Hai Ba Chuyện Ở Dược Vương Cốc

Nói đến việc Lương Uyên cùng Lục Tiện Anh có thể ở cùng nhau, Mục Nhị là người có công nhất. Lúc trước hai người kết bạn đồng hành, kỳ thực từ lâu vụng trộm nảy sinh tình cảm, ái mộ lẫn nhau. Nhưng Lương Uyên cho là Lục Tiện Anh là một người chính trực nên không dám đường đột. Còn Lục Tiện Anh có bí mật thân thể  không thể cho ai biết nên cũng không dám biểu lộ mảy may, hai người mang tâm sự riêng lại đều ngậm miệng không nói, mãi cho đến khi bất ngờ gặp phải Mục Nhị.

Ngày ấy, hai người vừa ra khỏi cửa thành Toả Bế, chạy tới Loan Bình, ở trên đường tìm khách điếm có thể ngủ trọ. Nhắc tới cũng rất kỳ quái, ngày đó các khách điếm đều hết phòng, cuối cùng một tiểu nhị nói cho hai người, cách hai con đường có một nhà dân có thể tìm nơi ngủ trọ.

Hai người bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là dắt lấy con ngựa đang mệt mỏi không chịu nổi, đi theo hướng tiểu nhị chỉ dẫn. Nhà dân ở chỗ hơi có chút hẻo lánh, ánh sáng mờ mờ. Hai người đang định đổi chỗ, đột nhiên truyền đến động tĩnh quái dị, đầu tiên là vài tiếng giãy dụa ngắn ngủi, sau đó là một tiếng kêu cứu bị đè nén của nữ tử. Công lực hai người cũng không thấp, thính lực tự nhiên hơn xa người thường, đều nghe thấy động tĩnh nhỏ bé này. Lục Tiện Anh cùng Lương Uyên liếc mắt nhìn nhau, Lương Uyên vốn không lo chuyện bao đồng, nhưng y biết với tính tình của Lục Tiện Anh sẽ không ngồi yên không để ý, cho nên hai người đều thả người đuổi theo hướng âm thanh phát ra.

Lương Uyên khinh công tốt hơn Lục Tiện Anh, đuổi kịp những người kia trước tiên. Chỉ thấy bốn hắc y nhânh di chuyển nhanh chóng, trong đó ba người nâng lên một cái bóng người màu xanh lục. Lương Uyên vươn mình đáp xuống trước mặt bọn họ, kinh ngạc vì mấy người này dĩ nhiên không có che mặt. Mấy người thấy Lương Uyên chặn đường, chần chờ một chút, không định ra tay mà dự định chạy đường vòng rời đi. Lúc này Lục Tiện Anh cũng chạy tới, võ công của hắn cực cao, cơ hồ là trong chớp mắt, liền đem ba người đang nâng nữ tử cứu lại, ba người phản ứng không kịp đã ngã trên mặt đất.

Lục Tiện Anh một tay ôm nữ tử kia, quay người đáp xuống bên người Lương Uyên, đứng sóng vai với y, đem nữ tử kia chắn phía sau. Bốn người kia cũng có huấn luyện nghiêm chỉnh, bị đánh bại cũng cấp tốc bò dậy tụ lại một chỗ, bắt đầu phòng thủ.

Lương Uyên thấy thế, đem trường kiếm đưa ngang trước người, hỏi, “Các ngươi là môn phái nào, trói cô nương này là dụng ý gì?”

Bốn người nhìn nhau liếc mắt một cái, chẳng những không có mở miệng trả lời vấn đề, còn muốn động thủ. Lục Tiện Anh khẽ nhíu mày, chỉ dùng chưởng phong đánh một cái liền đem bốn người quét lui ba bước. Ba người này ngược lại rất kiên trì, cấp tốc liền khôi phục trạng thái công kích. Lục Tiện Anh bắt đầu chuẩn bị đáp trả, ai ngờ vừa mới thủ thế thì ba người thấy vậy đều ngẩn người, cư nhiên quay đầu chạy. Hai người ngơ ngác, ai cũng không có chú ý là nữ tử sau lưng dùng ánh mắt chỉ thị ba người rút lui.


“A a!” Nữ tử áo lục thấy hai người đều kinh ngạc, chính mình vẫn còn bị trói, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở bọn họ. Hai người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, Lục Tiện Anh vội vã giúp nữ tử đem vải nhét miệng cùng dây trói trên tay lấy đi.

Nữ tử xoa xoa cánh tay bị trói đến ngứa ngáy, dịu dàng cúi đầu, nói, “Đa tạ hai vị công tử trượng nghĩa cứu giúp.”

Lục Tiện Anh giúp đỡ nàng một chút, nói, “Cô nương không cần đa lễ.”

Lương Uyên trên dưới quan sát cô gái này vài lần, hỏi, “Mấy người này vì sao phải bắt cóc cô nương? Chính là kẻ thù của cô nương?”

Nữ tử dường như do dự một chút, nói, “Chuyện này… Chỉ sợ là kẻ thù của gia phụ…”

“Ồ?”


“Không dối gạt hai vị công tử, tiểu nữ tử nhà ở Giang Nam, trong nhà nhiều thế hệ kinh doanh buôn bán là có chút sản nghiệp nhỏ bé. Những người này… Sợ là kẻ thù trên phương diện làm ăn đối đầu với gia phụ phái tới…” Nữ tử nói, có chút lo lắng nhìn Lương Uyên một cái.

