Hai Bản Ngã


"Có bị thương ở đâu không ?" Xạ Nhữ Bảo giữ người Trần Phúc xoay qua xoay lại để kiểm tra, thấy cậu lắc đầu bảo không có.
"Mới rời A Phúc một chút đã bị kẻ xấu đánh lén rồi, xem ra đi đâu cũng phải mang em ấy theo.

Thật khó chịu" Đào Cung Vi phồng má bĩu môi, ấm ức trong lòng.
"Ả ta đối phó rất dễ, không đáng bận tâm" Xạ Nhữ Bảo hạ mi tâm: "Còn về Sở Tào Biện, hôm qua cậu đã thấy trên TV rồi chứ ?".
Đào Cung Vi thở hắt: "Sao lại không, chuyện cảnh sát Tư ôm Sở Tào Biện chạy loạn khắp bệnh viện giờ đã thành chủ đề bàn tán nóng hổi rồi".
"Tôi tin tưởng Thanh Sơn, anh ta sẽ bảo vệ tốt cho cậu ấy.

Cứ để cậu ấy ở đó cho cảnh sát Tư, chúng ta không cần đến".
Đào Cung Vi mím môi, nhún vai: "Chúng ta tới để làm gì, phá hỏng đôi uyên ương người ta âu yếm quấn quýt lấy nhau.

Chúng ta bảo vệ cậu ấy còn không bằng anh ta bảo vệ".
Ba người họ cùng nhau bước đi trên đường, tới nơi cổng trường rộng lớn thì chứng kiến bên ngoài đông đúc người tụ tập, đứng vây quanh thành một hàng.

Vừa tò mò cũng vừa cảm thấy khó hiểu.
Chiếc xe hơi đen bóng đầy sang trọng, cửa mở ra, một người đàn ông bước xuống khoác trên mình bộ tây trang cắt may tinh xảo, thiết kế vừa vặn với vóc dáng cao ráo, to lớn ấy tăng thêm phần anh tuấn, tuyệt hảo cho hắn ta.
Phục Thành Vương đậu xe ở trước cổng trường, đứng tựa lưng vào xe, hắn ta mặt lạnh như băng, khí chất ngời ngời, băng lãnh quỷ mị.
Tất cả sinh viên ở đây đều xuýt xoa trước độ hoành tráng, chịu chơi và vô cùng khoa trương từ hắn, thông qua tin tức họ còn không biết Phục Thành Vương đây là người đàn ông của Xạ Nhữ Bảo hay sao ? Lái hẳn con xe danh giá đắt đỏ tới, tức nhiên là đón người yêu tan học về nhà, họ còn không ngớt lời khen ngợi, cho rằng Phục Thành Vương vừa chu đáo vừa ưu nhã, tử tế lại rất có phong thái của người quyền quý, khiến người người ái mộ.
Xạ Nhữ Bảo vừa thấy hắn thì như gặp phải ma vậy, lập tức quay đầu muốn bỏ đi, nào ngờ vừa nhìn thấy cô mọi người đã hứng khởi reo hò, gọi tên cô kịch liệt.

Bọn họ đông đủ thế này giống như chờ một màn cầu hôn không bằng, tưởng chừng sẽ dự một cái đám cưới hoành tráng của hắn.
Phục Thành Vương dù biết nữ nhân kia mà hắn bảo cô tiêu diệt còn sống nhưng lại không truy cứu cô, hắn ta nguyện nhắm mắt làm ngơ.

Còn đang sợ không biết phải đối mặt với hắn ra sao thì hắn ta tự tìm tới, tất nhiên là sẽ làm ra một màn sóng gió phong ba náo loạn, không có gì tốt đẹp cả.
Cô thì lại là thứ giúp hắn ta dễ dàng chiếm đoạt được vị thế, cư nhiên tìm gặp là điều đương nhiên, có điều cô vẫn còn chột dạ chuyện mà mình làm trái với hắn chính là không thể giết người, gặp hắn như vậy cô rất e dè.
"Hắn ta đến đây làm gì vậy ?" Đào Cung Vi chau mày.
Xạ Nhữ Bảo cắn cắn môi, từ từ quay đầu lại nhìn hắn.

Phục Thành Vương làm lớn chuyện quả thật không sợ người ta không nhận ra họ đang yêu đương với nhau, hắn ta đứng trước cổng trường mà nhếch môi, ánh mắt không hề di chuyển đi nơi khác mà thẳng thừng chiếu lên hình bóng cô, bất giác làm cô ngượng chín mặt.
Xạ Nhữ Bảo nói nhỏ: "Hắn tới đây chắc là đến tìm tôi rồi".
"Để tôi đi cùng cậu".
"A Vi, cậu đưa Trần Phúc trở về...tôi sẽ an toàn về sớm, yên tâm !".
Mặc dù miễn cưỡng chẳng muốn đồng thuận nhưng vì Xạ Nhữ Bảo từng nói cô ấy muốn lo liệu điều tra người đàn ông đó, người ngoài xen vào chỉ sợ phá hỏng đại sự, Đào Cung Vi miễn cưỡng để mặc cô rời đi.
"Chuyện gì vậy chứ, Xạ Nhữ Bảo có Phục Thành Vương, Sở Tào Biện có Tư Đồ Thanh Sơn...!Vậy còn tôi ?" Đào Cung Vi chỉ tay vào người mình, ủy khuất nhăn nhó mặt mày: "Trần Phúc em nói xem....Trần Phúc ?".
Nam nhân đứng bên cạnh như người mất hồn, cậu đứng ở đấy hướng mắt về phía Phục Thành Vương, chất chứa một tâm tư kì lạ, đắm chìm vào trong khoảng suy nghĩ của riêng mình, đến nỗi Đào Cung Vi có kêu cách mấy cậu ta vẫn không nghe thấy.
Đào Cung Vi bỗng nhiên híp mắt, chau mày nhìn Trần Phúc sau đó nhìn sang Phục Thành Vương, gương mặt căng thẳng.
Xạ Nhữ Bảo chậm chạp đi tới bên Phục Thành Vương, không ngờ tay hắn tự nhiên mà vòng qua ôm lấy eo cô, kéo cả người đang đứng khoảng cách kia vào sát cơ thể hắn, đôi mắt hắn ta mùi mẫn không thôi, còn dùng tay vuốt tóc mai cho Xạ Nhữ Bảo, giọng ôn nhu một cách kinh thiên động địa: "Học có mệt không ?".
Xạ Nhữ Bảo nhỏ giọng: "Anh đang làm gì ở đây vậy ?".
Hắn ta cười khẩy: "Đón nữ nhân của tôi đi học về, không được sao ?".
"Màn kịch này chỉ là giả, anh khoa trương như vậy để làm gì ?" Liếc nhìn xuống bàn tay đang được băng bó kia của hắn, cô liền nhận ra hôm trước hắn chính là vì giết người bất thành bị cảnh sát tấn công một trận.

Phục Thành Vương là kẻ đã làm hại đến Sở Tào Biện, khiến cậu ấy bị trọng thương.

Trong đáy mắt thì là chân tình nhưng ở trong tim cô thì đang ngập tràn thù hận: "Không báo trước để tôi còn chuẩn bị kĩ lưỡng".
Đột nhiên hắn siết chặt lấy eo cô, đanh giọng mà thì thầm bên tai: "Là tự cô sa vào lòng tôi bảo không sợ người đàn ông của mình, tôi chỉ giúp cô không sợ" Hắn ta tay còn lại vuốt ve bả vai Xạ Nhữ Bảo, muốn nhắc cho cô nhớ một chút về quá khứ.
Bỗng dưng hiện về hình ảnh tối hôm ấy, cô mặt dày muốn níu kéo mối quan hệ với Phục Thành Vương mà cố tình quyến rũ dùng tay quấy phá bả vai hắn ta, giọng nói đầy khiêu khích khẳng định hắn là người đàn ông của mình, chắc nịch cô không hề sợ hắn.
Tưởng nhớ khiến khuôn mặt cô đỏ ửng, lỗ tai nóng ran.

Xạ Nhữ Bảo còn không nhớ lúc đó mình vì giữ mối quan hệ này mà bất chấp tới mức nào.

Nếu biết sớm có ngày hôm nay cô nhất định đã không làm.
Bọn sinh viên lấy điện thoại chụp lấy chụp để khung cảnh tình tứ, đáng yêu của hai người, cười đùa bàn tán náo nhiệt, reo hò cổ vũ.

Liếc mắt sang thấy chúng chụp hình đã đủ, hắn buông tay khỏi người cô, khuôn mặt tất nhiên trở về hiện trạng cũ, không khác gì ác ma như chưa từng có cuộc tình vừa rồi.
Mở cửa bước vào xe trước, hắn không mở cửa giúp cô mà để cô tự giác vào trong.
Xạ Nhữ Bảo bị động, còn đang choáng ngợp với sự thay đổi chóng mặt đó của hắn mà ngờ nghệch mở cửa vào ngồi ghế phụ, và dĩ nhiên là bị hắn làm khó dễ.
"Ngồi phía sau".
Xạ Nhữ Bảo có chút khó chịu nhưng cũng đành mở cửa đi ra, quay về ghế sau mà ngồi.

Phục Thành Vương không muốn cô ngồi bên cạnh hắn cô còn cảm kích không hết, càng ở gần hắn cô càng bị sắc thái âm tào địa phủ đó áp bức khiến bản thân như bị xiềng xích trói buộc, áp lực vô cùng.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu ?".
"Biệt thự".
"Chúng ta lại đi giết người ?".
"Không".
"Vậy thì là gì ?".
"Cô, làm tình nhân của tôi".
Cô ậm ừ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tôi ở đó bao lâu ?".
"Một tháng".
"Cái gì ?" Xạ Nhữ Bảo giật mình.
Cùng Phục Thành Vương ở một chỗ vài phút thôi đã thấy cả người bức bối, run sợ.

Bây giờ hắn bảo cô phải sống ở biệt thự của hắn tận một tháng, đúng là tra tấn người mà không dùng gươm giáo.
Mặc dù không hiểu hắn cần cô đóng giả nhân tình cùng hắn với mục đích gì, nhưng để lấy lòng hắn cô làm gì còn lựa chọn khác.

Người tình màn ảnh với Xạ Nhữ Bảo vô số, cô thường xuyên đóng giả một màn kịch tình ái với diễn viên để quảng bá cho bộ phim, nên chẳng bỡ ngỡ gì về chuyện đó, có điều người mà cô phải diễn xuất cùng lần này lại là Phục Thành Vương, có nằm mơ cô cũng không muốn.
Tuy chẳng đành nhưng trọng trách trên vai cô chính là tính mạng của hàng ngàn người dân vô tội, hắn ta còn tồn tại thì sẽ có người phải chết oan ức.

Đây là cơ hội tốt cho Xạ Nhữ Bảo, một tháng cô sẽ có thể lấy lòng tin từ hắn, đồng thời tiếp cận, điều tra dễ dàng hơn về mối liên kết với người Trần gia.
Cái biệt thự ma quỷ đó dù sao Phục Thành Vương cũng không có ở, thôi thì để cô một mình chiếm hữu hưởng thụ cũng chả sao, cô thầm nghĩ thế.
Quyết tâm mau hoàn thành nhiệm vụ sau đó trở về, càng thuận lợi càng thoát khỏi hắn cô sẽ an toàn và tất cả mọi người đều sẽ an toàn.

Xạ Nhữ Bảo phải hết sức mình, dối gạt hắn.
"Không muốn ?".
"Sao anh lại nghĩ thế, Xạ Nhữ Bảo tôi làm sao lại không muốn" Cô mỉm cười giả dối: "Được làm việc cho Phục tổng là một vinh hạnh lớn lao....chi bằng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, về mặt lợi nhuận có thể chia đều cho cả hai, tôi cũng không muốn bản thân trở thành một tên tay sai quèn".
Phục Thành Vương khinh bỉ, nữ nhân tham mê lợi ích như cô hắn ta đã thấy quá nhiều: "Cô dám đàm phán với tôi ?".
Phục Thành Vương còn thừa biết Xạ Nhữ Bảo vì tham mê đứng trên đỉnh cao cùng với hắn nên mới muốn sát nhập, thuận buồm xuôi gió cho hắn sai khiến cô.

Hắn dĩ nhiên không ngờ tới cô đã biết rõ thân phận của hắn, và ngược lại cô cũng không biết hắn từ lâu đã nhìn thấu danh phận của cô.

Bọn họ tiếp xúc với nhau đều có tư ý riêng, chỉ là không ai biết về mục đích của nhau, cứ thế mặc cho đối phương xem là con cờ mà lợi dụng, tự mình từng bước tiến gần hơn về người đó, dần dần am hiểu.
"Sao lại không ?".
"Được làm nữ nhân của tôi đã là cái giá đắt".
Xạ Nhữ Bảo bất lực thở hắt, chẳng muốn đôi co với hắn.

Cô không phải muốn đòi từ hắn thứ gì, tiền tài uy lực Xạ Nhữ Bảo có đủ.

Chỉ là sự đàm phán trước đó chính là mồi câu cho câu trả giá ở vế sau, cô muốn được tự do tự tại một chút: "Vậy tôi không cần anh chia nữa, để tôi tự do đi lại biệt thự, tự do ra ngoài tôi sẽ ngoan ngoãn cư sống tại đó theo ý anh".
Phục Thành Vương không nói gì, lạnh lùng tiếp tục lái xe.
Trên đoạn đường dài đằng đẵng cô hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, tập trung nhìn ngắm cây cỏ núi rừng tuyệt đẹp của khung cảnh xa xăm.

Chẳng ngờ đã tới nơi khi nào không biết.
Lần này biệt thự có thêm rất nhiều kẻ hầu người hạ, có một chút khí người ở trong đó.

Cái cổng lớn mở ra, xe lái vào bên trong, lập tức một đống tên thuộc hạ của hắn chạy ra đón tiếp hai người họ nồng hậu, luôn mồm gọi cô bằng một thứ danh.
"Mừng cô chủ trở về".
Xạ Nhữ Bảo cười trừ, bất lực.
Không quên cầm điện thoại lên nhắn vài tin sang cho Đào Cung Vi, báo cáo với cô ấy không về nhiều ngày để họ bớt phải bận tâm.
"Ngày mai gọi tất cả phóng viên tới, càng khoa trương càng tốt" Phục Thành Vương ra lệnh.
"Vâng thưa ngài".
"Sắp xếp cô ta ở phòng lúc trước, tôi ở căn phòng cũ".
"Khoan...khoan đã" Xạ Nhữ Bảo vừa nghe thấy gì còn chưa tiếp thu kịp: "Anh...anh sẽ ở lại đây hả ?".
"Biệt thự của tôi, không ở thì ai ở" Hắn nói đầy điềm điềm tĩnh tĩnh.
---------------------------------------

Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui