Hai Bản Ngã


Ánh đèn chớp nháy liên tục, tiếng nói ồn ào xuất hiện, rải rác ở xung quanh.
Xạ Nhữ Bảo tê nhức cả cơ thể, cô chầm chậm mở mắt, hơi nghiêng đầu về sau.
Phóng viên đứng lắp đầy ở ngoài sân, họ chụp lấy chụp để khoảnh khắc hai người họ ôm nhau ngủ đến trưa, Xạ Nhữ Bảo choáng ngợp với hàng loạt tia flash, cô nheo mắt nhăn mặt.
Phục Thành Vương bấy giờ cuối cùng cũng tỉnh giấc, hắn mở mắt ra còn có mấy phần ngạc nhiên khi thấy Xạ Nhữ Bảo nằm chễm chệ trong vòng tay mình, cư nhiên người ôm ấp không buông ra lại chính là hắn.
Không biết trước đó đã xảy ra điều gì, nhưng thấy phóng viên có mặt hắn thuận theo thế tiếp tục đóng giả một màn kịch.
Phục Thành Vương đỡ người cô dậy, cười đầy ôn nhu chỉnh lại tóc tai cho cô, vô cùng tự nhiên.
Phục Thành Vương ôm nữ nhân xinh đẹp mĩ miều cả một khoảng thời gian mà chẳng có chút hứng thú, thậm chí còn có chút tẻ nhạt và vô vị.

Đối với Phục Thành Vương thứ thật sự làm cho hắn thấy thích thú, mang lại giá trị ngoại trừ địa vị và quyền cao chức rộng ra thì nữ sắc, chất cấm đối với hắn hoàn toàn vô dụng.
Phóng viên là hắn bảo tay sai kêu đến, càng đông càng khoa trương càng tốt, nhưng đáng lẽ họ nên chưng diện sang trọng và đầy mùi mẫn theo một cách khác, Phục Thành Vương không ngờ họ bị bắt trọn khoảnh khắc rất đỗi chân thật này.
Hắn vẫn còn đau đầu, tay còn lại đưa lên trán mà xoa xoa, thần sắc mệt mỏi.
Tô Ngân đã cho gì vào phấn hoa, một loại khói hương có độc dược, gây hại đến thần trí Phục Thành Vương.

Biết có chuyện chẳng lành, vậy mà vẫn có thể giấu được sự thất thế của mình vào bên trong, bày ra tư thái cao cao tại thượng, không sợ không hãi đầy kiêu ngạo đó.
Thầm liếc mắt xuống con dao đang nằm dưới sàn nhà, Phục Thành Vương đanh mặt, dùng chân đá nó xuống gầm ghế sofa, thao tác nhanh nhẹn, thuận lợi qua mắt người khác.
Xạ Nhữ Bảo ngỡ ngàng nhìn hắn ta, cô chất vấn: "Anh lừa tôi ? Tất cả đều do anh sắp đặt" Cô chỉ tay ra bên ngoài, giọng bực tức: "Bọn người này và cả chuyện anh cố tình ôm tôi không buông chỉ để họ biết chúng ta đang yêu đương với nhau sao ? Anh đã lợi dụng lòng thương cảm của tôi !".
Phục Thành Vương nheo mắt, hắn đay nghiến: "Làm tốt bổn phận của mình đi".
Vốn dĩ Phục Thành Vương không có lừa dối cô, hắn còn không biết sáng sớm nay hắn đã rơi lệ, yếu đuối phát ngôn những thứ quái dị trước mặt một kẻ khác.


Hắn càng không biết ý cô muốn nói hắn lừa gạt cô chính là gì.

Tất cả đều xảy đến một cách ngoài dự tính, trùng hợp thay đám phóng viên ấy lại đến đúng vào giờ khắc này.

Xạ Nhữ Bảo lại cho rằng chuyện hôm qua cô muốn ám sát hắn bị Phục Thành Vương phát giác từ lâu, tuy nhiên hắn lại dùng sự giả tạo, dối trá đó của mình để đánh lừa nhằm lấy lòng thương hại từ cô.

Mọi thứ làm cô thấy bàng hoàng, chẳng thể ngờ tới thủ đoạn thật giả khó lường đó của Phục Thành Vương.
Mặc dù Phục Thành Vương chẳng như điều cô nghĩ, nhưng hắn cần gì phải làm rõ, cần gì phải giải thích với kẻ khác, hắn vốn dĩ không cần kẻ khác thấu hiểu cho mình, Phục Thành Vương càng không biết mình đã lừa dối gì cô ta, biết rằng con dao ở trên mặt đất chính là bằng chứng cho sự phản kháng muốn giết người của cô.

Qua chuyện này, hắn phải cho cô nếm mùi thế nào là biết điều, biết sợ hãi hắn khi dám chống đối hắn.
Phục Thành Vương hất tay, ngay lập tức thuộc hạ kéo đám người ấy ra ngoài.

Chụp hình đã đầy đủ, hắn liền thay đổi sắc mặt với cô.
Phục Thành Vương nắm lấy cổ tay Xạ Nhữ Bảo, hắn lôi cô lên lầu, ném cô vào trong một căn phòng bất kì, hắn thô bạo dùng bàn tay to lớn bóp chặt lấy khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn dưới thân, đanh thép cảnh cáo: "Đừng tưởng tôi không biết ý đồ giết tôi của cô, an phận mà làm nhân tình, nếu để tôi biết cô còn chống cự..." Hắn nắm lấy cổ áo cô lên: "Đoạt mạng của một mình cô còn chưa đủ !".
Sức lực hắn mạnh mẽ vô cùng, chống lại chính là bất khả kháng.

Phục Thành Vương còn mang tính mạng của những người khác ra để uy hiếp cô, biết cô lương thiện, từ bi, luôn che chở cho những người vô tội, sao có thể đành lòng để họ vì cô mà chết oan uổng.

Vì Xạ Nhữ Bảo tự mình muốn tiến gần đến hắn, bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa.
Xạ Nhữ Bảo dùng đôi mắt thù hận của mình để nhìn hắn, cô không nói một câu, hình bóng hắn ở trong mắt lại bốc cháy dữ dội, phừng phừng thịnh nộ.
Phục Thành Vương chính là loại người bỉ ổi đê tiện, bất chấp tất cả thủ đoạn để đoạt được thứ mình muốn, thâm độc và tàn nhẫn.

Xạ Nhữ Bảo càng nhìn rõ được lòng dạ của hắn ta hơn, qua chuyện mà hắn đã lấy lòng thương hại của cô ra đánh đổi.
Xạ Nhữ Bảo hận hắn, hắn đã cướp đi những người thân bên cạnh cô, bà lão tiệm rùa, và những anh chị em ở Tô gia đã mất mạng khi thực thi nhiệm vụ.

Hắn còn ban tặng cho Sở Tào Biện một nỗi đau tột cùng mang theo suốt cuộc đời, và còn là nỗi tuyệt vọng, cô độc, buồn tủi.
Bây giờ ngoại trừ căm phẫn cô không còn gì để đối với hắn.
Xạ Nhữ Bảo trong lòng chính là hận, đem hắn chôn vùi ở trong đáy mắt.
------------------
Sở Tào Biện ánh mắt vô hồn, cậu lạc lõng đứng trước cửa đám tang, lắng nghe tiếng mưa chiều tí tách rơi, lặng lẽ mà buồn bã.
Bà lão chưa từng có một người thân thật sự, con cháu của bà đã bỏ bà đi, bà một mình cô đơn buồn tủi, từ sau khi gặp Sở Tào Biện, cậu đã là người nhà của bà mất rồi.

Bà xem cậu như cháu trai của mình, yêu thương vô bờ bến, dùng cả tấm lòng để mà chăm sóc, quan tâm.
Quay đầu, cậu nhìn tấm hình khổ lớn của bà, phía dưới chính là trăm đóa hoa trắng tinh khiết, đơn thuần tao nhã xếp quanh quan tài của bà.


Bên trong là người đàn bà trung niên da dẻ trắng bệch, nằm bình yên nhắm mắt.
Cậu đứng ra thay mặt con cháu của bà làm một tang lễ cho bà, đích thân đội khăn tang xem như mình chính là con cháu ruột thịt.

Khoác trên người bộ áo trắng tang lễ, Sở Tào Biện nức nở rơi lệ.
Cậu nhớ thương bà da diết, tay cậu chạm nhẹ vào tim của mình nơi đó đau đớn tột độ, rạn vỡ từ ngày mà bà bỏ cậu đi xa.
Ngay cả tang lễ của bà cũng không có lấy một người thân thích tới dự, cậu cảm thấy xót thương cho bà.
Tư Đồ Thanh Sơn, Trần Phúc và hai nữ nhân Di Châu cuối cùng đã tới, họ khoác trên mình bộ đồ đen lịch sự, nhã nhặn.

Đến nơi đã thấy cậu rơi lệ nhiều khôn xiết, Tư Đồ Thanh Sơn không thể cầm lòng mà bước đến bên, lau đi từng giọt nước mắt ấy.
Nhìn sang tấm chân dung của bà lão, Tư Đồ Thanh Sơn cũng buồn bã không ít.
Nhớ lại đêm đó bà vì tin tưởng anh mà đặt toàn bộ hy vọng, giao trọng trách bảo vệ, chăm sóc Sở Tào Biện cho anh.
Bà đã giúp đỡ anh rất nhiều điều, và còn là yêu thương như người thân, giúp anh làm cho cậu hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày.
Lời nói của bà hôm ấy vẫn còn văng vẳng ở bên tai, anh chỉ biết cúi đầu.
"Chú nhìn xem, chú rùa này thật sự như chú từng nói.

Ý nghĩa sau lớp mai rùa cứng cáp này".

"Nó phải đối mặt với kẻ xấu nhiều như thế nào để rồi tạo hóa ban tặng cho nó một lớp vỏ bọc đáng tin".
"Tiểu Biện nó không gai góc, hung tợn như vẻ bề ngoài mà chú thấy".
"Đứa trẻ này từ nhỏ nó đã mồ côi cha mẹ, một mình nó gánh vác bao trách nhiệm, đau khổ.


Ngày ngày đối mặt với sự giả dối của xã hội, gặp biết bao là kẻ xấu".
"Đứa trẻ đó không phải nó chán ghét cậu, nó có khổ tâm.

Ngay cả bản thân nó như chú rùa này, dù không phân biệt được người chạm vào nó là đúng hay sai, là tốt hay xấu thì nó vẫn rục thân vào bên trong mai rùa.

Sợ hãi, hoảng loạn không tin vào bất kì ai.

Chỉ có thể đề phòng".
"Cái chết của bà chắc chắn cháu sẽ điều tra làm rõ, bà nhất định không chết một cách oan ức !" Anh thầm nói ở trong lòng cũng như muốn giữ lời hứa với bà.
Sở Tào Biện đã khóc đến mất cả lí trí, cậu chẳng màng tới thực tại nữa.

Mặc cho anh ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt chẽ cậu cũng không phản kháng, cũng không dùng những lời lẽ cay nghiệt để mắng nhiếc, bởi vì cậu chẳng còn đủ sức nữa.

Sở Tào Biện chỉ dằn vặt, khổ sở mà ngả đầu vào lòng anh.
Tư Đồ Thanh Sơn chắc nịch, nói với người quá cố tận sâu trong thâm tâm: "Bà hãy yên nghỉ bình an, đừng lo về cậu ấy.

Cháu sẽ bảo vệ, yêu thương cậu ấy thay phần bà bằng bất cứ giá nào...dù có phải chết đi..." Anh giữ lấy bả vai Sở Tào Biện, câu cuối cùng anh lại nói ra thành lời, muốn cậu nghe thấy: "Chết không thay lòng".
---------------------------------------

Nhân Vật: Tư Đồ Thanh Sơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận