Sau khi gửi xong đoạn ghi âm, Đan Nhi nhếch mép cười tự mãn chờ hồi âm.
Nhưng cô ta chờ mãi chẳng thấy Tuyết Khê đáp trả, ngược lại còn làm tâm trạng thêm bực bội, cô ta cau mày thái độ gắt gỏng cầm di động lên xem.
Quái lạ! Chị ta không giận à, sao có thể chứ? Trái tim chị ta làm bằng sắt?
Đan Nhi lầm bầm thì bất ngờ Lưu Triết từ thư phòng đi ra, sắc mặt hằm hằm.
Đan Nhi giật mình vội vàng giấu nhẹm đi chiếc điện thoại ra sau lưng cười gượng hỏi.
– Anh Triết!
– Em vừa làm gì?
– Em… đâu có làm gì chứ? Anh sao vậy.
Đan Nhi khó hiểu hỏi lại, vừa mới lúc nãy cả hai đang còn mùi mẫn ngọt ngào sao tự dưng hiện giờ thái độ anh thay đổi nhanh thế? Đan Nhi không thể hiểu nổi.
Lưu Triết chằm chằm nhìn Đan Nhi rồi mở điện thoại thẳng thừng ném xuống mặt bàn, trong điện thoại là đoạn ghi âm Đan Nhi đã gửi cho Tuyết Khê, cô ta lập tức tái mặt không ngờ Tuyết Khê dám gửi lại cho Lưu Triết, loáng thoáng còn kèm theo tin nhắn.
“Phiền anh bảo cô nhân tình nhỏ của anh bới làm mấy chuyện điên rồ lại! Cô ta nghĩ tôi còn tiếc anh sao?”
Đan Nhi ú ớ không biết phải nói gì, giải thích như thế nào, bản thân vô cùng xấu hổ khi làm mất điểm hiền lành trong mắt anh, cô ta vội vã nắm chặt bàn tay anh.
– Em… chỉ là…
– Anh đã bảo sẽ ly hôn, em hà tất phải làm vậy? Còn ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện?
Đan Nhi khó nhọc nuốt nước bọt, gấp gáp giải thích.
– Em… em chỉ muốn cho chị ta biết là anh yêu em mà nhanh chóng từ bỏ thôi, ngoài ra không có ý gì khác.
Không thấy Lưu Triết lên tiếng, Đan Nhi xót ruột níu níu cánh tay anh gương mặt đáng thương hai mắt đỏ lên rưng rưng, nghẹn ngào.
– Anh tin em đi, em vì quá yêu anh mới làm như vậy.
Trông bộ dạng yếu đuối của Đan Nhi khiến Lưu Triết phút chốc đã mềm lòng.
Đan Nhi biết anh ta vốn dễ dụ, dễ bị giao động liền cố gắng nhỏ thêm vài giọt nước mắt.
Quả nhiên đánh vào tâm lý của Lưu Triết, anh vội vã ngồi xuống khi thấy Đan Nhi sướt mướt.
Cô ta được đà càng lấn át.
– Anh xin lỗi! Anh không nên trách em, Đan Nhi, em đừng khóc kẻo ảnh hưởng tới con.
– Anh còn quan tâm chị ta?
– Anh không có! Anh xin thề.
Lưu Triết tiếp tục thề thốt, ngoài miệng thì nói không quan tâm nhưng trong lòng khi thấy đoạn tin nhắn kia cũng đã nhảy cẫng lên mà chạy ra ngoài tìm Đan Nhi trách móc.
Lưu Triết tham lam tới mức muốn một lúc hai người phụ nữ, vừa muốn ở cùng Đan Nhi, vừa muốn Tuyết Khê vấn vương không nỡ ly hôn.
Cô ta sụt sịt tựa vào người Lưu Triết, nơi khóe môi giật giật nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nổi lên tia lửa tưởng chừng như có thể giết người, cô ta hận Tuyết Khê thấu xương.
Lưu Triết cũng không nói gì nữa im lặng ôm Đan Nhi nhưng nét mặt lơ đễnh, mơ mơ hồ hồ như đang suy nghĩ chuyện gì.
[…] Hạnh cầm điện thoại của Tuyết Khê bấm bấm gì đó rồi nhếch mép cười.
Tuyết Khê đi vào nhìn thấy liền hỏi.
– Có chuyện gì vậy? Sao cậu vui thế.
– À, không có gì.
– Điện thoại của tớ có gì hả?
– Không! Là tin nhắn rác thôi, tớ đã xóa rồi cho nhẹ bộ nhớ.
– Ừ!
Tuyết Khê cũng chẳng mảy may quan tâm, gật đầu qua loa rồi đi lại chỗ con gái.
Hạnh để điện thoại lên bàn chậm rãi đi theo.
Lúc này vào phòng cô vô tình nhìn thấy tin nhắn của con nhỏ Đan Nhi, Hạnh tò mò mở ra xem thì thấy cô ta gửi tin cố tình công kích Tuyết Khê, không suy nghĩ Hạnh liền gửi ngược lại cho Lưu Triết kèm theo lời nhắn rồi xóa bỏ hết thảy sợ Tuyết Khê trông thấy lại buồn lòng.
– Thứ 2 cậu ra tòa à?
– Ừ!
– Tớ sẽ đi cùng.
– Không cần đâu, tớ đi một mình được, cậu yên tâm tớ không giao động.
Tuyết Khê mỉm cười ngẩng mặt nhìn Hạnh.
Cô biết là Hạnh đang lo lắng điều gì, giờ phút này Tuyết Khê tất nhiên không để bản thân bị ức hiếp, huống hồ cô nghe luật sư nói mẹ chồng đang dốc sức lo lót muốn đổi trắng thay đen đổ ngược lại cô, đúng là nực cười bà ta vẫn chứng nào tật đó.
– Được không?
– Được, cậu cứ tin tớ.
Hạnh nghe vậy chỉ biết thở dài một hơi đành gật đầu không tiếp tục ép buộc Tuyết Khê.
Ở trong phòng cô tầm nửa tiếng Hạnh mới rời đi.
Vừa ra khỏi phòng Hạnh vội lấy điện thoại bấm số gọi.
– Alo.
– Anh, thứ 2 Khê Khê sẽ ra tòa, em sợ nhà chồng cũ sẽ tìm cách chèn ép cô ấy.
– Không phải lo, mọi thứ anh đã cho người an bài.
– Thật không? Sao anh nhanh tay vậy?
– …
Hạnh cười cười lên tiếng trêu chọc, chỉ thấy đầu dây bên kia yên ắng không nói gì.
Hạnh nói thêm vài câu liên quan tới Tuyết Khê xong cũng cúp máy.
Rất nhanh ngày thứ hai cũng đã đến.
Tuyết Khê sửa soạn xong tự mình lái xe đi tới tòa án, vừa đi vào đã chạm mặt gia đình Lưu Triết ở đấy, đúng là đến thật đông đủ.
Đan Nhi cứ luôn ôm khư khư cánh tay Lưu Triết kênh kiệu, hai mẹ con bà Lưu vênh váo dương dương tự đắc, dáng vẻ như kiểu lần này bà ta thắng kiện chắc.
– Cô đến rồi à?
– Hừ! Tôi khuyên cô mau rút lui đi là vừa.
Tuyết Khê hhờ hững cười nhạt không quan tâm, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Bà Lưu thấy thái độ của cô như vậy thì tức anh ách lườm liếc.
Bên trong phiên tòa diễn ra cũng vô cùng nhanh, không hiểu sao xuyên suốt tòa luôn đứng về phía Tuyết Khê.
Đến ngay cái người luật sư bà ta tốn một mớ tiền thuê hôm nay cũng câm như hến, không nói được câu nào hay ho.
Bà Lưu bồn chồn nóng ruột!
Kết thúc.
Tòa phán tài sản chia đôi, không những vậy Lưu Triết còn phải trợ cấp tiền nuôi dưỡng con gái chung của hai người.
Bà ta nghe xong mặt mũi xoay cuồng, đầu óc choáng váng như muốn ngất.
Bà ta ú ớ nói không thành câu, vì sao lại ra như thế này?
Tòa phán gia đình bà ta cũng không thể kiện cáo chỉ biết nuốt cục tức vào trong.
Bà ta nóng nảy vội chạy ra ngoài tìm tên luật sư khi thấy tài sản bị chia đi phân nửa cho Tuyết Khê.
Lòng tham ích kỷ lại trỗi dậy.
– Ông làm ăn kiểu gì thế hả? Tiền của tôi ông cũng đã nuốt rồi kia mà.
– Số tiền tôi nhận từ bà, tôi sẽ chuyển lại, vụ này tôi không nhận.
– Không nhận sao không nói ngay từ đầu? Ông… làm nhà chúng tôi thua kiện.
– Dù là tôi hay ai cũng sẽ làm điều đó.
– Ông…
Luật sư bình thản đáp khiến bà Lưu tức đến cứng họng.
Chết thật, tốn công vung cả đống tiền tưởng đâu sẽ thu lại kết quả nhưng ai ngờ? Đều tại gã luật sư này cả, làm hỏng chuyện của bà ta.
– Mọi chuyện ra như bây giờ, tôi khuyên bà nên xem lại cách ăn ở của chính mình..