Hai Ba Chuyện Ở Dược Vương Cốc

Mục Nhị nhẹ nhàng cười cười, phất tay áo, nói, “Đáng tiếc, Xích Luyện không có giải dược.”

“Cái gì?” Lương Uyên nghe vậy đáy lòng nguội lạnh.

“E rằng vốn là có, chỉ là phương pháp phối chế thuốc giải từ lâu đã thất truyền.”

“Lời ấy thật chứ?”

“Ta lừa ngươi cũng không có chỗ tốt gì không phải sao?”

Lương Uyên cùng Mục Nhị nhìn nhau, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, thấy nàng chẳng hề giống dáng vẻ nói láo. Y cứ tưởng muốn có được thuốc giải tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, lại không nghĩ rằng sẽ là kết quả này. Trái lại Lục Tiện Anh không có phản ứng gì quá lớn, thấy Lương Uyên có chút không ổn, còn lất tay vỗ vỗ vai y trấn an.

Lương Uyên quay đầu lại nhìn Lục Tiện Anh một cái, thấy hắn vẻ mặt thản nhiên, trong lòng đau đớn. Y liền xoay đầu lại, chắp tay thi lễ với Mục Nhị một cái, nói, “Lương mỗ có một yêu cầu quá đáng.”

“Ồ?” Mục Nhị thấy y cúi đầu, trên mặt lộ ra hứng thú.

“Thỉnh thánh nữ tặng cho Lương mỗ một bình ‘Xích Luyện’.”


“Lớn mật!” Mục Nhị còn chưa lên tiếng, Đường chủ bên cạnh đã muốn động thủ, bị Mục Nhị phất tay ngăn lại, đành phải bất đắc dĩ mà lui qua một bên.

“Ngươi nghĩ chính mình điều chế thuốc giải?” Mục Nhị cười lạnh, “Tặng cho ngươi thì có lợi gì cho giáo ta.”

Lương Uyên vẫn duy trì trạng thái khom lưng chắp tay, đôi mắt thoáng nhìn qua một cái, nói, “Chỗ tốt… Tự nhiên là có.”

“Lời ấy nghĩa là sao?”

Lương Uyên thả hai tay xuống, đứng thẳng người lên, nói, “Thánh nữ đến Trung Nguyên, là vì chuyện gì?”

Vẻ mặt Mục Nhị cứng lại, lập tức cười khẽ nói, “Cùng Lương công tử có quan hệ gì đâu.”

“Giáo chủ của quý giáo…” Lương Uyên lúc nói lời này, vẫn cứ nhìn chằm chằm Mục Nhị, phát hiện nét cười của nàng có chút cứng ngắc, “Đã mất tung tích…?”

“Ngươi, ngươi từ đâu biết được!” Đường chủ một bên liền kích động nhảy ra. Lục Tiện Anh nghe được cũng hơi kinh ngạc, không hiểu y muốn làm gì.

Lương Uyên không có nói tiếp, mà là lẳng lặng mà nhìn Mục Nhị. Mục Nhị cũng nhìn y, giống như đang muốn biết y nói thật hay giả. Thiên Nguyên giáo cùng Trung Nguyên từ trước đến giờ dính líu rất ít, chuyện lần này cũng là trong bóng tối tiến hành, bây giờ lại bị Lương Uyên biết đến, lúc y nói chuyện vẻ mặt trấn định, Mục Nhị đã tin mấy phần.

“Ngươi có được tin tức ở đâu?” Biểu tình trên mặt Mục Nhị đã lạnh xuống, bọn họ từ trước đến giờ rất ít đặt chân tới Trung Nguyên, lần này nếu như không phải Giáo chủ tùy hứng trốn đi, nàng cũng sẽ không chạy tới đây. Lúc này chỉ trong Giáo mới biết được, nếu như tin tức đã để lộ…

Lương Uyên khẽ cười, nói, “Thánh nữ chắc chắn cũng biết, sản nghiệp của Dược Vương cốc trải rộng Trung Nguyên, muốn thăm dò một chút tin tức cũng không khó khăn, thí dụ như… Hành tung một người…”

Mục Nhị nhíu mày, nàng hiểu rõ ý tứ Lương Uyên, muốn dùng hành tung Giáo chủ đổi một bình ‘Xích Luyện’. Nàng có chút do dự, ‘Xích Luyện’ là phương thuốc bí mật của Giáo, dễ dàng giao ra như vậy thực không thích hợp, huống hồ nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Lương Uyên. Mà giáo chủ bặt vô âm tín đã nửa năm ròng…

“Ta không có mang ‘Xích Luyện’ ở trên người.” Do dự mãi sau, Mục Nhị trả lời như thế.

“Như vậy, Thánh nữ có thể sai người mang tới, Lương mỗ liền đem tung tích Giáo chủ báo cho Thánh nữ.”

Mục Nhị nghe xong đột nhiên vỗ bàn một cái, “Ngươi hiện đang ở trong tay ta, còn dám cùng ta nói điều kiện!”

Lương Uyên thấy thế, lùi về sau một bước tới gần Lục Tiện Anh, một tay đã giấu trong tay áo, nói, “Lương mỗ nếu muốn trốn thoát, tự nhiên có biện pháp.”


Mục Nhị đột nhiên đứng lên, vị Đường chủ kia thấy thế cũng đề phòng mà tiến lên một bước, bốn người liền như vậy không tiếng động mà giằng co. Mục Nhị nhìn Lương Uyên khép tay trong tay áo kia, nhớ lại một ít tin tức ở Dược Vương cốc có mấy người tài năng như thần. Hồi lâu sau, Mục Nhị nhàn nhạt thở dài, nói với người Đường chủ kia, “Đi, đem ‘Xích Luyện’ mang tới.”

Đường chủ do dự một chút, liền đề phòng mà nhìn Lương Lục hai người, lúc này mới chắp tay rời đi.

Mục Nhị quay đầu lại, thở dài, không nhìn Lương Uyên, mà nói với Lục Tiện Anh, “Cho dù y nói thật hay giả, ta tạm thời cho là vì ngươi.” Dứt lời liền tiếc hận lắc lắc đầu.

Lương Uyên lấy được thuốc, liền nói cho Mục Nhị một trấn nhỏ phía Nam, Mục Nhị cũng dây dưa liền thả hai người rời đi. Lương Uyên đầu tiên là đến trước y quán vẫn luôn liên lạc, đem thuốc trong tay lấy ra nửa bình, đưa chưởng quỹ tìm người đem về Dược Vương cốc, giao cho Cốc chủ. Sau đó hai người về tới Thương Khung sơn trang, Lương Uyên liền bắt đầu vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc.

“Làm sao vậy, muốn trở về?” Lục Tiện Anh vừa hỏi vừa giúp y thu dọn đồ đạc.

“Không phải, trước tiên tùy tiện tìm một nơi để đi đã.” Lương Uyên nói.

“Vì sao?”

“Cái tung tích Giáo chủ gì đó, là ta mò mẫm. Lúc trước sau khi phát hiện thân phận hai nữ nhân kia, ta ra lệnh người tìm hiểu hướng đi của Thiên Nguyên giáo, kết quả phát hiện bọn họ hình như đang tìm người, nhưng không thể xác định là ai. Tối hôm qua thấy Mục Nhị ta liền đoán rằng không phải là người khác, ngoại trừ Giáo chủ, không ai có thể lay động địa vị Thánh nữ chỉ đứng sau Giáo chủ tự mình đến tìm.” Lương Uyên nói, cầm lấy quần áo Lục Tiện Anh đưa qua, hai tay ôm mặt hắn hôn một cái, nói, “Ngươi đi chào mẫu thân một tiếng, trở về thì chúng ta đi.”

“Kia bọn Liên Kiều cùng Lục Uyển thì sao?”

“Lưu lại cho bọn họ bức thư.” Lương Uyên nói xong, lại tiếp tục chỉnh lý cái bọc.

Cho nên, sáng sớm Liên Kiều cùng Lục Uyển đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, chỉ nhìn thấy một tờ giấy. Lúc này hai người đã rời khỏi thành Hưng Nguyên. Trong nắng sớm, hai bóng dáng cưỡi ngựa bởi vì ra khỏi thành, đã dần dần chậm lại.


“Chúng ta bây giờ đi đâu đây?” Lục Tiện Anh hỏi.

“Ừm… Trước đi tìm bá phụ (bác trai) ta đi, ta muốn nghiên cứu một chút nửa bình thuốc này.” Lương Uyên nói, sờ sờ bình thuốc cẩn thận giấu ở trong ngực.

Lục Tiện Anh thấy y vẻ mặt ngưng trọng, kéo ngựa tới gần, nói, “Dọc theo con đường này đi, có thể đến Kim Xuyên, không bằng chúng ta lưu lại Kim Xuyên mấy ngày đi?”

“Hả?” Lương Uyên xoay đầu lại nhìn hắn, chính nhìn thấy gương mặt tràn ngập nắng sớm của Lục Tiện Anh. Khuôn mặt người này bình thường lạnh lung được dát lên một tầng nắng ấm, nhu hòa rất nhiều, nụ cười mang theo nhẹ nhõm sung sướng, im lặng nhìn chăm chú vào chính mình. Hình ảnh này giống như đã từng thấy qua, Lương Uyên hoảng hốt giống như về tới lúc trước, lúc hai người kết bạn đồng hành. Không cần nhiều lời, Lương Uyên đã hiểu ý tứ của hắn.

Kỳ thực từ lúc thành thân tới nay, mỗi ngày Lương Uyên đều suy nghĩ. Trước khi khôi phục ký ức, vẫn muốn biết ràng buộc của mình cùng Lục Tiện Anh. Sau khi khôi phục ký ức, mỗi ngày đều tìm kiếm ‘Chân tướng’. Dư độc trên người Lục Tiện Anh vẫn chưa hết, càng làm cho y giờ nào khắc nào cũng lo lắng. Hiện tại hết thảy đều kết thúc, Lương Uyên vẫn căng thẳng như trước. Mà vừa nãy, lúc nhìn thấy nụ cười Lục Tiện Anh, y phục hồi tinh thần lại.

Người này vẫn luôn ở bên cạnh y.

Mãi mãi vẫn như vậy.

Lương Uyên vươn tay ra, Lục Tiện Anh liền cũng đưa tay ra nắm chặt y. Hai người nhìn nhau nở nụ cười, liền quay đầu nhìn lại phía trước, chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước.

Tác giả có lời: Đây là chương cuối của chính văn, sau đó chính là ngoại truyện a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận