Kể từ ngày mà họ gặp nạn cho đến nay cũng được một tuần trôi qua rồi, gian nan cùng nhau vượt qua mà sống sót, hôm nay bình phục, theo kế hoạch chính là ngày mà Xạ Nhữ Bảo sẽ cùng Phục Thành Vương đi xa, xem như một chuyến du lịch ngắn hạn.
Tối nay nhất định sẽ có một chuyến du thuyền hạng sang được hắn bao trọn.
Trên chiếc thuyền đó đều là những người giàu có, quý phái, không là đại tiểu thư, thiếu gia thì cũng là người làm kinh doanh tài phiệt.
Đi du lịch đúng là một thời gian tịnh dưỡng hợp lý, tuy nhiên địa điểm mà hắn chọn lại là một bãi biển lớn, Xạ Nhữ Bảo vốn dĩ sợ nước lại không biết bơi, cư nhiên khi nghe đó là biển cô không khỏi sợ hãi trong lòng.
Bởi vì là một sát thủ, khi bị kẻ khác nắm thế điểm yếu rồi sẽ vô cùng nguy hiểm, như bị mất đi một nửa sức lực của mình vậy, dễ dàng bị đánh bại, cô luôn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.
Rồi việc gì đến cũng đến, một bữa tiệc trên chiếc du thuyền chứa hàng trăm người, từ những nhân vật nổi tiếng trong làng kinh doanh cho đến con cháu nhà danh gia vọng tộc, mọi người đều có mặt đủ.
Xạ Nhữ Bảo theo chân hắn đi lên tàu, tay cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi, sự hồi hộp chẳng tránh khỏi hiện trên nét mặt.
Đêm nay Xạ Nhữ Bảo ăn mặc vô cùng xinh đẹp, tựa hồ tiên giáng trần cô mặc cho mình bộ đầm dạ hội có màu nhã nhặn, đính kim sa lấp lánh, phần đầm ôm lấy từng đường nét cơ thể tôn lên vóc dáng thanh mảnh, tuyệt hảo đó của cô.
Tàu cuối cùng cũng rời bến, cô khoác tay hắn đi vào trong khoang nhà hàng - nơi tổ chức buổi tiệc đắt đỏ này.
Vừa vào trong cô đã phải cùng hắn tự giới thiệu bản thân, chào hỏi các vị quan khách quý, uống từng ly rượu vang đỏ kính tân.
Bỗng chốc một bóng hình thân thuộc xuất hiện, người này ăn mặc đơn giản, mộc mạc, không sa hoa không khoa trương.
Xạ Nhữ Bảo nhận ra đó là ai thì không khỏi mừng rỡ, vội đi tới bắt chuyện.
"A Phúc, sao em cũng ở đây ?".
"Là chị sao ? Chị đi cùng anh ta à ?" Cậu ta hất mặt về phía bên ấy.
Xạ Nhữ Bảo gượng cười, đành gật đầu với cậu.
Trần Phúc gương mặt không để lộ chút biểu hiện gì bất thường, cậu ta không cười nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu: "Em thay mặt gia tộc đến để tham dự buổi tiệc".
Phục Thành Vương từ xa đang tiếp khách thì bỗng thấy hai người họ ở một góc cười cười nói nói, tựa hồ đã thân từ rất lâu.
Bỏ những vị khách ấy lại, hắn nâng bước chân.
Xạ Nhữ Bảo còn đang tâm tình đơn sơ, bất ngờ bị một cánh tay to lớn vòng qua eo, kéo cô sát lại cơ thể hắn.
Cô ngẩng đầu mà nhìn, thì nhận ra đó là Phục Thành Vương, hắn ta tiếp tục bày ra vẻ mặt âm tào địa phủ, đầy mị lực và quỷ dị: "Trần thiếu gia, cậu quen với người yêu tôi ?".
Trần Phúc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cố tình đặt lên eo Xạ Nhữ Bảo, âm trầm: "Vâng Phục tổng, chúng tôi còn...rất thân" Cậu ta để ý đến sắc mặt hắn, nói tiếp: "Tôi học cùng trường cùng khoa với chị ấy, cũng thường xuyên qua lại nhà của chị ấy".
"Ồ" Hắn rất đỗi bình thường: "Lúc trước hai người ra sao tôi không bận tâm, nhưng giờ..." Hắn ôm càng chặt người cô, dõng dạc: "...Nhữ Bảo đã có chủ, cậu cũng nên giữ ý tứ rồi".
Đây có được xem là một lời cảnh cáo, là một sự tự đắc của hắn dành cho kẻ khác hay không ? Xạ Nhữ Bảo đã cảm thấy bất ổn.
Lúc này Tô Ngân từ xa đi tới, trên tay ả là ly rượu vang đỏ, cung kính cúi đầu cùng nâng ly: "Phục tổng, Trần thiếu gia..." Đến khi nhìn sang Xạ Nhữ Bảo, nữ nhân được Phục Thành Vương giữ khư khư ở bên người, sắc mặt ả bỗng biến sắc: "Và cả...xin thất lễ quá, cô là ai vậy ?".
Tô Ngân làm gì ở đây ? Tô gia đã giao nhiệm vụ cho ả ta trên du thuyền này sao ? Đó là hàng loạt câu hỏi mà cô tự vấn, đanh mặt, ảm đạm đối đáp: "Xin tự giới thiệu một chút, Xạ Nhữ Bảo, diễn viên điện ảnh là con gái nuôi của Tô gia, thật thất kính khi không biết tiểu thư là ai, xin được hỏi danh tính ?".
Xạ Nhữ Bảo diễn xuất như thần, như thể chưa từng quen biết ả ta.
"Tôi là Quách Trân, con gái của Quách gia rất vui được gặp Xạ Nhữ tiểu thư" Ả nâng cao khóe miệng.
Phục Thành Vương thấy Tô Ngân xuất hiện thì không khỏi nhẫn nhịn, vốn dĩ trong kế hoạch ả ta không có mặt ở đây.
Tuy nhiên bằng cách nào ả đã trà trộn vào, cố ý muốn chạm mặt hắn, đối đầu với Phục Thành Vương.
"Quách tiểu thư, nếu không ngại chúng ta có thể bàn bạc chút" Phục Thành Vương mở lời một cách ưu nhã.
"Được, nếu ngài có nhã hứng".
Khi hắn muốn đi cùng Tô Ngân ra ngoài, Xạ Nhữ Bảo đã lo lắng mà nắm lấy cánh tay hắn.
Bởi vì cô không biết hai người họ từ khi nào đã quen biết nhau, vào cái ngày hắn cứu cô khỏi tay Tô Ngân, lúc ấy Tô Ngân chắc hẳn không để lộ dung mạo một cách lộ liễu như vậy, chỉ sợ ả ta quay lại trả thù.
Bản tính hẹp hòi, thâm độc tất nhiên sẽ bận tâm với những thứ đó, Xạ Nhữ Bảo đây là lo lắng cho an nguy của hắn.
Tuy nhiên Phục Thành Vương lại đẩy tay cô ra, không nói gì đã quay mặt đi.
Nhìn theo bóng người đã khuất xa của họ, về phía Trần Phúc cậu hướng mắt tới gương mặt diễm lệ, kiêu kì đó của cô, thấy được xúc cảm đặc biệt của Xạ Nhữ Bảo dành cho kẻ đã bỏ đi, cô hướng về hắn, còn cậu hướng về cô.
Phục Thành Vương sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ liền không ngại mà thay đổi sắc mặt, giọng điệu lạnh lẽo: "Cô muốn gì ?".
Bàn tay ả trượt đến cổ áo Phục Thành Vương, nhẹ nhàng điều chỉnh: "Muốn gì chứ ? Tôi là vì nhớ anh nên mới tìm tới thôi".
Hắn híp mắt, âm khí đáng sợ khôn lường, một phát hất tay ả thật mạnh sang một bên: "Tiện nhân" Phục Thành Vương phủi phủi cổ áo, gay gắt: "Đừng tưởng có Trần gia hỗ trợ thì cô một bước thành phượng hoàng, tiện nhân vẫn chỉ là tiện nhân".
Tô Ngân thở hắt, cười thật to, một cách điên loạn: "Phục Thành Vương ơi Phục Thành Vương, bây giờ anh còn ở đây mạnh miệng với ai chứ ? Tôi là người nắm trong tay số mệnh của anh, nhìn tôi như thế này là có ý giết người sao ?" Ả nhướn mày: "Vậy thì chúng ta cùng đi chết đi".
Phục Thành Vương hết sức kiềm chế bản tính vốn dĩ ác ma, tàn độc của mình, hắn hung tợn: "Nếu để giết cô thì tôi không cần phí thời gian, một nháy mắt liền đoạt mạng".
"Có phải gần đây chất độc càng ngày phát tán rồi không ? Anh cảm thấy đau đầu, mất đi khống chế, mất đi lý trí muốn giết hại những người xung quanh ?".
Phục Thành Vương nắm tay thành đấm, trên trán nổi đầy gân xanh: "Rốt cuộc đã hạ độc gì ?".
"Phấn hoa của hoa loa kèn với liều lượng kịch độc" Ả đắc ý: "Thành Vương, anh thừa biết người có thuốc giải chỉ có một mình tôi, đừng tự mình ngu xuẩn nữa".
"Đừng nhiều lời, nói mục đích đi".
"Anh là người thông minh, tất nhiên hiểu Tô Ngân này muốn gì" Tô Ngân xoay lưng lại với hắn, tiếp tục nói: "Chất độc dần ngấm vào cơ thể anh, tâm tính mất đi kiểm soát, nếu một ngày còn ở bên Xạ Nhữ Bảo thì chính tay anh sẽ giết cô ta" Ngưng chút: "Muốn có được thuốc giải, anh phải hợp tác với tôi, tránh xa cô ta ra".
"Không thể".
"Anh chưa suy nghĩ liền cự tuyệt, Phục Thành Vương không lẽ anh đã yêu cô ta ?".
"Không, Nhữ Bảo chính là con cờ hiểm trong ván đấu của tôi" Hắn trầm giọng: "Tôi không ngại nếu giết chết cô ta, có điều việc trọng chưa thành, không thể diệt người".
Mắt ả sáng rỡ, như vừa nghe được tin mừng nào đấy, tông giọng cũng cao hơn đôi chút: "Anh nói là anh đến với cô ta chỉ vì lợi dụng sao ?".
"Phải".
Vậy mà bấy giờ Tô Ngân còn nghĩ sâu xa, hiện tại biết được sự thật ả vui vẻ không ngớt, Phục Thành Vương là người có dã tâm, cùng một phe với hắn chắc chắn phải có tham vọng.
Để giúp hắn toại nguyện, ả ta chấp thuận chờ đợi, chờ tới một ngày hắn ta đứng trên đỉnh cao của vương quyền, và rồi sẽ không còn một ai dám khinh thường, chà đạp Phục Thành Vương nữa.
Tô Ngân sẽ giúp hắn tiêu diệt Tô gia, kết liễu nơi bạc bẽo như Trần gia, trở thành bá chủ thiên hạ.
"Hóa ra tất cả là như vậy, tôi còn trách lầm anh" Đưa cho hắn một lọ thuốc, ả từ tốn: "Đây là thuốc áp chế độc dược, mỗi khi cơn đau kéo tới hãy uống một viên...nó không phải thuốc giải mà chỉ là giảm sút đau đớn mà thôi".
Phục Thành Vương sắc mặt khó coi, cầm lấy lọ thuốc.
"Chỉ cần sau này đúng như lời anh nói, hoàn thành mục đích rời xa ả ta nhất định tôi sẽ đưa thuốc giải".
Bóp chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, hắn liền quay người rời đi.
------------------
Xạ Nhữ Bảo vẫn luôn suy nghĩ về hành động lúc nãy của Phục Thành Vương, có vẻ cô đang để tâm trong vô thức.
Nhớ lại sắc thái hắn ta lúc đó lạnh lùng, xa cách, còn kéo tay của cô ra rồi buông tay bỏ đi.
Nơi tâm can bỗng chốc hẫng đi một nhịp, tim nhói lên từng hồi, một xúc cảm kì lạ chưa từng có, cô đứng nhìn bóng lưng hắn bỏ đi, đôi bàn tay nhỏ khẽ nắm chặt.
Có hụt hẫng và cũng có sự hy vọng chớm tắt.
Bên trong khoang tàu người người tập trung đông đúc náo nhiệt, dường như bên ngoài không còn một ai.
Mọi người đều ăn uống trò chuyện ở bên trong, đồng thời dự họp báo quan trọng, có rất nhiều phóng viên xuất hiện.
Một mình cô bỏ ra ngoài, hưởng thụ cơn gió biển thổi, sự lạnh lẽo đã kịp bao trùm lấy cơ thể này, tạo nên một bầu không khí cô đơn, hiu quạnh đến khó tả.
Vịn vào tay cầm lan can, đứng ở cuối boong tàu, nhìn về một nơi xa xăm, hướng mắt vô định.
Ánh trăng đêm nay sáng tỏ tuyệt đẹp, hòa với hương biển dạt dào, êm ái ở trên mặt nước.
Tiếng sóng đánh vào chân tàu đập tỉ tơi bên tai, cô run rẩy đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất từ trước đến giờ của mình đó là đại dương mênh mông rộng lớn.
Nhìn xuống phía dưới cô không khỏi cảm thấy rùng mình và sợ sệt.
Nơi biển cả sâu thăm thẳm, chắc hẳn khi rơi xuống cô chẳng còn nhận ra điều gì sẽ phải chờ đón mình tiếp theo, bởi lẽ cái đáy của biển cả chính là vô tận, nó bạt ngàn hùng vĩ, như một con kiến đứng trên vùng sa mạc trù phú kia.
"Nếu đã buồn bực thì đứng ngắm nhìn" Tô Ngân bước tới đứng cạnh cô, vịn vào lan can cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp biển cả: "Tâm trạng không tốt sao có thể cảm nhận hết mĩ sắc".
"Cô nói nhiều vậy để làm gì" Xạ Nhữ Bảo tan biến cái gọi là lo sợ, thất thế, cấp tốc khôi phục vẻ bình tĩnh và điềm đạm.
Bởi vì ngoại trừ Phong Châu ra chẳng có ai biết cô không biết bơi, Tô Ngân cũng vậy.
Để tránh bị lộ ra sơ hở Xạ Nhữ Bảo đã phải cố gắng ôn hòa, cao cao tại thượng mà tự tin bằng mọi giá.
Tô Ngân và Xạ Nhữ Bảo, hai cô gái với tâm trạng đơn độc, buồn tủi đang ở cùng một chỗ, tuy đều có những tâm ý riêng nhưng họ lại vì cùng một người mà lay động: "Phục Thành Vương cũng như đại dương này vậy.
Cô phải sợ hãi hắn ta, nếu cô đã rơi xuống đó..." Tô Ngân chỉ tay xuống phía dưới: "...một người không am hiểu anh ta như cô chắc chắn sẽ phải chết, cô đâu biết phía dưới có điều gì đang đón chờ, là một cơn lốc dưới mạch đại dương hay cơn sóng mạnh cuốn trôi cô đi, vùng vẫy trong chính con người của hắn là vô ích".
Tô Ngân tiếu phi tiếu: "Đại dương kia đối với cô và tôi rất nguy hiểm, Phục Thành Vương đối với cô và tôi lại càng rất nguy hiểm.
Có điều cả cô và tôi ai dám lao xuống phía dưới chứ ?".
"Tô Ngân, tôi tự hỏi với mình vì sao cô tranh làm nhiệm vụ này trước Tô gia, thật kì quái nếu như tôi cho đó là lòng tốt của cô, là sự hy sinh của cô dành cho tôi" Xạ Nhữ Bảo mỉa mai.
"Cô yêu Phục Thành Vương có phải không ?".
"Cô biết tôi vì nhiệm vụ Tô phu nhân giao phái cho, đừng nói điều vô nghĩa..." Xạ Nhữ Bảo vẫn kiên quyết.
"Tôi nhìn ra là cô yêu hắn ta...tôi cũng vậy".
Xạ Nhữ Bảo chẳng ngờ ả lại thú nhận tình cảm của mình trước mặt cô, cô ngỡ ngàng, chăm chăm nhìn ả.
Chẳng trách Tô Ngân năm lần bảy lượt muốn bất chấp thay cô tiếp cận Phục Thành Vương, giờ thì cô đã hiểu rồi.
"Vậy thì phải xem hắn ta chọn ai" Tô Ngân dứt lời liền lao đến ôm chầm lấy Xạ Nhữ Bảo thật chặt, sau đó nhảy xuống biển.
Cô không thể phòng bị loại tình huống đó, Tô Ngân thật điên rồ và khó hiểu.
Cô chưa từng đoán ra suy nghĩ của người chị em cùng gia tộc này.
Hai nữ nhân rơi từ trên cao tạo ra một tiếng ầm làm lay chuyển bề mặt nước, theo bản năng mà thét gào kêu cứu.
Dòng nước lạnh toát như muốn đóng băng toàn cơ thể, nước liên tục chảy vào mũi và họng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Vì không biết bơi nên cô hoảng loạn vô cùng, ở một bên vùng vẫy, cầu cứu trong sự sợ hãi tột độ.
Ban đêm bốn bề chỉ toàn là bóng tối, tựa hồ đại dương đang xâm chiếm và nuốt chửng lấy Xạ Nhữ Bảo, sóng liên tục cuồn cuộn.
Nỗi khiếp sợ trực trào, hỗn độn khiến cô đánh mất đi sự điềm tĩnh và bản lĩnh.
Trên tàu liền có người la lớn: "Có người rơi xuống biển, mau cứu người".
Tất cả được một phen hoảng loạn, bọn họ chạy hết ra bên ngoài, khi Phục Thành Vương vừa hay tin thì đã không còn thấy bóng dáng của nữ nhân quen thuộc ở gần bên nữa, hắn có chút hốt hoảng, liền nhanh nhất có mặt tại boong tàu.
Nước biển đã làm mờ đi tầm mắt, cô chẳng thấy gì ngoài gương mặt của hắn ở phía xa kia, tay cô khao khát với tới muốn được chạm vào, trong lòng cô là một loại hy vọng mãnh liệt, hy vọng người cứu mình sẽ là Phục Thành Vương.
Sự sợ hãi cũng vì hắn gần như di dời đi mất, chừa lại một sự tin tưởng và cảm giác an toàn khôn xiết.
Đứng giữa sinh tử mãnh liệt, hắn nhìn thấy hai nữ nhân một người bên trái còn một người ở bên phải, quyết phải cứu sống một người hắn liền không chần chừ mà nhảy xuống.
---------------------------------------
Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo..