Buổi sáng tinh mơ, mặt trời ló dạng kéo theo cơn gió lùa qua các tán cây, man mát nhưng cũng rất ấm áp.
Tư Đồ Thanh Sơn khoác trên mình một bộ trang phục lịch thiệp, nhã nhặn nhưng đơn giản.
Anh mở cửa tiệm rùa bước vào, đập ngay trước mắt là hàng loạt con người đang thay phiên nhau dọn dẹp, lau chùi bàn ghế, làm việc chỉn chu, ngăn nắp.
Đứng đối diện anh chính là Sở Tào Biện, cậu ta trầm mặc đảo mắt nhìn bọn người kia giúp mình sửa sang cửa tiệm.
Anh bất ngờ, đi đến mà mở lời: "Đây là...".
Cậu quay đầu, nhìn thấy anh cậu chỉ âm trầm đáp: "Tuy bà đã không còn nhưng cửa tiệm là nơi duy nhất bà gắn bó, nơi mà bà tâm huyết gìn giữ.
Tôi sẽ thay bà tiếp tục duy trì buôn bán".
"Vì thế cậu đã thuê người đến làm việc ?".
"Phải, còn cặp Tiểu qui...anh cứ việc để ở đây, tôi sẽ kêu người chăm sóc" Sở Tào Biện không nhìn thẳng Tư Đồ Thanh Sơn, hai tay nhét vào túi áo khoác, cơ mặt cứng ngắt.
"Cậu làm tốt lắm, bà chắc chắn ở một nơi nào đấy theo dõi cậu sẽ rất hạnh phúc" Một tay chạm lên bả vai cậu mà giữ thật chặt, anh động viên.
"Tư..Tư Đồ Thanh Sơn" Cậu ngập ngừng gọi tên anh.
Chưa bao giờ cậu gọi thẳng tên anh một cách không có ác ý như vậy, lúc trước nếu không gọi là "Thứ súc sinh" thì cũng sẽ gọi là "Thứ đê tiện, bỉ ổi".
Đột ngột thay đổi làm anh thấy trong lòng lay động liên hồi, Tư Đồ Thanh Sơn như ngẩn người ra, chìm đắm nơi đáy mắt cậu, chờ đợi lời tiếp theo mà cậu nói.
"Cảm...cảm...cảm ơn anh" Lắp bắp bao lâu cuối cùng cậu cũng thốt thành lời, Sở Tào Biện ngại đến mức hít thở không thông, cảm giác phải nói những lời sến súa với người mình từng mắng chửi, lăng mạ xúc cảm quả thật không tồi.
Tư Đồ Thanh Sơn nhoẻn miệng cười, nụ cười của anh rạng rỡ hơn bao giờ hết, chỉ bởi một câu "Cảm ơn" đó của cậu, không hơn không kém.
Chẳng điều gì có thể diễn tả sự hạnh phúc, hy vọng chớm nở lúc này của anh.
Mọi thứ dường như đã tiến triển, Sở Tào Biện chắc hẳn đã nhận ra thành ý của anh, dần dần cảm hóa mà không còn chán ghét anh.
"Rùa con, cậu không cần phải cảm ơn, tôi làm tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng, không cần đặt nặng ơn nghĩa".
Một câu này khiến cậu sởn gai óc, ngượng ngùng khiến cậu quay mặt lảng tránh, nói gấp gáp: "Được rồi, anh không phải tới đây chỉ để động viên tôi chứ ? Nói đi, có việc gì ?".
Tư Đồ Thanh Sơn thấy thế mà vẫn còn đắc ý, anh bất giác cứ cười thầm mãi, không thể dừng lại.
"Đúng là không thể qua mắt con rùa này, tôi đúng thật có một tin cấp muốn nói với cậu".
Sở Tào Biện trở về khuôn mặt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Mong chờ tình tiết quan trọng nào đó từ vụ án của bà lão.
Sở Tào Biện xem như là người thân cận nhất với bà khi người còn sống, Tư Đồ Thanh Sơn là một cảnh sát, anh có trách nhiệm thông báo cho thân nhân của nạn nhân biết rõ về tình hình điều tra, giúp họ cùng nhau phối hợp mà tìm ra hung thủ.
Và cũng vì anh tin tưởng cậu, nên Tư Đồ Thanh Sơn đã đem tất cả những gì mấu chốt từ trong vụ án đến để kể cho cậu, sự nghi ngờ có liên quan tới tứ đại cổ đông Trần gia và còn có cả người cháu gái thất lạc của bà lão, tất cả anh đều chân thật kể cho Sở Tào Biện.
Sau khi lắng nghe về khả năng suy xét, điều tra của Tư Đồ Thanh Sơn lúc bấy giờ, cậu còn thầm thán phục, có phần bất ngờ cũng có phần xúc động: "Tôi sẽ thay bà chăm sóc chị ấy, nhất định !".
Bởi vì nữ nhân bị liệt nửa người kia quả thật có một số phận đáng thương vô cùng, cả đời đã phải sống trong đau đớn, bệnh tật, là một nữ nhân nhưng lại không thể đi đứng mà chỉ có thể nằm một chỗ, còn tận mắt chứng kiến kẻ khác giết chết cha mình mà không làm gì được, nay người bà thất lạc cuối cùng cũng bị người ta sát hại, ngay cả một lần nhìn nhận nhau cũng không có.
Sở Tào Biện cảm thấy vô cùng tội nghiệp, vô cùng đáng thương.
"Lúc vụ án xảy ra tôi là người có mặt đầu tiên, anh không sợ tôi là hung thủ sao ? Bây giờ đến đây kể những điều này".
"Không, cậu thật sự rất yêu thương bà, cậu sẽ không làm điều đó..." Anh ngừng chút, ôn nhu bảo: "...và vì là tôi tin tưởng cậu.
Rùa con, cậu luôn là người tốt trong mắt tôi".
------------------
Tại căn nhà chung của Phong Di Châu, như thường lệ bọn họ tập trung nơi phòng họp, bàn tính kế hoạch tiếp theo.
Sở Tào Biện sau khi trở về đã đem toàn bộ chứng cứ và điều tra của cảnh sát kể cho hai người họ, tỉ mỉ mà chi tiết không xót một thứ.
Đào Cung Vi dùng tay xoa xoa cằm, đanh mặt: "Lần trước người giết Trương gia chính là Phục Thành Vương, lúc ấy cũng có Xạ Nhữ Bảo chứng kiến...nhưng nếu hắn và người đánh trọng thương Bảo Bảo ở hộp đêm khi trước là một vậy thì chẳng phải quá mâu thuẫn với suy nghĩ của chúng ta từ trước tới giờ sao ?".
"Tôi hiểu ý cậu, tức là kẻ giết hai người Lưu gia và Trương gia đều không phải là người của Trần gia, chỉ là do chúng ta từ lâu cứ lầm tưởng anh ta là người Trần gia, Phục Thành Vương chỉ có thể đối đầu với họ thì mới dám đụng đến tứ đại cổ đông này, không thể có chuyện tự mình giết người của mình, không thể là tay sai Trần gia" Xạ Nhữ Bảo tiếp lời.
"Vậy thì hắn ta là ai chứ ? Hắn là ai mà có võ công cao cường, mưu kế thâm độc, phong cách dứt khoát như vậy ? Ngoài người của tổ chức Trần gia, Tô gia thì còn ai nguy hiểm tới vậy nữa" Đào Cung Vi chau mày, suy suy nghĩ nghĩ.
Ba người bỗng chốc chìm vào biển im lặng, bầu không khí căng thẳng cùng cực, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng điều hòa hoạt động.
Sở Tào Biện đảo mắt, liền lóe lên tư tưởng gì đó: "Các cậu có từng nghe qua cái tên Phác Quân ?".
Hai nữ nhân còn lại ngẩn người mở to mắt mà nhìn cậu.
Phác Quân, hai chữ này vừa đáng sợ nhưng cũng vừa là một dấu chấm hỏi to lớn.
Ở trong thế giới ngầm này, bọn họ chỉ phong phanh nghe được Phác Quân chính là một tên thủ đoạn độc ác, quyết đoán.
Tên này tồn tại độc lập không dựa vào bất kì một tổ chức lớn nào, ngoại trừ Trần gia và Tô gia, hắn ta hoạt động mạnh mẽ từ bàn tay trắng đi lên, hành động vô cùng bí ẩn và bất chợt.
Mỗi lần nhắc đến cái tên đó, những sát thủ cấp thấp đều phải sợ không rét cũng run.
Mặc dù là thượng sát nhiều năm, nhưng đó cũng chỉ mới là lời truyền tai nhau, Phong Di Châu vốn dĩ chưa từng đụng mặt ai có cái tên Phác Quân này, tất nhiên vẫn chưa thể tin đó là sự thật.
"Chẳng lẽ Phục Thành Vương chính là Phác Quân ?" Xạ Nhữ Bảo gấp rút hỏi.
Sở Tào Biện lắc đầu: "Đây chỉ là suy đoán".
"So với việc hắn ta là Phác Quân thì còn đáng sợ hơn là người của Trần gia" Đào Cung Vi rùng mình: "Phác Quân làm việc thế nào chúng ta chưa từng tiếp xúc chưa từng chứng kiến, sao có thể biết hắn tính làm gì tiếp theo được".
Nắm lấy bàn tay Xạ Nhữ Bảo, cô lo lắng nói: "Bảo Bảo, hay là bây giờ cậu tránh xa hắn ta ra đi...dù sao, dù sao hắn cũng không phải là người của Trần gia...cậu không cần điều tra nữa...nếu hắn ta làm gì bất chợt, chúng tôi sao có thể xoay sở".
"Trước mắt thân phận của hắn chúng ta vẫn còn chưa chắc chắn, đừng lo, tôi sẽ theo thế mà làm" Xạ Nhữ Bảo trấn an: "Phác Quân giết người của Trần gia tức đã có chuyện riêng, dù gì hắn đang có cùng một kẻ thù với chúng ta...có lẽ sẽ không làm hại người Tô gia".
"Xạ Nhữ Bảo nói đúng, thông tin này vô cùng quan trọng, chúng ta phải báo cáo cho tổ chức, Tô lão gia và Tô phu nhân sẽ định đoạt hành tung tiếp theo.
Một mình chúng ta chưa chắc gánh vác nổi" Sở Tào Biện tiếp lời: "Nếu Phục Thành Vương là kẻ đã giết bà, tôi nhất định sẽ chính tay mình giết hắn !".
Bên ngoài có kẻ gõ cửa, họ cho mời vào, tên thuộc hạ liền bước tới báo cáo Trần Phúc đang ở bên ngoài cổng muốn tìm gặp họ, Phong Di Châu không có ý cự tuyệt, liền cho người mời khách vào trong.
"Việc mà Xạ Nhữ Bảo cùng Phục Thành Vương đi giết người lần trước chúng ta phải tìm cách giải thích với tổ chức, tuy chúng ta tin cậu ấy nhưng chưa chắc người Tô gia không truy cứu và tin cậu ta vô tội" Đào Cung Vi dặn dò nhanh chóng: "Chi bằng hãy mang cái cớ điều tra Phục Thành Vương ra để đối phó, Bảo Bảo cậu chỉ cần nói cật lực muốn lập công, tự mình điều tra nay đã biết được thông tin và nghi ngờ hắn chính là Phác Quân, có lẽ sẽ thoát hình phạt".
Hai người còn lại đồng thuận gật đầu, ngay lúc này Trần Phúc cũng bước vào trong, trên tay cậu ta mang theo một hộp bánh.
"Nhữ Bảo tỷ tỷ, Cung Vi tỷ tỷ, Biện ca hôm nay A Phúc có mang bánh bột đậu cho ba người đây" Cậu giơ hộp bánh lên cao, cười tươi rói.
Đào Cung Vi là người kích động nhất ở đây, nghe tới bánh bột đậu cô ta đã nhảy cẫng lên, đôi mắt to tròn long lanh đang sáng bừng tăng phần tham muốn khát vọng, cái tật tham ăn của cô ta cuối cùng đã bộc phát, mặc kệ mọi người mà giành cả hộp bánh, tự nhiên mở ra, cho một cái thẳng vào miệng, nhai chóp chép đầy hào hứng, vui vẻ.
"Cảm ơn em nha, làm tốt lắm con thỏ đế" Đào Cung Vi vừa ăn vừa nói, từ ngữ vốn dĩ không rõ ràng, bánh ngậm trong họng đầy ụ, trông bộ dạng buồn cười nhưng lại rất đáng yêu.
"Nhữ Bảo tỷ, người đàn ông lần trước đi với chị...là người yêu của chị sao ?" Trần Phúc đột nhiên lại nhắc tới vấn đề đó, có lẽ là vì đêm qua hình ảnh hai người họ đã ôm ấp nhau ngủ tới trưa bị tung trên các đài truyền hình lớn nhỏ, nay thắc mắc mà hỏi cho ra lẽ.
Xạ Nhữ Bảo cười gượng, dĩ nhiên phải trả lời là "Đúng vậy" rồi, vì khắp trang báo họ đã đăng muốn nổ tung cả diễn đàn hình ảnh hai người âu yếm, nếu giờ chối bỏ thì liệu còn ai tin tưởng.
"Chị...chị đừng gần gũi với anh ta có được không ?" Trần Phúc khẩn thiết.
"Tại sao vậy ?".
"Anh ta không phải người tốt, chị đừng cùng anh ta một chỗ...".
"Em biết anh ta ?" Đào Cung Vi chen ngang, híp mắt nghi hoặc.
Phục Thành Vương hành tung bí ẩn, ngay cả phóng viên, báo chí còn không biết hắn ta xuất phát từ công ty nào đi lên, không phải một người làm ăn có tiếng, thanh danh như vậy sao lại để một người như Trần Phúc nhận ra.
Trong lời nói của Trần Phúc cư nhiên có nhiều điểm đáng để nghi ngờ.
Trần Phúc lắc đầu, kịch liệt xua tay: "Không...không có...A Phúc không quen biết anh ta".
"Này đồ nhát gan, tôi chỉ hỏi có một câu cậu đâu cần lúng túng như vậy" Đào Cung Vi tỏ vẻ nguy hiểm, mặt kề sát mặt cậu ấy: "Vậy lí do là gì ? Sao lại khuyên ngăn Bảo Bảo ?".
"Vì...vì anh ta...anh ta có dung mạo hung hãn...anh ta...anh ta giống người xấu, rất xấu" Trần Phúc mới bị dọa một chút đã run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh cũng chảy nốt, nói cũng thành cà lăm: "Nhữ Bảo tỷ tỷ không thể ở bên cạnh anh ta".
"A Phúc, sao em gấp gáp vậy ? Bộ..." Đào Cung Vi cười tinh ranh: "...em thích Nhữ Bảo à ?".
Trần Phúc liền lắc đầu nguầy nguậy chối bỏ, liên tục ở một bên giải thích cho Đào Cung Vi hiểu là mình lo lắng cho Xạ Nhữ Bảo như thế nào, tuyệt đối chẳng phải loại tình cảm đó.
Đào Cung Vi nhìn ra điểm khác thường của chàng trai ấy, nhưng giả vờ chọc ghẹo, vui đùa như chưa từng có gì.
Mặc dù trong lòng đã có suy nghĩ và dự tính khác, đang cười nói đùa đùa giỡn giỡn với cậu ta thì cô thoải mái quay đầu lại phía sau nhìn hai người bạn của mình, trên môi tắt phăng đi nụ cười giả tạo, thay vào đó là đôi mắt híp sâu, gương mặt đanh thép, tâm tư bất định, ra hiệu mà nhìn họ.
Đổi lại, Phong Di đều thấu hiểu ý cô.
.