Lại một đêm không ngủ được.
Vũ Thường nằm trên giường giương mắt nhìn ra song. Đêm nay trăng thật sáng. Cây phù dung to lớn đen sì sì đứng sừng sững trong đêm. Qua kẽ lá, Vũ Thường trông thấy những vì sao lấp lánh. Vũ Thường nằm yên, lòng nghe trống vắng lạ lùng, nàng không thấy thích, thấy muốn bất cứ một cái gì. Trong tim nàng bây giờ là một sa mạc cô liêu, đầu óc nàng là cả một vùng hoang dã.
Từ cái đêm nàng giận dữ ném máy điện thoại đến nay đã hơn một tuần. Một tuần Vũ Thường nằm yên không thèm đụng đến nó. Vũ Thường không muốn nghĩ tới chàng nữa. Nhưng trái lại đó là một tuần thật vui, anh em nhà họ Âu và Mộ Phong đến nàng luôn. Có lần Mộ Phong đã bảo nàng:
- Ông anh tao hỏi thăm mày.
- Thế à?
Vũ Thường giả vờ như chẳng chú ý:
- Ông ấy hỏi tao thế nào?
- Hỏi mày có vui không? Có bạn trai rồi phải không?
- Rồi mày trả lời sao?
- Tao bảo là không bao giờ bên cạnh mày thiếu bạn trai. Bạn mày nhiều đến đếm không xuể và bây giờ anh chàng Âu Thế Triệt đang chết mê, chết mệt vì mày.
Vũ Thường sung sướng:
- Rồi ông ấy có nói gì nữa không?
- Ông ấy à? Chỉ mỉm cười rồi bỏ đi thôi. Tao chả hiểu ra làm sao cả.
Như thế là Mộ Hòa đã xa nàng rồi, hắn không chịu mời nàng đi chơi, cũng như không thèm đến đây. Tại sao một câu chuyện có kết thúc nhạt nhẽo như vậy? Vũ Thường muốn hỏi thêm, nhưng rồi nàng lại quyết định không thèm đếm xỉa đến hắn nữa. Hắn là một tên điên, một khúc gỗ. Chà, tưởng mình cao giá lắm à? Kệ hắn! Vũ Thường thấy hận ai không bằng hận Mộ Hoà. Nàng rủa thầm, cầu cho xe đụng hắn chết cái cho rồi. Chán thật!
Vâng, bây giờ Vũ Thường không thèm nhớ đến Mộ Hòa nữa. Đời sống nàng quá đầy đủ làm nàng sinh thêm chứng mất ngủ. Mỗi đêm trôi qua là nàng cứ mở rộng mắt thế này cho đến sáng, hết nhìn sao đêm lại nhìn màn đen tang tóc của bóng tối. Mãi đến lúc những tia sáng đầu tiên dần dần thận trọng bước ra nàng mới thở dài và chấp nhận thêm một ngày vô vị. Tại sao lòng ta buồn? Vũ Thường không dám phân tích vì nàng không muốn biết tới nữa.
Bây giờ lại thêm một đêm mất ngủ. Vũ Thường thấy mắt nặng trịch và cay xé nhưng nàng lại không tài nào nhắm mắt được. Đầu óc tỉnh táo như thế này làm sao ngủ được chứ?
Xa xa, mấy cánh sao đêm đang lấp lánh, gió thổi qua lá cây làm bóng cây xao động. Đêm thật yên. Vũ Thường thở dài, nàng cảm thấy tận đáy lòng có một cái gì xót xa. Có tiếng điện thoại reo, giữa đêm khuya tiếng reo có vẻ hấp dẫn lạ. Vũ Thường giật mình nhìn đồng hồ. Đã ba giờ sáng. Ai đấy? Thế Triệt nổi cơn à?
Cầm ống nghe đặt vào tai, Vũ Thường hỏi:
- Ai đấy?
- Vũ Thường đấy à?
Một giọng nói trầm và rõ:
- Mong rằng Thường chưa ngủ.
Tim Vũ Thường đập nhanh, lệ làm mờ mắt, nàng định mắng một hơi cho đã cơn giận, nhưng cổ họng nàng như nghẹn lại. Giọng nói bên kia đầu dây lại vang lên, ấm và âu yếm:
- Vũ Thường, anh nhớ em quá!
Thật không? Có thật như vậy không? Anh là một khúc gỗ, một thứ cù lần lửa! Tại sao lâu nay anh không đến với tôi? Vũ Thường cắn lấy môi, những giọt nước mắt chảy xuống má.
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lại vang lên:
- Sao Thường không nói gì cả vậy? Tôi đã đánh thức Thường? Trả lời anh một câu đi, để anh biết là Thường đang nghe anh nói.
Vũ Thường mở miệng định hét. Anh sửa soạn xuống địa ngục đi là vừa! Nhưng nàng chỉ lấp bấp được mấy tiếng:
- Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Ba giờ khuya.
Chàng đáp.
- Anh ngủ không được, nhìn thấy trăng ngoài cửa đẹp quá và anh nghĩ rằng có lẽ em cũng đang ngắm trăng như anh. Anh chịu không nổi phải gọi em đấy.
Một tiếng thở dài rồi chàng lại tiếp:
- Vũ Thường, em vẫn khỏe chứ?
Vũ Thường thấy nghẹn ngào:
- Cám ơn anh còn nghĩ đến tôi.
Yên lặng một lúc lại nghe tiếng nói thật nhẹ nhàng chan chứa tình:
- Vũ Thường, em giận anh à?
Giọng nói Vũ Thường tắt nghẹn:
- Đại ký giả không giữ lời hẹn đâu có gì là lạ? Tôi làm sao dám giận anh.
Bên kia đầu dây yên lặng. Một lúc thật lâu vẫn không nghe thấy gì cả.
Vũ Thường lại lo chàng giận, chàng cúp ngang thì sẽ không bao giờ ta nghe được tiếng chàng gọi đến nữa. Vũ Thường ngượng ngùng, nàng nghe thấy giọng mình vang lên một cách đáng ghét:
- Anh Hòa, anh vẫn còn đó hay đi đâu rồi?
- Anh còn đây.
Giọng chàng vang lên rồi lại yên lặng. Hình như có một tiếng thở dài sườn sượt.
- Vũ Thường, anh muốn gặp em.
Tim Vũ Thường nhói đau, máu trong người như ngừng chảy, bàn tay cầm ống nghe run rẩy:
- Bao giờ anh?
- Ngay bây giờ.
- Ngay bây giờ à?
- Vâng.
Giọng chàng xác định, những tiếng nói thân thiết và nhiệt tình.
- Giờ này có tiện không? Sớm hoặc tối quá?
Vũ Thường nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Không có lúc nào là không tiện với em cả. Nhưng làm sao gặp anh? Anh đến đây à?
- Nghe đây này Vũ Thường. Một giờ khuya anh mới từ tòa soạn về nhà. Trên đường đi nhìn thấy trăng sáng quá, nên nếu em chẳng phản đối, anh sẽ đến ngay nhà em, chỉ hai mươi phút thôi. Em đứng ở cổng đợi anh nhé? Chúng mình sẽ thả dọc theo con đường mới hoàn thành, khúc thứ tư lộ Nhân Ái đến lộ Cơ Long, rồi từ Cơ Long quay trở lại. Nếu Vũ Thường bằng lòng, chúng mình sẽ đi đến sáng trắng mới về,nhé?
Bằng lòng chớ sao lại không? Tim Vũ Thường đập nhanh, nàng sung sướng muốn điên lên, nước mắt ràn rụa làm trôi cả câu trả lời. Mộ Hòa hỏi:
- Sao, Thường nghĩ sao? Anh mong rằng đề nghị của anh cũng không đến đỗi điên lắm đâu.
Vũ Thường không dằn được kêu lên:
- Điên à? Không, em thích được điên như vậy. Anh đến ngay đi, em đợi anh.
- Trước cổng nhé, anh gõ nhẹ mấy cái thì Thường mở nhé. Anh không muốn bấm chuông làm ầm ĩ cả nhà.
- Vâng, vâng, vâng!
Bên kia đầu giây đã cúp, Vũ Thường vẫn còn ngỡ ngàng. Ngã người xuống giường một lúc thật lâu nàng mới vụt choàng dậy, đặt ống nghe nhẹ xuống máy và chạy nhanh về phía tủ đem từng chiếc, từng chiếc áo một sắp lên giường. Sau cùng rồi nàng cũng chọn được chiếc áo màu tím. Xong, Vũ Thường đến bàn trang điểm chải lại mái tóc bồng. Thế mà chỉ hơn mười phút thôi, thời gian sao trôi qua chậm quá.
Xoay người một vòng trước kính nàng ngắm khuôn mặt ửng hồng, cặp mắt long lanh. Nàng bước tới hộc tủ tìm một băng lụa màu đỏ và bước đến đầu giường, cột thật đẹp lên máy điện thoại, hôn nhẹ lên ấy:
- Ta không còn ghét mi nữa, không bao giờ nữa, điện thoại ơi!
Làm những việc ngây ngô xong, Vũ Thường đứng dậy. Không muốn cha mẹ giật mình nàng bật chiếc đèn nhỏ, chậm rãi bước ra khỏi phòng, băng qua vườn hoa, ngừng lại trước cổng.
Hôm nay trăng đẹp thật! Vườn hoa ngập đầy ánh trăng, bóng cây và lá, bóng riêng của nàng. Đứng yên lặng trước đôi cổng khép kín mấy phút, Vũ Thường không nghe thấy tiếng gõ cổng. Đợi chờ bao giờ cũng là một chuyện bực mình. Mỗi một phút là một thế kỷ dài, đặt tai sát vào cổng, bên ngoài vẫn hoàn toàn yên lặng. Vũ Thường thở dài sốt ruột. Nàng suy tính, thà đứng ngoài cửa đợi chàng đến còn hơn phải chờ bên trong này. Vũ Thường nhè nhẹ mở cổng.
Cửa vừa mở là nàng giật mình nhảy thót vì Du Mộ Hòa đã đứng tựa lưng bên trụ xi măng tự bao giờ. Đôi mắt đen và sáng đang yên lặng nhìn nàng. Vũ Thường kêu lên:
- Anh đến bao giờ? Tại sao không gõ cổng?
- Anh đến đã lâu, chỉ sợ em chưa ra thôi.
Vũ Thường khép cổng lại, đưa mắt nhìn chàng. Đường thật vắng, không một bóng người. Ánh trăng khiến bóng dừa hai bên lề dài ngoằn dưới mặt lộ. Hai người yên lặng nhìn nhau. Một lúc, chàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng kéo về phía lòng mình. Đôi tay chàng đã vây chặt lấy nàng. Đầu tựa vào vai Mộ Hòa, Vũ Thường ngửi thấy mùi đàn ông trên áo. Nàng hít mạnh vào và những giọt lệ rưng rưng ở khoen mắt.
Bàn tay chàng vuốt nhẹ lên vai, rồi đẩy nhẹ nàng ra xa một chút để cho gương mặt nàng đối diện với mặt chàng. Một cái nhìn tỉ mỉ dò xét, Mộ Hòa đưa tay lên gạt những giọt lệ trên má Vũ Thường. Chàng cúi xuống, hôn nhẹ lên mắt, mũi và sau cùng rồi cũng đến môi.
Vũ Thường nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lại tuôn ra, lòng nàng bây giờ phiêu diêu tận trời mây trên kia. Vũ Thường không buồn nghĩ ngợi gì cả, ý thức là một cái gì mơ hồ, nhưng trong tim, từng sợi tơ rung động, cảm giác lan truyền qua từng tế bào trong người nàng. Vũ Thường thở mạnh, tim đập nhanh, toàn thân nóng rang lên. Đời nàng bắt đầu lật qua một trang giấy mới. Vũ trụ đã thay đổi, thế giới đã chuyển động.
Bây giờ thì đã chấm dứt kiếp sống phiêu du, nghịch ngợm, phá rối. Bao nhiêu hành động đó đã bị đôi vai chàng ngăn lại, Vũ Thường mong rằng mình rồi sẽ mãi mãi được nằm yên trong vòng tay chàng, sẽ được ấp ủ, yêu thương và được bảo vệ.
Ngẩng đầu lên, mắt chàng đang nhìn nàng say đắm. Vũ Thường chợt thấy toàn thân mềm nhũn, nàng định cười với chàng, nhưng nụ cười đã biến mất khi ra đến môi. Vũ Thường mở miệng, định nói nhưng chỉ lấp bấp được hai tiếng:
- Anh Hòa
Hòa cúi xuống, nụ hôn cắt ngang lời nói. Vũ Thường nghẹt thở. Nụ hôn thô bạo và quyến rũ kia như muốn nghiền nát nàng. Ý thức bây giờ là những mảnh vụn. Tất cả chỉ còn có chàng, chỉ có chàng thôi.
- Anh Hòa!
Chàng đã đứng ngay lại nhìn nàng:
- Em là một con vật tàn nhẫn. Thôi đi Vũ Thường, chúng ta ra đây để đi dạo mà.
Vũ Thường ngoan ngoãn nghe theo, chưa bao giờ nàng thấy yên ổn như lúc này. Đôi nhân tình bước sang con lộ vừa mới hoàn thành. Khúc lộ rộng và vắng, những giải đất màu hai bên đường còn hoang vu. Hàng dừa trồng chính giữa lộ yên lặng và thẳng tấp trông theo bước chân của họ và thì thầm khen họ xứng đôi.
Đêm yên lặng và đẹp. Ánh trăng tắm mát thiên nhiên, những cánh sao lấp lánh ca ngợi đêm tối. Gió mùa hạ thật mát, mát cả lòng người.
Những đám cỏ hai bên lề óng ánh mấy hạt sương đêm.
Họ yên lặng đi bên nhau một lúc thật lâu, chỉ có gió và đom đóm khuya bay cản trước mặt. Vũ Thường lên tiếng hỏi:
- Sao lâu quá không thấy anh đến tìm em?
Mắt Mộ Hòa vẫn nhìn thẳng về phía trước, môi chàng cười thoảng nhẹ bên mép:
- Em có rảnh rỗi đâu mà đến.
Vũ Thường hứ nhỏ trong miệng, nàng liếc nhanh về phía chàng dò xét, xem Mộ Hòa có ghen tức gì không. Nhưng thái độ của chàng có vẻ thật phức tạp, nhất là đôi mi có vẻ tư lự làm sao.
- Lúc gần đây chắc anh bận lắm?
- Vâng, anh bận thật, nhưng lại bận lo những chuyện thiên hạ không đâu.
Vũ Thường cười:
- Ai bảo anh hành nghề ký giả làm chi, làm ký giả thì khỏi nói cũng phải lo chuyện thiên hạ.
- Thế à? Nhưng những chuyện anh lo đây chẳng dính dáng gì đến làng báo cả.
Vũ Thường len lén nhìn lên, nàng không hiểu chàng nói thế để ám chỉ gì, nhưng mắt chàng đã quay lại nhìn nàng, tay chàng xiết mạnh hơn:
- Thường này, chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?
Vũ Thường do dự một chút, nói:
- Hình như khoảng ba tháng.
- Chỉ có hai ba tháng thôi à?
- Vâng, anh không nhớ à? Hôm ấy em đến nhà anh đánh vũ cầu, hình như là tháng tư, bây giờ chưa đến tháng bảy mà.
Mộ Hòa ngưng lại một cách khó hiểu:
- Thế mà anh cứ tưởng ta quen nhau lâu lắm rồi! Anh có cảm tưởng đã hơn nữa năm rồi đấy.
Vũ Thường cười một cách không yên lòng chút nào:
- Anh lầm rồi.
Mộ Hòa nhìn thẳng vào mắt Vũ Thường:
- Phải, có lẽ anh lầm. Vũ Thường, có nhiều lúc anh thấy anh không nên gần em quá!
Vũ Thường giật mình:
- Anh! Tại sao thế?
- Anh đã nghĩ rất nhiều và anh sợ nhiều thứ.
Mộ Hòa nói một cách khó hiểu:
- Anh sợ là gần em quá sẽ gây cho em một sự bất hạnh, cũng như gây bất hạnh cho anh.
Vũ Thường chau mày:
- Em không hiểu anh nói gì cả.
Mộ Hòa đứng lại quay sang nhìn Vũ Thường:
- Vũ Thường có yêu anh tí nào không?
Vũ Thường cắn môi, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng nhìn xuống hòn gạch dưới chân:
- Anh còn hỏi gì nữa? Anh không thấy là em đang ở gần anh giữa đêm khuya thế này sao?
- Nhưng những người con gái đứng bên anh giữa đêm khuya chưa hẳn là họ yêu anh.
Mộ Hòa nói, đột nhiên chàng nghĩ đến người con gái trên chuyến phà ở Hương Cảng.
