Hai Bản Ngã


Phục Thành Vương đầu tắt mặt tối với công việc vừa mới có, chuẩn bị sắp xếp, làm tất cả để có thể chu toàn cho chức vị vô địch, đứng trên đỉnh cao của danh vọng này.

Sau một ngày điên cuồng ở công ty quay trở về nhà, việc đầu tiên mà hắn làm đó chính là đến phòng ngủ của Xạ Nhữ Bảo trước.

Mở cửa, trước mắt chính là đám thuộc hạ sốt sắng, cuốn cuồn điên cả đầu lên, trên giường người còn lại chính là Xạ Nhữ Bảo, một người quá đỗi điềm tĩnh, chẳng có một chút cảm xúc nào biểu hiện trên gương mặt diễm lệ, thanh tú sẵn có cả.

Không cười, không khóc, chỉ ảm đạm nhìn về một hướng ngày qua ngày mà thôi, tựa hồ một bức tượng được đặt ở đó.

"Phục tổng, cả ngày nay cô chủ không chịu ăn gì, cứ ngồi ở đấy nhìn về phía cửa sổ! chúng tôi! chúng tôi làm mọi cách cô chủ đều không mở miệng nói một lời, không chịu ăn uống".

Hắn bỗng di dời đôi mắt sang nơi mà cô đang nhìn ngắm, đó là ánh trăng tà, tròn xoe tuyệt đẹp, lấp ló dưới tán cây, nhàn hạ và bình thản.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Xạ Nhữ Bảo cố gắng muốn tự sát, nỗ lực muốn rời xa hắn, thoát khỏi chốn ngục tù nơi đây.

Hiện tại trong một tháng ấy cô không hề mở miệng lấy một lời, cứ bất động như vậy không hề chuyển đổi tư thế, người hầu giúp đặt cô nằm thì cô sẽ nằm, bắt cô ngồi thì cô sẽ ngồi, rất khó khăn để có thể khuyên nhủ cô ăn uống, ngay cả việc tắm rửa cũng để nữ người hầu làm thay, như thể thứ mà Phục Thành Vương sở hữu chỉ là cái xác, chưa từng có được tâm hồn hay trái tim cô.

"Được rồi, đưa đây cho tôi" Cầm lấy bát thức ăn trên tay, Phục Thành Vương không có nổi nóng hay phát điên như mọi khi, chỉ ảm đạm cho người lui đi, tự mình ngồi bên giường, che chắn đi ánh trăng tuyệt đẹp mà cô đang chú tâm dòm ngó.


Bây giờ căn phòng chỉ còn mỗi hai người, bốn bề im im ắng ắng, Phục Thành Vương cảm thấy rất áp lực, thái độ cùng bộ dạng của cô thế này khiến cho hắn bức rức, thấy khó chịu cồn cào.

Dùng giọng điệu êm ái nhất có thể, hắn nâng muỗng cơm lên: "Nhữ Bảo, em ăn một chút đi, chỉ một chút thôi.

.

mau há miệng ra, tôi sẽ đút nó cho em".

Từ khi nào xưng hô bỗng thay đổi, có lẽ thói quen giả làm tình nhân lâu ngày, bây giờ muốn thay cũng không thể thay được, nó đã trở thành thứ thân thuộc, buộc miệng mà nói ra.

Xạ Nhữ Bảo vẫn vậy, chẳng nói một lời với hắn, sự im lặng cùng hơi thở đều đặn kia, đối phương quả thật làm cho hắn bị áp bức tới phát điên.

Cốc cốc
Truyền tới tiếng gõ cửa, Phục Thành Vương quay về bộ dạng hung tợn, lạnh giọng: "Ai đó ?".

"Phục tổng, là thư ký Diệp, muốn nói một chút về bản hợp đồng".

Lập tức nổi đóa, hắn ném bát cơm vào cánh cửa, phát ra hàng loạt âm thanh to lớn đổ vỡ, vang vọng khiến cho người bên ngoài khiếp sợ, còn không quên đôn thêm một câu: "Cút! mau cút ra ngoài".

Chúng bán mạng bỏ chạy, một khắc cũng không dám ở lại.

Quay sang nhìn nữ nhân đối diện, lại một lần nữa thay đổi sắc mặt, âm giọng ổn định hơn: "Hai tuần nữa hôn lễ của chúng ta sẽ diễn ra, Nhữ Bảo, rồi em sẽ thuộc về tôi, chỉ một mình tôi thôi".

Dứt lời liền bỏ đi, chẳng quên căn dặn người hầu bên ngoài làm một món ăn khác đem vào, nhưng khi mà bóng dáng ấy đi khuất, đôi mắt Xạ Nhữ Bảo bỗng chốc lại chuyển góc nhìn, ngắm nhìn nơi mà một người dần khuất xa.

-------------
Tại bệnh viện, vào lúc tan tầm, có một nam nhân vẫn thường xuyên túc trực bên giường bệnh, bệnh nhân được cho là người vợ mới kết hôn chưa được bao lâu của hắn ta.

Nhìn máy móc làm việc chăm chỉ xung quanh, từng chiếc kim ghim lên cơ thể nữ nhân ấy, mắt nữ nhân nhắm chặt, một chút cũng không cử động.


Tần Thiên Quốc phong lưu đào hoa, cuối cùng cũng có một ngày gặp được Đào Cung Vi, một nguồn sống xuất hiện trong đời chỉ để trừng phạt hắn, mang lại sự thống khổ, cho hắn biết thế nào mới là tuyệt vọng, mới là đánh mất đi tất cả.

Giờ đây dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, cứng rắn, kiên cường ngày nào lại bị tai nạn giam cầm suốt đời.

Mọi thứ đều do hắn mà ra, nếu cô không phải vì hắn thì có ra nông nỗi như ngày hôm nay không ?
Lúc đó khi thấy hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chưa từng chần chừ hay đắn đo, Đào Cung Vi bằng lòng đánh đổi mạng sống để cứu hắn ra ngoài.

Điều này còn hơn cả cảm động, xúc cảm khó diễn tả nên lời, ngoài biết ơn và cảm kích thì hắn còn nợ cô một kiếp người, nợ cô một mạng sống.

Nắm chặt bàn tay lạnh cóng ấy, Tần Thiên Quốc đặt trán mình chạm lên mu bàn tay người kia, giọng nói xúc động, buồn bã: "Lại một tháng trôi qua rồi, A Vi".

"Tôi không biết diễn tả cảm xúc bản thân lúc này ra sao, tôi như sụp đổ, mọi thứ trước mắt tôi đều vì mất em mà vỡ vụn" Thở hắt, chăm chú ngắm nhìn gương mặt thanh tú, xinh đẹp kia một cách thật tỉ mỉ và cẩn thận, nhằm muốn ghi khắc dung mạo này ghim sâu vào trong tâm trí: "Thật đáng tiếc, cách xưng hô này khi trước em chưa từng được nghe thấy! nhưng những đôi vợ chồng hạnh phúc đều sẽ xưng hô như vậy mà ? Tiếc là chúng ta không phải" Hắn cười khổ.

"Em có biết không hằng ngày tôi đều nhìn vào cuốn lịch để bàn, đếm từng ngày trôi qua, cứ mỗi ngày như thế, mỗi khoảnh khắc mà tôi thiếu em! nó đều trở nên ảm đạm".

Độc thoại một mình, Tần Thiên Quốc biết được cô sẽ nghe thấy, nghe ra tiếng lòng này của hắn, làm cô biết được rằng bản thân không có cô độc, hiu quạnh, hằng ngày vẫn còn có một tên ngốc nghếch ở bên chăm sóc và an ủi cô.

"Lúc trước tôi và em thường xuyên gây gổ, cứ gặp nhau là lại kịch liệt muốn chống đối đối phương, sao bây giờ tôi lại cảm thấy hối hận như thế này chứ ?" Đặt tay cô lên trái tim mình, hắn ghì chặt nó: "Em có nghe thấy không ? Trái tim tôi đang rung động, nó đập từng hồi, mọi thứ đều là vì em ! Tôi ước rằng khi ấy bản thân mình trân trọng em một chút, đừng gây chuyện, làm càng thì có lẽ em đã không chịu nhiều ấm ức cho đến tận bây giờ".

Nói tới đó ngoài việc ân hận ra, Tần Thiên Quốc còn thấy mình thật sự quá tệ hại, ngu xuẩn và ngốc nghếch.

Cắn răng, ngăn không được dòng nước mắt cứ trực trào rơi xuống, hắn nức nở: "Trước mặt những cô gái khác tôi lại yêu thương! tôi tự do thể hiện cảm xúc của mình! nhưng tại sao, người đó không phải em ?".


"Tôi đối xử chiều chuộng, tôi dành tất cả tâm huyết! tại sao điều đó lại không dành cho em ?".

Nếu như lúc trước hắn có tình cảm và nhìn nhận cô sớm hơn một chút, thì bây giờ đâu để lại nỗi ân hận lớn như ngày hôm nay.

Vì thế hãy trân trọng người trước mắt khi còn có thể, khi người đã mất đi rồi, bản thân dù có cầu xin cũng không thể cứu vãn, quay về thuở ban đầu được nữa.

"Em có biết khi em nằm ở đây, điều đó làm tôi ám ảnh, day dứt tới mức nào không ? Tôi không thể ngủ được, tôi rất đau đớn, em đang giết chết tôi từng ngày đó, A Vi".

"Vị trí này đáng ra phải là của tôi, tôi không xứng đáng với sự hy sinh cao cả của em.

Nếu em không tỉnh lại! A Vi à, em hãy nói đi tôi phải sống bằng cách nào ?".

Dù cho thân thể cứng đờ, bất động, nhưng mỗi lời mỗi tâm ý hắn thốt ra cô đều cảm nhận được và thấu rõ tường tận, ở khóe mắt Đào Cung Vi chầm chậm chảy xuống một giọt lệ, nước mắt ấm và nóng, mang bao nỗi thống khổ, bi thương khôn xiết, bên môi mấp máy vài từ, nghẹn ngào: "Ngốc! ngốc quá! anh sẽ sống tốt! một cách thật hạnh phúc thôi".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận