Anh Hòa ơi!
Mộ Phong giận dữ chạy vào phòng lớn tiếng:
- Anh đã làm gì con Vũ Thường? Nói nhanh cho em nghe xem? Bác Dương gái gọi giây nói lại bảo không hiểu tại sao con Vũ Thường lại đập phá đồ đạc trong phòng, rồi lại gọi tên anh, vừa chửi vừa khóc. Bác Dương bảo em năn nỉ anh đến một chút. Anh đã làm gì nó hả anh? Anh có nghe em nói gì không anh Hòa?
Mộ Hòa vẫn còn nguyên quần áo giày vớ nằm dài trên giường, hai tay gối đầu, mắt mở lớn trừng trừng nhìn lên trần. Dù Mộ Phong lớn tiếng la hét, chàng vẫn nằm yên như chẳng nghe thấy gì cả.
- Anh Hòa!
Mộ Phong xông đến đưa tay lắc mạnh anh.
- Anh làm sao thế? Tại sao lại thế này? Nói đi anh! Nói cho em nghe tại sao mà con Vũ Thường nó đòi giết anh thế?
Mộ Hòa chậm rãi ngồi dậy, nhìn cô em gái lạnh lùng:
- Nếu cô ấy muốn giết tôi cứ đến đây mà giết, chớ đùa thế suýt nữa đã làm chết người ta, hiểu chưa?
Mộ Phong hét lên:
- Anh lại nói nhảm gì thế, anh không có quyền làm vậy, anh hiểu không?
- Tôi không có quyền thế nào?
Mộ Phong giận dữ:
- Vũ Thường là bạn của em, em mang đến giới thiệu cho anh, bây giờ anh làm gì người ta rồi lại trốn miết ở nhà? Anh phải đến nói chuyện đàng hoàng với cha mẹ người ta chứ?
Mộ Hòa khó chịu:
- Cô tưởng tôi đã làm gì người ta? Cho cô hay tôi chưa hề làm chuyện gì thấp hèn, tôi chưa hề cưỡng hiếp Vũ Thường, cô hiểu không?
Mộ Phong hét:
- Anh Hòa, anh làm ơn đừng nói mấy tiếng khó nghe ở đây. Em không biết anh làm tội gì, nhưng anh phải đi với em đến nhà nó mới được.
- Đến để xin lỗi à? Đừng hòng, tôi đã làm gì nên tội mà phải xin lỗi chứ?
- Không phải là để xin lỗi, anh đến để giải thích cho người ta nghe được không?
Mộ Phong dịu giọng:
- Anh cũng biết Vũ Thường được nuông chiều lắm. Cha Vũ Thường không có ở nhà, bác gái lo đến sắp điên. Bác bảo Vũ Thường nằng nặc đòi nhảy xuống sông tự tử.
Mộ Hòa trợn mắt:
- Hử? Em cứ sang đấy bảo cô ta nhảy xuống biển sướng hơn nhảy xuống sông nhiều.
Mộ Phong dậm chân:
- Anh Hòa, anh nói gì kỳ thế? Làm gì như bị quỷ ám vậy?
- Anh bị quỷ ám từ lâu rồi, Vũ Thường là con quỷ mà.
Mộ Phong chau mày không hiểu Mộ Hòa nói gì cả:
- Anh Hòa, chuyện giữa anh với Vũ Thường thế nào? Làm gì mà hận thù giữa hai người lại to quá vậy? Em không biết gì hết. Bây giờ em xin anh hãy để ý đến thể diện của em gái anh, đến nhà Vũ Thường một chút được không?
- Bộ em tưởng là anh đến đấy sẽ làm Vũ Thường hết giận ngay sao? Chỉ sợ anh đến cô ấy càng giận thêm thôi.
Mộ Phong trề môi:
- Em không cần biết chuyện đó. Bác Dương bảo mời anh đến là anh phải đến với em. Chuyện giữa anh với Vũ Thường thế nào anh đến đấy mà nói cho bác ấy biết.
Mộ Hòa nhìn em, suy nghĩ một lúc rồi quyết định:
- Thôi được, đi thì đi!
Đứng dậy, bước đến bàn làm việc, Mộ Hòa mở hộc tủ lấy ra một xấp giấy lẫn hình ảnh, nói:
- Thôi đi!
Mộ Phong hỏi:
- Anh mang theo những cái ấy chi vậy?
- Đừng có hỏi, có đi thì đi nhanh lên.
Mộ Phong không dám hỏi thêm, nàng sợ hỏi thêm sẽ khiến ông anh cứng đầu này dở chứng không đi nữa thì khổ. Len lén nhìn xấp giấy trên tay Hoà. Xấp giấy dày đầy hình ảnh, không biết cái gì trong ấy. À, sau khi đến Vũ Thường, Mộ Hòa còn đến sở làm việc.
Hồi một giờ trưa cô Hương bảo Mộ Hòa đi đâu suốt đêm đến sáng sớm mới mò về. Điện thoại nhà họ Dương đến mười mấy lần nhưng Hòa vẫn không chịu nghe.
Bà Du lo lắng đi tới đi lui trong phòng, vừa nhìn thấy Phong về đã bảo ngay:
- Mộ Phong, con đến năn nỉ anh con sang nhà Vũ Thường một tí đi. Không hiểu nó làm gì con gái người ta mà bà Dương gọi điện thoại hàng trăm lần rồi đấy.
Mộ Phong vội vàng gọi điện thoại đến nhà Vũ Thường. Giọng bà Dương bên kia đầu giây mếu máo làm Mộ Phong hoảng lên và nàng chạy ngay vào phòng anh.
Bây giờ Hòa đã chấp thuận, nhưng Mộ Phong vẫn sợ anh đổi ý định nên ngoan ngoãn theo sau. Bà Du vẫn còn ngồi nơi phòng khách, thấy con bước ra với thái độ thật nghiêm trọng, tim bà đập nhanh. Trông con thất sắc bà nhẹ nhàng khuyên:
- Mộ Hòa, con đừng gây sự với người ta. Nếu con lỡ làm gì thì nhận trách nhiệm. Con nhà họ Dương đứng đắn, học hành giỏi dang con còn đòi hỏi gì nữa.
Trời! Mẹ và Mộ Phong nghĩ gì mà lại nói thế? Mộ Hòa đứng thẳng lưng, hét:
- Trời đất ơi, mẹ nói gì thế? Mẹ tưởng con làm bậy với Vũ Thường rồi à? Làm gì có chuyện đó! Vũ Thường là con điên, chỉ có ông bô, bà bô nó mới dung túng những hành vi khùng điên như vậy.
Bà Du kêu lên:
- Trời đất! Nếu con còn nóng nảy như vậy thì đừng nên đến đấy sinh phiền thêm ra.
- Nhưng bây giờ con không thể không đến đấy, phải đến bằng không người ta tưởng con làm bậy thì sao? Hôm nay con phải làm sáng tỏ vấn đề mới được. Con sẽ hỏi mẹ cô ta dạy con như vậy đó sao?
Mộ Hòa xông ra sân, mở cửa, đẩy chiếc xe gắn máy ra, chàng lớn tiếng:
- Mộ Phong, bây giờ có đi không?
Mộ Phong liếc nhanh mẹ, rồi chạy ra ngồi lên xe, vừa ngồi xuống là xe đã phóng đi. Thiếu chút nữa là nàng rớt xuống đất nếu không kịp giữ chặt lưng Hoà. Mấy phút sau, họ đã có mặt trong căn phòng khách sang trọng của nhà họ Dương. Mẹ Vũ Thường thấy họ mừng hơn bắt được vàng, hấp tấp nói:
- Cảm ơn trời Phật, hai cháu đến đây tôi mừng quá. Chưa bao giờ tôi thấy Vũ Thường thế này, cái gì trong phòng nó cũng ném, cũng quăng tất cả. Nó khóc đã mấy tiếng đồng hồ, khóc tưởng chết luôn vậy đó.
Mẹ Vũ Thường vừa nói vừa mếu máo, bà nài nỉ Hòa:
- Cháu Hòa, tôi biết Vũ Thường ương ngạnh, chúng tôi nuông chiều nó quá nên nó mới như vậy. Nhưng cháu là đàn ông, xin cháu rộng lượng với nó một tí!
Nghe những lời van xin của bà Dương, nhìn thái độ thành khẩn của bà, bao nhiêu cơn giận của Mộ Hòa không thể bung ra được. Lòng mẹ! Lòng mẹ bao giờ cũng cao cả.
- Vũ Thường bây giờ ở đâu?
- Trong phòng của nó. Cháu Hòa, tôi là mẹ, tôi hiểu con tôi, tôi biết chắc nó đã làm chuyện gì khiến cháu bực mình. Nhưng tôi đã bảo nó, và đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc như vậy. Tội nghiệp cháu làm ơn khuyên nó dùm tôi nhé.
Mộ Hòa xúc động, chàng nghĩ đến cảnh Vũ Thường đau khổ là đã khó chịu. Ta cũng quá khích. Nàng chỉ là một con bé thích đùa dai, hành động của nàng chẳng qua chỉ là những hành động tinh nghịch. Mộ Hòa thở dài, nói:
- Thưa bác, với chuyện của Vũ Thường cháu cũng không biết phải giải thích ra làm sao.
Đây là một xấp hình ảnh cháu chụp được ở Tân Gia Ba. Người con gái trong hình là một ca sĩ tên gọi là Diệp Khanh, bác nhìn xem có quen với cô ấy không?
Mộ Hòa đưa hình cho bà Dương xem xong nói tiếp:
- Hoàn cảnh gia đình của cô này thật bi đát. Nhà ở xóm lao động, cha say sưa, mẹ bệnh phổi, anh ngồi tù, cả nhà mấy miệng ăn đều trông vào nghề ca hát của cô ta thôi. Thiếu nữ đáng thương quá phải không bác?
Bà Dương nhìn hình, gương mặt bà thay đổi thật nhanh từ trắng sang đỏ rồi từ đỏ sang xám. Mộ Phong cũng ghé đầu xem, phải buột miệng kêu lớn:
- Ủa! Cô ca sĩ này sao giống Vũ Thường quá vậy? Hèn gì anh đã hỏi Vũ Thường có phải họ Diệp không?
Mộ Hòa tiếp:
- Ngoài khuôn mặt, thiếu nữ này không giống Vũ Thường chút nào hết. Nhưng bỏ chuyện này sang một bên đi, tôi còn gặp chuyện khác, nhưng lại xảy ra ở Hương Cảng.
Bà Dương càng tỏ vẻ bối rối nhìn Mộ Hòa chờ đợi, nét mặt căng thẳng. Mộ Hòa không còn can đảm nói thêm, chàng lắc đầu:
- Thôi cô ấy ở đâu? tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Bà Dương thở dài, đưa Mộ Hòa đến trước cửa phòng Vũ Thường. Vừa đặt tay lên nắm cửa, bà nói:
- Cậu Hòa, cậu tha thứ cho nó đi nhé, đây là lần đầu tiên nó mới biết khổ.
Mộ Hòa ngước mắt nhìn nhanh đôi mắt đẫm lệ của người đàn bà với nụ cười héo hắt. Mộ Hòa định nói thêm một câu nhưng cửa đã mở, và Hòa thấy Vũ Thường nằm yên trên giường, đầu vùi trong gối, đang thút thít khóc, những dấu tích bể vỡ trong phòng đã được thu dọn. Bà Dương gọi nhỏ:
- Vũ Thường, có Mộ Hòa đến này con!
Vừa nghe đến tên Mộ Hòa, Vũ Thường nhảy nhỏm lên như chạm phải điện. Quay mặt lại, nước mắt còn đọng trên gương mặt bơ phờ.
Nhìn thấy Mộ Hòa, mắt Vũ Thường như tóe lửa:
- Mộ Hòa đấy à? Cút ngay, ai mời ông vào đây, khốn nạn, đểu cáng như ông còn mặt mũi nào đến nhà tôi? Đi đi! Đi!
Vừa hét Vũ Thường vừa vớ gối ném Mộ Hoà. Hòa vừa đưa tay chụp lấy chiếc thứ nhất là chiếc thứ hai lại bay đến. Bà Dương hoảng hốt, sợ Mộ Hòa giận bỏ về nên chạy vội đến ngăn con gái:
- Vũ Thường, giữa con với Mộ Hòa có chuyện gì không hiểu nhau thì đem ra giải quyết rành mạch là xong, chớ con làm thế này đâu có giải quyết được gì đâu?
- Giữa con với hắn không có gì để hiểu lầm cả. Con không muốn thấy cái mặt lòng người dạ thú đó.
Mộ Hòa giận tái xanh mặt:
- Phải, tôi lòng người dạ thú mà, thế còn cô? Cô là gì? Hải Âu phải không? Người đàn bà giết chồng hay ca sĩ ở Tân Gia Ba? Cô không muốn nhìn thấy mặt tôi, thế cô tưởng tôi thích thấy mặt cô lắm sao? Từ rày về sau cô đừng hòng tôi đặt chân đến đây.
Nói xong Mộ Hòa quay phắt người đi, nhưng có tiếng hét của Vũ Thường gọi giật lại:
- Anh Hòa! Anh nói gì thế?
Mộ Hòa quay lại, nhìn thẳng vào mặt Vũ Thường rồi mở xấp hồ sơ trong tay, ném về phía người con gái. Chàng lạnh lùng bảo:
- Đó, trong đấy có đầy đủ tài liệu về cô. Đọc kỹ xem, cô đừng hòng đóng kịch với tôi nữa. Cô có biệt tài đấy Hải Âu ạ.
Vũ Thường cúi xuống nhìn vào xấp giấy, ngay trang thứ nhất nàng đọc thấy:
Tên họ: Dương Vũ Thường - Hải Âu - Diệp Khanh
Ngày sinh: mười sáu tháng hai năm một ngàn chín trăm năm mươi.
Nơi sinh: San Francisco.
Thông hành: Trung Hoa và Mỹ.
Quốc tịch: Trung Hoa và Huê Kỳ.
Nguyên quán: Hà Bắc (Trung Hoa)
Cha: Dương Thừa Võ
Mẹ: Trương Tư Văn
Những nơi đã cư ngụ: San Francisco, Manila, Singapoor, Hongkong, Taipei, Bangkok, Tokyo và các xứ ở Âu Châu.
Học trình: sáu tuổi: mẫu giáo tại San Francisco, mười hai tuổi đậu bằng tiểu học ở Manila.
Mười lăm tuổi đậu bằng trung học tại Hương Cảng.
Mười bảy tuổi đến Taipei, thi vào sư phạm Mỹ Thuật, hiện là sinh viên năm thứ ba của trường này.
Trang giấy ghi đến đây là hết nhưng còn lại một xấp giấy dầy cộm. Vũ Thường không đủ can đảm để xem tiếp, nàng ngẩng đầu lên bỡ ngỡ:
- Thì ra anh biết tất cả rồi sao?
- Vâng!
Mộ Hòa gật đầu, lạnh lùng:
- Cả đời cô, cô đã làm gì hồ sơ này có ghi lại đầy đủ, kể cả lúc còn bé cô giả làm cô bé ăn xin để trêu ghẹo cảnh sát, để phá những bà hảo tâm. Ngay lúc cô mười bảy tuổi, chính tại Hương Cảng cô giả vờ yêu để trững giỡn với mối tình của một thanh niên, khiến hắn phải uống thuốc ngủ tự vận, suýt chết. Sự nghiệp cha cô to tát, cơ sở rải rác khắp nơi trên thế giới, nhờ thế lực của ông mà mỗi mùa hè là cô đi khắp mọi nơi. Đến đâu cô cũng đóng kịch để trững giỡn, ghẹo phá thiên hạ. Hết đóng vai ca sĩ, vũ nữ lại giả làm con một nhân vật quan trọng nào đó. Cô đóng kịch khá lắm nên nhiều, người đã bị cô lường gạt kể cả tôi. Mỗi lần gây nên tai họa là cha mẹ cô lại dùng tiền bạc, thế lực để ém nhẹm câu chuyện. Tội ác của cô chưa bị trừng phạt. Tôi biết hết cả triết lý sống của cô, cô quan niệm đời là một vở kịch lớn, vì vậy suốt đời cô phải đóng kịch mãi. Chưa bao giờ cô biết thành thật đối xử với một người nào.
Vũ Thường ngẩn người ra, mắt mở to nhìn Mộ Hòa không nói được lời nào cả. Mộ Phong ngơ ngác, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Mộ Hòa tiếp:
- Mùa giáng sinh năm rồi, cô đến Hương Cảng chơi. Đêm hôm ấy trời đổ mưa. Trên bến phà Thiên Tinh, tình cờ tôi cũng có mặt trên chuyến phà đó và tôi đã bị cô chọn làm đối tượng ột trò chơi lớn của cô.
Vũ Thường cuối xuống, chớp mắt bối rối:
- Hôm ấy chỉ là một sự ngẫu nhiên. Không có gì giải trí tôi định thử xem nếu giả vờ làm ra vẻ thẫn thờ, anh có đến bắt chuyện không. Không ngờ anh lại đến thành thử tôi phải bày cho ra chuyện, trót đóng kịch rồi thì phải đóng luôn.
Mộ Hòa nhún vai:
- Hay thật! Cô đã đánh trúng chỗ yếu nhất của tình cảm con người. Không, cô đã đánh trúng chỗ yếu nhất của tình cảm tôi. Tóm lại là tối hôm ấy cô đã hoàn toàn đạt đến mục đích. Cô đã diễn kịch hay đến độ tôi phải trở thành một thứ chong chóng quay theo sự điều khiển của bàn tay nghịch ngợm của cô. Tôi ngu mới mắc mưu cô, nhưng chuyện đó bỏ sang một bên đi. Điều tôi thắc mắc là tại sao khi tôi đến Tân Gia Ba, cô lại biết là tôi sẽ đến phòng trà đó mà lại bày trò trêu ghẹo tôi nữa chứ?
Vũ Thường bứt rứt:
- Tôi đâu có nghĩ là anh sang Tân Gia Ba. Tôi cũng đâu có ý định trêu ghẹo anh nữa, tiện đường thì tôi ghé Tân Gia Ba chơi. Phòng trà anh đến là của dượng tôi. Vì tò mò muốn biết hương vị của cuộc đời ca sĩ thế nào nên tôi mới xin phép ông dượng lên hát. Không ngờ ma đưa đường, quỷ dẫn lối anh lại đến đúng phòng trà đó. Thế giới rộng lớn anh không đi đâu lại chọn Tân Gia Ba đến làm gì.
Mộ Hòa lạnh lùng:
- Đó đâu phải tại tôi? Thế ông giám đốc họ Văn kia cũng là kẻ đồng lõa của cô à?
- Ông Văn chẳng hay biết gì cả, ông ấy tưởng tôi là loại ca sĩ hạng bét được người ta giới thiệu vào hát.
Mộ Hòa gật gù:
- Tôi thành thật khâm phục tài diễn xuất của cô. Gặp tôi lần thứ nhì cô vẫn không thay đổi sắc diện, một vở kịch mới được tạo thành. Từ giọng nói, cử chỉ, tất cả đều thay đổi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã làm tôi thất điên bát đảo hai lần. Hay thật, cô quả là một thiên tài.
Vũ Thường bối rối, giọng nói sợ sệt giải thích rành mạch:
- Khi bồi đến nói với tôi là ông Văn mời tôi đến bàn số năm, tôi đã có cảm tưởng là lạ rồi. Nhìn ra tôi đã thấy anh. Tôi biết làm sao bây giờ? Định không ra cho xong việc, vì tôi đâu phải là ca sĩ chính hiệu đâu. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại tôi lại thấy muốn đóng một vai khác thử xem anh có nhận ra hay không. Vì thế tôi đã quyết tâm và chuẩn bị sẵn trong đầu thì làm sao dám để sơ hở cho anh bắt được.
- Hay thật!
Mộ Hòa hậm hực, chàng nghĩ đến những ngày bị nàng xem như một trò đùa vô trách nhiệm, bất giấc chàng giận dữ:
- Cô đã thành công hoàn toàn trong việc sáng tạo một nhân vật mới. Diệp Khanh, cô đã gạt tôi được suốt một tuần lễ, để tôi đau khổ, thương xót, buồn phiền cho sự bất hạnh giả vờ của cô. Kết quả...
Mộ Hòa nghiến răng:
- Kết quả đấy chỉ là một trò bịp bợm mà tôi là một nạn nhân.
Vũ Thường cúi đầu nhìn xuống:
- Bao lần tôi cũng định nói rõ cho anh biết. Anh còn nhớ hôm gặp nhau lần cuối ở Tân Gia Ba không? Tôi định đem tất cả sự thật tỏ bày, nhưng anh đã ngăn lại khiến tôi không thể nói được.
Mộ Hòa cười khẩy:
- Thì ra lại cũng lỗi tại tôi. Thế mấy tháng sau, cô lại còn dám mang mặt đến nhà tôi để định diễn thêm vở kịch thứ ba nữa à?
Vũ Thường cúi mặt nhìn xuống:
- Tôi biết đùa với anh thế là không phải nên đã tìm hết cơ hội để làm quen lại với anh.
- Phải, cô đã phí bao nhiêu hơi sức để thăm dò tung tích tôi mới biết tôi có cô em gái học ở đại học sư phạm. Cô tìm đủ mọi cách để kết thân với nó. Lúc đầu là bạn rồi sau đó kiếm cơ hội đến nhà chơi, trong một dáng dấp hoàn toàn mới, giữa lúc tôi sửng sốt tột cùng thì cô vẫn thản nhiên như chưa hề quen biết. Tôi biết cô diễn xuất khéo lắm, nhưng thưa cô, cô quá tự tin cũng như cô đã xem thường người quá. Cô tưởng tôi lại có thể mắc lỡm cô thêm lần nữa sao? Cô tưởng tôi chỉ là một thằng ngốc sao? Cô lầm rồi cô ạ.
Vũ Thường yên lặng cúi đầu, ngón tay nàng vẽ ngoằn ngoèo trên xấp hồ sơ. Mộ Hòa tiếp:
- Quả thật cô đã làm tôi bối rối đến độ tôi đã định đến bác sĩ thần kinh. May là tôi còn vững được niềm tin. Tôi nghĩ là đầu óc mình vẫn sáng suốt nên suốt hai tuần liên tiếp tôi bỏ hết công việc để tìm cho ra sự thật này.
Ngưng một chút, Mộ Hòa lại tiếp:
- Tôi khuyên cô, lần sau cô có dở trò, cô đừng tìm một thằng ký giả làm đối tượng.
Vũ Thường ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Hòa, nàng có vẻ hối lỗi:
- Thế anh đã biết được sự thật lâu lắm rồi à?
- Vâng, tôi biết đại khái từ lâu, nhưng những tiểu tiết thì mới tìm thấy sau này thôi. Có một lần tôi đã cố tình gọi cô cái tên mà tôi đã biết và tôi nghĩ rằng, nếu lúc đó cô thú thật, tôi sẵn sàng tha thứ ngay. Nhưng dù tôi có ngầm chỉ thế nào đi nữa, cô vẫn tảng lờ như không. Thế là tôi hiểu cô còn định vờn tôi nữa đây. Nhưng cô ạ, tôi không bao giờ muốn mình là một trò đùa, một thứ vật tế thần cho kẻ khác mãi cô ạ.
Gương mặt Vũ Thường tái xanh:
- Tôi hiểu rồi, do đó để trả thù tôi anh đã dùng cách lảng vảng trước mắt tôi rồi lại biến mất để tôi ngóng tôi trông, tôi đau khổ.
Mắt Vũ Thường đỏ lên:
- Anh định hạ nhục tôi. Tôi hiểu anh muốn trả thù, anh không hề yêu tôi, anh chỉ xem tôi như một thứ trò đùa thôi.
Mộ Hòa nhếch môi với nụ cười đầy ác ý:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau phải không cô? Tôi nghĩ cũng cần phải có người dạy cho cô một bài học đích đáng phải không? Nếu thật tình cô yêu tôi thì quả là điều đáng tiếc ngoài ý tôi muốn, lỗi không phải tại tôi.
Vũ Thường ngồi thẳng lưng dậy, thái độ của một kẻ sẵn sàng quyết tử. Nàng trừng mắt nhìn Mộ Hòa, bão tố đang vần vũ, rồi đột nhiên Vũ Thường lớn tiếng cười to.
Nàng cười đến nước mắt tràn ra cả má.
- Nói thật, mọi việc anh biết đều đúng. Suốt đời tôi, tôi trững giỡn không biết đã bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên vui hơn cả, vì tôi đã gặp một người quá đần.
Mộ Hòa giận dữ:
- Cô vui quá phải không? Vậy thì làm gì lại giận dữ đập phá như thế? Tôi không hiểu sáng nay lúc ba giờ ai đã ngã vào lòng tôi, lạ thật.
Bây giờ đến phiên Vũ Thường tái mặt:
- Nếu anh tưởng đã hôn được tôi là một điều hãnh diện thì anh lầm, vì anh không biết anh là người thứ mấy trăm đã hôn tôi. Từ năm mười bốn tuổi tôi đã biết cái hôn là thế nào rồi, anh đừng tưởng bở. Về nghệ thuật hôn đàn bà, nói xin lỗi, anh còn ấu trĩ lắm.
Đến đây bà Dương không nhịn được vội nhảy vào can:
- Thôi mà, sao cứ cãi nhau thế này, chuyện hiểu lầm đã được giải thích rồi thì hòa đi chứ.
Câu nói của bà chưa dứt thì tiếng chuông cửa đã reo vang, rồi Âu Thế Triệt xuất hiện ở cửa phòng. Thấy mọi người tụ họp đông đủ anh chàng ngơ ngác:
- Ở đây đang mở đại hội gì thế?
Vũ Thường đột nhiên nhảy xuống giường, ôm chầm lấy Thế Triệt, nồng nhiệt ngước mặt lên tình tứ. Thế Triệt bối rối không hiểu gì, sự sung sướng đến quá bất ngờ, chàng không nghĩ gì hơn là cúi xuống hôn nhẹ Vũ Thường. Vũ Thường lại thân mật nắm tay Thế Triệt nhỏng nhảnh đến trước mặt Mộ Hòa giới thiệu:
- Anh Triệt, lại đây em giới thiệu cho. Ông Mộ Hòa đây là anh của Mộ Phong. Ông Hòa, ông biết anh Triệt chứ, vị hôn phu của tôi đấy!
Mộ Hòa bỡ ngỡ nhìn Thế Triệt. Chàng không nói gì cả, quay lưng bỏ đi, quên cả gọi Mộ Phong. Thế Triệt ú ớ:
- Ông ấy làm sao vậy?
Vũ Thường vờ lên tiếng:
- Hắn à? Hắn đang mắc bệnh đa tình đa cảm.
Mộ Hòa cắn môi, bước nhanh ra cửa.