- Anh nói thế là thế nào?
- Thường, Thường hãy nhìn kỹ anh đây, anh là thằng con trai yếu đuối nhất trên phương diện tình cảm. Thường hồn nhiên quá, bao nhiêu bạn trai vây quanh ca ngợi Thường, mà anh lại không thích bị thiên hạ xem như một trò cười.
Vũ Thường xê dịch bước chân, nàng nhìn chàng thật nhanh, đôi mắt chàng bén và sắc quá. Vũ Thường e ngại, nàng rụt rè:
- Nhưng em đâu có xem anh như một trò đùa.
- Thật không?
Mộ Hòa hỏi, chàng vòng tay qua người nàng, họ tiếp tục bước đi. Thái độ của chàng thật yên lặng.
Vũ Thường hơi bối rối, nàng linh cảm thấy bất an, người đàn ông bên cạnh mình nghiêm nghị và khó đoán nổi chàng nghĩ gì. Chàng giống như một quyển sách khó đọc. Bao nhiêu gã con trai bấy lâu vây quanh nàng, nàng đều xem thường. Còn chàng mới chính là một người đàn ông trưởng thành. Vũ Thường cảm thấy mình như con nhộng rơi vào bẫy nhện, và tội nhất là nàng không thể hiểu chiếc lưới kia thế nào.
- Anh Hòa!
Mộ Hòa quay sang, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào nàng.
- Sao? Em có điều gì muốn nói?
Vâng, Vũ Thường có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt sắc của chàng, nàng lại thôi. Nàng cảm thấy mình yếu đuối lạ thường:
- Em định nói với anh là giữa em với Âu Thế Triệt chẳng có gì cả.
- Thế à?
Mộ Hòa cắn nhẹ môi:
- Thế còn giữa anh với em có gì lạ không? Em có yêu anh thật lòng không?
Đột nhiên Vũ Thường thấy tức giận, nghe giọng nói của chàng nàng cảm thấy như châm biếm làm cho tự ái nàng bị xúc phạm. Gã con trai này đã làm nàng tổn thương nhiều rồi. Lúc đầu Vũ Thường cứ tưởng mình đang đùa với hắn, không ngờ nay hóa ra mình là nạn nhân của hắn lúc nào không hay. Giọng của chàng sao ngạo mạn, khinh người, trong lúc nàng đem cả lòng thành đáp lại chàng.
Vũ Thường đứng lại, nàng nhướng cao đôi mày:
- Thế còn anh, có lẽ anh chẳng thật tình đối với tôi, phải không?
- Anh làm sao thật tình với em được?
Thái độ Mộ Hòa vẫn chua chát:
- Vũ Thường, cuộc đời chỉ là một tấn kịch, giữa trai và gái thích hợp thì lại gần nhau, không hợp nữa thì chia tay. Tốt nhất là đừng ai quá tin ai cả, tin tưởng chỉ mang lại phiền muộn.
Máu như ngưng chảy trong tim, cơn giận đến thật nhanh, như ngọn lửa phựt. Vũ Thường trố mắt nhìn gã đàn ông đang đêm nhớ nàng gọi cho nàng giọng thật tha thiết, rồi vừa hôn nàng trước cổng nhà, trình diễn một màn si tình tuyệt diệu, lại có thể? À, thì ra hắn chỉ xem nàng như một trò đùa. Hừ, đừng quá tin! Hắn đã xem nàng như cái gì? Chỉ là một thứ tình nhân để lấp thì giờ vô vị thôi? Hắn quả là một thứ vô tình, quỷ quái, hèn gì gần ba mươi tuổi vẫn chưa ai thèm lấy. Đúng là một tên khốn nạn, thế mà nàng lại ngu ngơ đến độ đem cả tấm chân tình ra dâng cho hắn. Vũ Thường nghiến răng hét:
- Anh thật khốn nạn, nửa khuya nửa hôm anh gọi điện thoại đến cho tôi chỉ để đùa dai thế này thôi à?
- Vâng, chỉ tại tôi buồn quá, và tôi nghĩ rằng có lẽ cô cũng đang buồn như tôi, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau để tìm vui chốc lát.
Anh chàng đưa mắt nhìn Vũ Thường một cách khó hiểu:
- Cô giận tôi à? Tại sao? Không lẽ cô không muốn nghe sự thật? Cô muốn tôi phải nói những lời dối trá, những lời hẹn ước không có à? Cô phải hiểu rằng, tôi không phải thuộc loại đàn ông đó, tôi không thể lấy cô được.
- Anh lấy tôi?
Vũ Thường kêu lên, nước mắt tràn ra mi, run giọng.
- Anh tưởng tôi muốn lấy anh lắm à? Anh tưởng đời này đàn ông con trai chết cả rồi sao? Anh đừng có tự cao quá đến như thế! Anh chỉ là một thằng....
Vũ Thường giận nói không ra hơi, nước mắt dâng đầy muốn tràn ra má, nàng cố gắng gượng lại, cổ họng như tắt nghẹn.
- Cô nói gì thế? Có chuyện gì mà cô lại khó chịu như vậy? Nếu cô chẳng có ý định lấy tôi thì thôi, chỉ tại ban nãy cô hỏi tôi thật tình hay không thành ra tôi hoảng hốt phải nói như thế. Tôi không muốn bị một người con gái nào giữ chân cả, vì vậy tôi phải nói rõ ý mình. Tôi nghĩ, cô là người thông minh, cô cũng như tôi, không bao giờ chịu thua thiệt trên vấn đề tình cảm, do đó tôi mới chọn cô, có gì mà cô phải lớn tiếng như vậy.
Bao nhiêu cảm giác nhục nhã làm trái tim nàng vỡ nát. Những lời nói thẳng một cách tàn nhẫn của Mộ Hòa giết chết tình yêu, quật ngã tự ái của một cô gái đầy đủ như nàng. Đôi mắt đẫm lệ đăm đăm nhìn Hòa, nàng đanh đá:
- Tại sao tôi phải lớn tiếng à? Vì bây giờ tôi mới biết rõ bộ mặt thật của anh. Vâng, tôi quá thật thà, tôi quá ngu đần, nhưng cho anh biết, thật ra tôi có coi anh ra gì đâu. Tôi khinh bỉ anh lắm, anh đừng lầm tưởng mà hố to.
Nói xong, Vũ Thường úp mặt xuống lòng tay nức nở:
- Trời ơi, sao lạ vậy?
Mộ Hòa lùi ra một bước:
- Vũ Thường, cô nào có yêu tôi đâu, không lẽ tôi làm cô xúc động thật sự à?
Vũ Thường giận muốn ngất đi, nàng trừng mắt nhìn lên, nhưng tay nàng bị tay gã con trai giữ chặt:
- Đừng có giở giọng tiểu thơ nói với tôi như thế, tôi không phải là tên nô lệ của cô, cô đừng tưởng muốn hét lúc nào thì hét. Muốn la hét gì thì đi tìm mấy tên kia kìa.
Từ lúc mới sinh ra đời đến bây giờ mới có người dám lớn tiếng với nàng như vậy. Nhưng trong cơn giận Thường chỉ biết trố mắt nhìn.
Bàn tay Hòa đã buông ra khiến Vũ Thường loạng choạng suýt ngã. Mộ Hòa bước ra đường, đón chiếc taxi tình cờ đi qua. Ánh bình minh bây giờ đang chuẩn bị ló dạng.
Mộ Hòa quay lại, kéo tay Vũ Thường đi về phía xe, Vũ Thường hét:
- Buông tôi ra, tôi không đi đâu với ai hết!
Mộ Hòa to tiếng lại:
- Ai đi với cô chứ?
Cửa xe đóng xầm lại, Mộ Hòa đứng ngoài xe thò đầu vào dặn bác tài xế địa chỉ của Thường và ném vào xe tờ giấy bạc rồi quay sang nàng nói một câu thật đểu giả:
- Nói thật với cô, cô có nài nỉ chưa hẳn tôi đã đi với cô!
Nói xong hắn quay lưng đi thật nhanh.
Xe chạy về hướng nhà Vũ Thường. Ngồi trong xe Vũ Thường tưởng chừng cơn giận đang gặm nhắm từng thớ thịt trên người nàng.
Mộ Hòa trông thấy xe đã chạy khuất mới bước chậm lại. Như một chiến sĩ sau trận đấu, chàng thấy mệt nhoài, bước trên những giọt nước sương sớm mai, nhìn ánh bình minh vừa ló dạng, Hòa thấy mình thật cô đơn.