“Nhà ở Giang Nam?” Lương Uyên nghe vậy vô cùng kinh ngạc, “Giang Nam cách nơi này mấy trăm dặm, là bọn hắn trói ngươi tới?”

Nữ tử lắc lắc đầu, có chút khó xử vặn vặn ống tay áo, nói, “Này, việc này thật sự là…”

“Thật sự là?”

Nữ tử nghe Lương Uyên truy hỏi, tựa hồ vùng vẫy một hồi, nói, “Tiểu, tiểu nữ tử thật ra là từ trong nhà trốn ra…”

“Hả!?”


“Gia phụ… Gia phụ phải đem tiểu nữ tử gả cho một người làm ăn với ông, nhưng là, nhưng là người kia tuổi khá lớn, ta thật sự là…” Nữ tử nói tới đây liền nói không được nữa, trong thanh âm có mấy phần nức nở.

Lương Uyên vốn đang định hỏi lại vài câu, lại bị Lục Tiện Anh đánh gãy, hỏi cô, “Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?”

Nữ tử nghe vậy, lấy ngón tay lau khóe mắt, nói, “Tiểu nữ tử họ Mục, tên một chữ Nhị.”

“Mục cô nương, hai người chúng ta trước tiên đưa Mục cô nương trở về trong thành đi.”

“Như, như vậy liền đa tạ nhị vị công tử…”

Ba người trở lại thành Loan Bình, cùng đến nhà dân tìm nơi ngủ trọ.

Lương Lục hai người có ý đem Mục Nhị trở về trong thành, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng ai biết sáng sớm ngày thứ hai, Mục Nhị chờ tại gian phòng hai người.


Mục Nhị thấp thỏm đưa ra nguyện vọng muốn đi cùng hai người, Lương Uyên vừa mới há mồm chuẩn bị cự tuyệt, Mục Nhị ngay lập tức đỏ cả vành mắt, “Tiểu nữ tử cũng biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng là… Nhưng là nhị vị công tử cũng nhìn thấy tối hôm qua những người kia có ý đồ bắt cóc tiểu nữ tử, nếu như bọn họ lại đến, tiểu nữ tử một thân một mình, thật sự là, thật sự là… Huhuhuhu…” Nói tới đây, Mục Nhị liền dùng khăn tay che mặt khóc lên.

Lục Tiện Anh tuy rằng nhìn nghiêm túc thận trọng, thực tế hết sức nhẹ dạ, mà Lương Uyên tuy rằng mang trong lòng nghi ngờ, lại cũng không thể vứt đi không quản một nữ tử yếu đuối mong manh. Cuối cùng vẫn là ba người cùng lên đường, hai người đáp ứng hộ tống Mục Nhị trở lại Giang Nam.

Lương Uyên cùng Lục Tiện Anh đáp ứng đưa Mục Nhị hồi Giang Nam, kỳ thực cũng có tư tâm. Kế hoạch nguyên bản của hai người là đến Loan Bình, du ngoạn mấy ngày sau liền xong, đi vòng vèo quanh Hưng Nguyên. Mà dọc theo con đường này hai người đều có tâm tư riêng, trái lại có chút không muốn nhanh như vậy kết thúc lộ trình, cho nên đều ngầm hiểu ý đem lộ trình kéo dài tới Giang Nam. Đặc biệt là Lương Uyên, quyết định dọc theo con đường này muốn thử thăm dò Lục Tiện Anh có tình ý với mình hay không.

Đương nhiên, tuy rằng Lương Uyên bàn tính cho kĩ càng, nhưng cuối cùng cũng không như ý của y. Nguyên nhân không ai khác, đương nhiên là Mục Nhị.

Ngày thứ nhất ba người lên đường, Lương Uyên liền nhìn ra manh mối. Ánh mắt Mục Nhị nhìn Lục Tiện Anh rõ ràng khác lạ, hữu ý vô ý muốn cùng hắn tiếp lời. Bởi vì không vội mà gấp rút lên đường, ba người dọc theo đường đi đều du sơn ngoạn thủy. Nhưng là nhiều đi vài bước, Mục Nhị liền ‘Mảnh mai’ gọi mệt, nếu không thì là trẹo chân, bị ngã, trò gian tầng tầng lớp lớp, mà mục đích chỉ có một —— dựa vào người Lục Tiện Anh. Lương Uyên quả thực tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, vẫn không thể quang minh chính đại cùng nàng tính toán, suýt nữa nghẹn đến nội thương.

Đương nhiên, sắp bị nội thương không chỉ riêng Lương Uyên. Lục Tiện Anh thật không rõ phong tình, đối với những cuộc tấn công như vũ bão của Mục Nhị không phản ứng chút nào. Ví dụ như vừa nãy, thời điểm Mục Nhị đi xuống cầu thang ‘suýt chút nữa’ té xuống, bay thẳng vào lòng Lục Tiện Anh. Ngược lại Lục Tiện Anh phản ứng thật nhanh, tiện tay kéo thanh kiếm trên lưng, dùng chuôi kiếm đụng một cái lên bả vai Mục Nhị. Mục Nhị còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy hoa mắt, thân thể liền vừa đứng vững vàng…

Lingg: Cái này không phải Lingg post thiếu à nha mà bà tg không viết tiếp nữa a T^T Nếu mà viết tiếp chắc chắn có màn H đầu tiên của hai anh luôn… Hức


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận