Giai đoạn mới của chương trinh được phát sóng, ba cặp khách mời xuất hiện tại một địa điểm đã được tổ đạo diễn lên kế hoạch cùng một lúc.
Tuy nhiên, buổi sáng ngày ghi hình không suôn sẻ như ê-kíp chương trình tưởng tượng.
Bởi vì Bạch Dương và Trần Hàm Nhất ngày hôm đó đã thông cáo giống y nhau, thời gian rảnh rỗi trùng lặp.
Việc đầu tiên Trần Hàm Nhất làm sau khi ngủ dậy là vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh và đi tắm.
Việc đầu tiên Bạch Dương làm sau khi ngủ dậy là đi vệ sinh, không may đụng phải Trần Hàm Nhất, bắt đầu tranh giành nhà vệ sinh.
Bạch Dương cố nhịn cơn buồn tiểu, điên cuồng đập cửa, “Sư phụ, mau đi ra, tôi muốn đi toilet.”
Sau vài phút, bên trong không có tiếng trả lời, Bạch Dương lại đập thêm vài cái, “Trần Hàm Nhất, đi ra.” Bên trong cửa vẫn không có động tĩnh gì, Bạch Dương lại đập mạnh vài cái, “Làm ơn, đi ra nhanh lên.
”
“Đi ra, đi ra.” Bạch Dương giọng nói càng ngày càng nhỏ, anh trượt trên mặt đất, siết chặt hai chân để ngăn không cho giây tiếp theo đài phun nước của mình tuôn ra.
Trong nhà vệ sinh có tiếng nhạc sôi động đang phát, Trần Hàm Nhất đang chill theo tiếng nhạc, cô hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra bên ngoài.
Trần Hàm Nhất từ trong buồng tắm đi ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy một “con sâu lớn” đang vặn vẹo nằm dưới đất.
“Sao anh lại nằm ở đây?”
“Tôi muốn đi toilet.” Bạch Dương không còn sức mà để ý chuyện khác, khó khăn bò về phía toilet.
Hàm Nhất ngạc nhiên trước hàng loạt hành vi của Bạch Dương.
Khi bước vào phòng tắm, Bạch Dương nghe thấy bản giao hưởng số 9 của Beethoven trên điện thoại di động của Hàm Nhất, âm lượng lớn khiến tai Bạch Dương đau âm ỉ.
Sau vài phút, Bạch Dương cuối cùng cũng lấy lại được sức sống, cầm điện thoại di động xả toilet.
“Hợp đồng sẽ được bổ sung từ hôm nay, mỗi người không được phép sử dụng toilet quá 20 phút.
Khi sử dụng nhà vệ sinh, không được phép nghe nhạc.
Người vi phạm sẽ bị phạt 10.000 nhân dân tệ.
Thêm vào đó, không được dùng nhà vệ sinh trong nhà.
”
“Tại sao? Anh là phát xít hả?”, Trần Hàm Nhất chống lại.
“Bởi vì hành vi của cô đã hoàn toàn ảnh hưởng đến tính mạng, thậm chí là sức khỏe của tôi, chuyện này không có gì phải bàn cãi nữa cả.” Bạch Dương lắc điện thoại di động của Hàm Nhất trong tay như một lời đe dọa.
“Nhưng tôi…tôi phải nghe hát khi tôi đi vệ sinh.
Đây là thói quen tôi đã có từ khi còn nhỏ rồi.
Tôi không thể thay đổi được.” Hàm Nhất vẻ mặt ủy khuất, híp mắt nhấp vài cái, thủ đoạn này cũng từng dùng khi bị mẹ cấm.
Bạch Dương không chịu nổi dáng vẻ đau khổ của Hàm Nhất, đôi mắt nhỏ đáng thương khiến anh nhìn thấy cũng cảm thấy có chút xót xa, “Vậy thì cô phải hạ âm xuống”
“Thành giao!” Trần Hàm Nhất lập tức thay đổi sắc mặt tươi cười nói.
Bạch Dương thấy da mặt Trần Hàm Nhất dày như vậy.—không có cách nào.
Sự cố nhà vệ sinh khiến bản hợp đồng mới phát sinh vấn đề, Tiểu Giả một lần nữa tạm thời làm nhân viên đánh máy và sửa đổi hợp đồng cho phù hợp, cuối cùng dưới sự giám sát của đạo diễn Nghiêm, anh kết thúc vụ án trong phòng tắm vào buổi sáng và vội vã vào bản ghi âm tại chỗ.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất là cặp đôi đến đầu tiên, Trương Sơn và Dương Vũ theo sau, Lí Nhất Hách và Lưu Văn Văn cũng vội vã đến giây cuối cùng.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đều ăn mặc giản dị, hai cặp đôi ăn mặc bảnh bao đi sau dường như là những người đến từ hai thế giới khác nhau.
Trần Hàm Nhất và Bạch Dương nhìn nhau, sau đó nhìn bốn người còn lại, cảm thấy có chút xấu hổ.
Trương Sơn và Lí Nhất Hách đều rất chỉn chu trong bộ vest, cà vạt và giày da đen.
Dương Vũ mặc váy hồng bước trên đôi giày cao gót màu trắng, tạo cho người ta hương vị của em gái nhà bên.
Lưu Văn Văn kết hợp một đôi giày cao gót đen với váy đen, quyến rũ và gợi cảm.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất nhìn nhau, một người mặc áo sơ mi cũ màu xám và quần thể thao màu đen, đi giày Nike, người kia mặc áo phông trắng, quần jean xanh và giày Converse.
Hai người nhìn nhau với vẻ chán ghét trên mặt.
Đạo diễn Nghiêm một lần nữa giữ vai trò là đạo diễn chính của show, đưa ra nhiệm vụ cho tất cả các khách mời: “Xin chào các bạn, buổi ghi hình hôm nay là buổi ghi hình nhóm thứ hai của chúng ta và chủ đề của buổi ghi hình này là đám cưới.
Đây là đám cưới nhóm, lần này Nhiệm vụ là thiết kế một bộ váy cưới cho đối phương, thời gian thiết kế chỉ có 24h, trong khoảng thời gian này nhà trai và nhà gái không thể gặp nhau, có thể nhờ một hoặc hai người trợ giúp, sau 24h thì phải mặc những gì bên kia thiết kế cho bạn.
Hãy mặc quần áo cho đám cưới của bạn.
Bây giờ, thời gian bắt đầu! “
Cả nam và nữ đều được nhóm chương trình đưa đến các khu vực thiết kế khác nhau, mỗi người trong số họ có một phòng thiết kế độc lập.
Về phía nhà gái, cả Dương Vũ và Lưu Văn Văn đều liên hệ mời một nhà thiết kế quen thuộc giúp đỡ.
Hàm Nhất vừa gọi Nam Nam.
Nam Nam có chút chột dạ: “Cậu tìm tớ á? Đùa cái gì thế?”
“Tớ không đùa đâu, tớ nghiêm túc đấy.” Hàm Nhất một mặt tín nhiệm nhìn Nam Nam.
“Tớ chưa bao giờ thiết kế quần áo hết, tự tin của cậu lấy đâu ra đó? ”Nam Nam rất bất lực, lại bị Hàm Nhất đột nhiên giao cho nhiệm vụ quan trọng, trong lòng thực cảm thấy không ổn.
Hàm Nhất: “Tớ thấy cậu thường may quần áo cho chó cưng, không khác bao nhiêu đâu?”
“Không khác? Khác nhiều đó làm ơn? Một bên là người, một bên là động vật?” Nam Nam kinh hãi mở to mắt.
“Dù sao đều là quần áo, không có khác biệt lắm.” Hàm Nhất tin chắc vào phán đoán của chính mình.
“Không có cỡ nào, làm sao bây giờ?” Nam Nam đau đầu.
Hàm Nhất xem qua tờ giấy ghi trên bàn làm việc, sau khi đọc nội dung trên đó ghi size của Bạch Dương, cô vui vẻ nói: “Tổ chương trình thật chu đáo.”
Nam Nam: “Cậu muốn làm gì?”
“Không nên quá khó, tất nhiên cũng không nên quá xấu.
Tốt hơn hết là độc nhất vô nhị.
Hãy để Bạch Dương là điểm sáng trong ngày hôm nay đi.” Hàm Nhất trong nháy mắt chợt có cảm hứng.
Hàm Nhất cười nhẹ nhìn Nam Nam, “Tớ nghĩ ra được làm cái gì rồi.”
“làm gì?”
Hàm Nhất nhướng mày, “Một cái váy gạc đỏ.”
“Hả? Đây là cái gì?” Nam Nam mạch não không theo kịp Hàm Nhất.
Hàm Nhất: “Không phải những người đàn ông trong bộ phim cổ trang đều mặc áo trắng và quần trắng, bên ngoài khoác một chiếc váy gạc sao? Chúng ta dùng màu đỏ cho chiếc váy không phải là được rồi sao? Nó trông giống như đồ cưới phết đó.”
Nam Nam cười vài tiếng, “Váy gạc? Cậu cũng có thể nghĩ ra! Nếu như Bạch Dương may cho cậu một chiếc váy cưới, hai người không hợp nhau thì sao?”
“Không, anh ta không biết may váy cưới.”
Lời nói của Hàm Nhất khiến Nam Nam ngạc nhiên, “Không biết? Làm sao anh có thể chắc chắn như vậy?”
Hàm Nhất khẳng định nói: “Bởi vì anh ta làm không được.”
“Được rồi.” Nam Nam bị logic của Hàm Nhất thuyết phục.
Đúng như Trần Hàm Nhất mong đợi, Bạch Dương ngay từ đầu đã không có ý định may váy cưới.
Lý Hưởng sững sờ nhìn Bạch Dương, trong lòng có chút gấp gáp, “Cậu đang suy nghĩ cái gì? Sao không bắt đầu đi?”
Bạch Dương: “Đang suy nghĩ xem làm gì.”
Lý Hưởng cau mày, “Đương nhiên là đồ cưới rồi! Còn phải nghĩ à?”
“Áo cưới? Em không biết may váy cưới?” Bạch Dương giơ ngón trỏ lên lắc lắc.
“Tại sao?”
Bạch Dương: “Trần Hàm Nhất sẽ không biết may vest cho em đâu, vậy tại sao em phải may váy cưới cho cô ấy.
Hơn nữa, váy cưới may rất rắc rối, đang yên em tìm rắc rối làm gì? Tìm rắc rối là đường lối sai lầm, dứt khoát từ bỏ mới là đường lối của bậc đế vương.
“
Bạch Dương gọi cho Tiểu thiên, một stylist mà anh ấy quen biết, ngay khi Tiểu Thiên nghe thấy lời mời của anh Bạch, anh ấy đã đồng ý ngay mà không nói một lời nào.
Tiểu Thiên nhanh chóng chạy tới địa điểm ghi hình, mang theo tất cả đồ đạc, định giúp Anh Bạch, “Anh Bạch, em đến rồi đây, anh cần giúp em cái gì?”
“Tôi nhớ cậu biết làm sườn xám đúng không?” Bạch Dương nhớ lại một lần tán gẫu năm xưa, tình cờ nhắc tới nhà Tiểu Thiên là một gia tộc làm sườn xám, từ bao đời nay gia tộc này đều là thợ thủ công.
“Đúng vậy.” Tiểu Thiên càng thêm kích động, không ngờ Anh Bạch lại quan tâm đến mình như vậy, vài đoạn trò chuyện nhỏ lúc ban đầu cũng có thể được Anh Bạch nhớ tới, có thể tưởng tượng được mình quan trọng như thế nào đối với Anh Bạch.
Tiểu Thiên xúc động phát khóc.
“Vậy thì chúng ta hãy làm một chiếc váy cưới sườn xám.” Vẻ mặt của Bạch Dương tràn đầy tự tin.
“Váy cưới sườn xám?” Lý Hưởng và Tiểu Thiên đồng thanh hỏi, hai mặt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Trương Sơn tìm anh họ của mình, trong khi Lý Nhất Hách mời Lily, nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế tới giúp anh hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt này.
Hai mươi bốn giờ trôi qua từng chút một, từng nhóm bận rộn không ngừng, chẳng có ý định nghỉ ngơi chút nào, khi thực sự mệt mỏi, họ ngả người ra ghế rồi lại tiếp tục làm việc.
Bạch Dương hoàn thành công việc đầu tiên, nhìn bộ váy do chính mình làm ra, anh rất hài lòng, không ngừng khen ngợi: “Hoàn hảo, hoàn hảo!”
“Anh Bạch, em có thể xin anh một điều không?” Tiểu Thiên vừa khóc lau mặt.
“Làm sao vậy?” Bạch Dương không thèm nhìn lại mà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới sườn xám trước mặt.
“Anh có thể để cho tổ chương trình Pts mặt em khi họ phát sóng chương trình không?” Tiểu Thiên cầu xin Bạch Dương.
“Tại sao?” Bạch Dương không hiểu hỏi.
“Em không muốn mọi người biết chiếc váy này là do em may ra.” Tiểu Thiên sợ mình sẽ hủy hoại danh dự gia đình, hơn nữa anh còn sợ người khác sẽ nghi ngờ tiêu chuẩn nghề nghiệp của mình.
Thật ra, chiếc váy cưới này đối với một stylist như anh ta mà nói là không dám nhìn thẳng, đã làm việc với tư cách là một nhà tạo mẫu trong nhiều năm.
Đây thật sự là một sự xúc phạm đến thẩm mỹ của anh ấy.
“Ồ, tôi hiểu, tôi hiểu rồi! May ra bộ quần áo hoàn hảo như vậy, sợ gây phiền phức.
Có quá nhiều người sẽ nhờ cậu may quần áo cho họ đúng không? Chuyện này tôi lo.” Bạch Dương trong lòng lộ rõ vẻ đắc ý, không quên vỗ về Tiểu Thiên để thể hiện sự hiểu biết của mình.
Tiểu Thiên chỉ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau đớn, bộ váy này thật sự đã thử thách mấu chốt của Tiểu Thiên, giờ phút này Tiểu Thiên thà chịu đựng nhục nhã còn hơn để cho bộ váy này mang tên mình, đây thực sự sẽ trở thành nỗi hổ thẹn của cả đời của Tiểu Thiên.
Trần Hàm Nhất và Nam Nam hoàn thành xong váy gạc, Nam Nam nhìn chiếc váy màu đỏ, đầy nghi hoặc, “Cái này thật sự ổn sao?”
“Tớ nghĩ nó khá tốt mà? Muốn tay áo có tay áo, muốn ống quần có ống, còn có áo khoác ngoài, tìm đâu ra một bộ đồ ba trong một hoàn chỉnh như vậy nữa.” Hàm Nhất khá hài lòng với thành quả của mình.
Nam Nam cười tủm tỉm, “Bộ đồ ba trong một? Cậu tưởng rằng đang làm chăn ga gối đệm à?”
“Chăn ga gối đệm? Không! Đây là áo ba trong một.” Hàm Nhất rất hài lòng với thành phẩm của mình.
“Này, tớ cảm thấy ngày mai Bạch Dương mặc quần áo do cậu may nhất định có thể áp đảo đám người kia đấy!” Nam Nam trong lòng thương tiếc cho Bạch Dương.
“Nhất định luôn, tuyệt đối là một người đàn ông đẹp tuyệt trần!” Trần Hàm Nhất trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Bạch Dương mặc bộ váy này, không khỏi bật cười.
“Tối nay cậu có thể về nhà.” Nam Nam nhớ tới tin tức lúc trước của đạo diễn Nghiêm.
Hàm Nhất kinh ngạc, “Tại sao?”
“Bởi vì ngày mai hai người không thể gặp mặt, cậu quên mất nhiệm vụ rồi chương trình sao?”
Hàm Nhất nghe Nam Nam giải thích một lượt, nhớ ra chuyện đó, trong lòng rất vui, “Thật tuyệt! Không phải lo lắng về việc bị theo dõi khi đi vệ sinh rồi.”
Nam Nam không biết chuyện gì, “Ý của cậu là?”
Trần Hàm Nhất uất ức nói: “Hai ngày nữa cậu sẽ biết cuộc sống của tớ vất vả như thế nào! Bạch Dương là hóa thân của trùm phát xít.
Hitler cũng không quá đáng như anh ta!”
Nam Nam bối rối, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.