản Tùng Ý đã ngủ say trong vòng tay của Bách Hoài.

Bách Hoài hôn lên trán cậu và thì thầm: "Giản Tùng Ý, anh yêu em."

“Hừ.” Giản Tùng Ý theo bản năng đáp lại, “Em cũng yêu anh.”

Bách Hoài khẽ mỉm cười.

Vòng tay ôm lấy Giản Tùng Ý, anh cảm thấy trong lòng thật thoải mái và ấm áp.

Chừng nào thế giới trần tục của anh vẫn còn đó, thế giới này được coi là đáng để anh tồn tại.

Anh chỉ hy vọng rằng mọi người trên thế giới này đều có thể gặp được người trong lòng, cùng người ấy trải qua thế giới phàm trần đó trong suốt quãng đời còn lại.

________TOÀN VĂN HOÀN________

Ngày 04 tháng 08 năm 2023.

© DO NOT REUP! Chỉ đăng tại Wattpad @Caferoin ☕


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận