Hai Chiều Gió

.... Mụ Hoan tàn độc kéo lê Vân xuống tận dưới hầm, trượt qua cả những con dòi nhung nhúc bò ngoe nguẩy. Vân gào kên đau đớn, nhưng mụ vẫn không buông ta

. Đến phía dưới này, mụ kéo cái cửa nặng trịch như bức tường cách âm rồi tống Vân vào tro g, mụ Hoan cũng vào sau. Cái Thơ cùng thằng Vũ nhiều tiếng động lạ thì cũng chạy vào, nhưng nó đi đường khác. Đúng như dự đoán của hai người, cái mật thất này có hai cửa, một là từ phòng bà Hoan, hai là phòng cái Thơ.

Vợ chồng Con bé Thơ nghe thấy tiếng Vân dưới này thì hớt hải chạy xuống xem. Thằng Vũ có vẻ bây giờ mới biết được cái mật thất này. Thấy vợ xuống, nó cũng lật đật xuống theo:

- Vân ơi! Chị thật sự xin lỗi, em phải cố gắng lên, em phải thật cố gắng lên....

Quyên đầu dây bên này khóc lóc, chị bất lực khi không giúp được gì cho Vân, ngược lại lại đẩy Vân vào chuyện này. Mụ Hoan cười nhếch mép, cúi mặt xuống Vân than thở:

- Hiếm khi có cặp. chị em đi làm dâu mà hòa hợp với nhau quá. Nhân tiện mày diễn tả cho nó xem cái mật thất này đi, chắc bao năm nó đi tìm mỏi cổ lắm.

Vân ngồi dậy, cô nhìn tứ phía, hơi lạnh bốc ra,những cánh quạt tạo gío chạy vù vù như cái tủ đông khổng lồ. Cái mật thật này đích thị là một nhà xác,một nhà đông lạnh cỡ lớn. Trên giá kia, hàng vạn những cái bào thai nằm ngay ngắn, đứa bé đứa lớn xếp nằm cạnh nhau dãy dài. Ngoài ra, Vân khá chú ý đến những chiếc bình rượu ngâm, cả cả chục ngàn cái bình thủy tin trong vắt ngâm ti tỉ những bào thai sắp sửa chào đời. Những bào thai ngâm rượu lơ lửng trong không trung, cái dây rốn còn lềnh bềnh nổi trên mặt. Vân quá đỗi hãi hùng:

- Bà....bà làm gì chúng nó... sao bà có thể ác đến như vậy?

Vân lắp bắp hoảng sợ, những đứa trẻ có tim, có đủ tay đủ chân như người bình thường mà mụ Hoan có thể coi như con vật. Mụ tiến đến cầm một đứa bé lên, ôm nó vào lòng như đang bế. Mụ không biết rằng đứng đằng xa kia có Con gái và con rể chứng kiến tất cả,nhưng chúng nó không vào trong. chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

- Tao làm gì mà mày bảo tao ác?ác thì phải kể đến bố mẹ nó chứ tao ác gì nào. Dù sao chúng nó cũng vứt bỏ, tao nhặt về cho đỡ phí chứ làm gì mà ác.

Cái thái độ ngang ngược của mụ Hoan làm Vân sững sờ, sinh mạnh ngần ấy con người mà mụ làm như rác:

- Mụ không ác?không ác mà sao phải làm bùa cho chúng nó để làm gì. Chẳnh phải mụ sợ chúng nó về trả thù mụ sao?

Vân nói như lại chọc vào máu điên của mụ, mụ chạy lại tát Vân một cái. Tiếng bốp, vang hẳn vào trong điện thoại khiến Quyên bên này lại nhói lòng đau đớn. Mụ quát:

. - Mày có quyền đếch gì mà nói tao?Mày thì hơn tao cái gì? Máu trinh dởm, còn dám nhổ sâm của tao, tao còn chưa tính sổ với cái mặt mày đâu. Mau mau hít thở ít không khí trong lành đi, tí mày phải chết bây giờ....

- Mẹ đừng làm thế?Chị Vân là vợ anh Hải đấy mẹ quên à?

Lúc này thằng Vũ và cái Thơ vào phía trong, thằng Vũ cũng choáng ngợp trước cảnh tượng xác thai nhi nằm ngổn ngang. Bình thường nó đâu có biết, chỉ nghĩ rằng nhà bà Hoan là đầu mối hàng, rồi sẽ chuyển đi nơi khác. Ai ngờ bà ấy làm ăn lớn quá. Vừa lấy hàng, vừa sản xuất,lại vừa kinh doanh. Tiền thế để đâu cho hết.

Tiếng cái Thơ đằng sau lên tiếng bênh vực mụ quay lại không mấy gì ngạc nhiên,mụ chỉ mắng nó:

- Mày biết nó đã cản trở mẹ những việc gì không hở? Mày còn bênh nó được. Vợ thằng Hải thì thằng hải, tao sẽ lấy cho nó con khác

một đứa còn trinh chứ không mất trinh như con này.

Thật nực cười, còn trinh để mụ làm bùa ấy mà, Vân không để ý đến lời mụ ấy nữa, cô chăm chú đến một góc nhỏ kia, nơi xếp từng chồng tiền thẳng tắp. Bên trên, có một đứa bé bằng da bằng thịt đông cứng lại đượv mặc quần áo tử tế như con kuman thông nhưng đặc biệt hơn, trên mặt nó bị xăm những hình nhân quái dị. Vân nghe Quyên đôi lần nói rằng những đứa trẻ chết oan, hoặc cố tình yểm để giữ của đều rất hung ác. Mụ Hoan chọn ra một đứa nổi trội để giữ của ấy mà. Ấy thế mà còn định máu trinh giữ của cho chắc chắn hơn chăng. Thảo nào tiền vàng nhiều như thế mà con Thơ không dám lấy là phải.

Trong này lạnh tê tái mỗi lúc Vân lại càng thấy mình khó thở. Khi mụ Hoan còn được mặc áo lông dầy bịch, thì cô chỉ mặc cái áo khoác mỏng tang. Vân co ro nhìn Thơ như cầu cứu. Vân biết con bé nó thương cô thật, nhưng nó lại không muốn ngược quyền mẹ nó.

Quyên bên này không thấy tiếng Vân, chị lại gào lên gọi:

- Vân ơi!Vân ơi!em còn ở đó không?

Vân lên tiếng nhưng bây giờ cô đã yếu vợt chẳng thể nào đánh động nổi. Chị Quyên gọi mãi cũng không thấy Vân thưa. Lão quản gia tắt máy, đẩy chị mạnh xuống giường:

- Nói thế là được rồi, bây giờ tôi cho cô đi gặp ông, gặp bố mẹ cô,chứ cô sống trên đời này vì ai nữa.

Nói rồi, lão bỏ đoạn dây thừng ra siết cổ Quyên, chị giãy giụa, phản kháng lại nhưng sức chị chẳng thắng nổi lão già có bao nhiêu âm mưu hoài bão chống đối chị.

Chị khó thở, chị quơ tay loạn xạ như yếu dần, chị không thở được, nước mắt chị chảy không ngừng. Lúc ấy, chị thấy thấp thoáng bóng dáng ông và bố mẹ chị ngoài cửa...

Tiếng còi xe công an từ xa kêu hu hú vọng vào, chị cười khẩy một cái, chẳnh biết lão quản gia biết có người đến bắt lão hay chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui