Hai Con Người, Một Cuộc Đời

“Lộc Hàm, hôm nay trời mưa rất khó đón xe, anh đưa em đi làm được không?” Tuy rằng ngữ khí Lộc Hàm vẫn lãnh đạm như trước làm trong lòng Thế Huân một trận mất mát, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở ra một nụ cười lấy lòng.

“Cám ơn ý tốt của Ngô tiên sinh, tôi đón xe buýt là được rồi.” Thế Huân lái xe đến đây sớm như vậy, là vì thời tiết không tốt, muốn đưa chính mình đi làm! Trong lòng Lộc Hàm nổi sóng, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì thái độ xa cách, khách khí khéo léo cự tuyệt. Cậu hiện tại không dám tiếp xúc quá nhiều với Thế Huân, cho dù thương tâm đau khổ cỡ nào, Lộc Hàm cũng không thể không thừa nhận, tình cảm mà mười năm trời dành cho anh không thể nào nói buông là buông, hiện tại cố ý ngụy trang thành lãnh đạm chính là sợ lại không cẩn thận một lần nữa hãm sâu vào.

“Lộc Hàm, thời gian không còn sớm, em đón xe buýt sẽ đến muộn.” Hôm nay cũng coi như vừa vặn, Lộc Hàm ra khỏi nhà hơi trễ, Thế Huân giơ cánh tay lên ý bảo Lộc Hàm nhìn đồng hồ.

“Không sao, tôi…” Lộc Hàm còn muốn tìm lý do cự tuyệt.


“Thời tiết không tốt trên đường nhất định sẽ kẹt xe, Lộc Hàm, em còn tiếp tục do dự, cho dù anh có lái xe chở em đi cũng sẽ muộn.” Thế Huân căn cứ vào biểu hiện ưu tú của Lộc Hàm lúc trước ở Ngô thị, đoán cậu mới làm ở công ty khác chắc chắn ngại đi làm muộn. Bất quá đoán là đoán, Thế Huân vẫn lo lắng Lộc Hàm tình nguyện để bị trễ cũng không lên xe anh, trong lòng vừa sợ hãi vừa chờ mong.

“Ừm… Vậy làm phiền Ngô tiên sinh.” Lộc Hàm nhìn đồng hồ đúng là không kịp nữa rồi, thật sự sợ sẽ bị muộn, chần chờ một chút cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Không phiền không phiền, anh lập tức lái xe lại đây.” Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm gật đầu, vô cùng cao hứng, lập tức mở dù chạy vào trong mưa đi lại xe lại đây.

Khi Thế Huân lái xe đến, Lộc Hàm đứng trên bậc thang cách xe còn vài bước, nhìn thấy cũng không xa lắm nên định trực tiếp đội mưa chạy lại luôn.

"Lộc Hàm, chờ một chút!” Lộc Hàm còn chưa hành động, Thế Huân liền bước xuống khỏi xe ngăn lại. Anh xuống xe, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lộc Hàm, đem ô che cho cậu.

“Cám ơn.” Lộc Hàm vốn là định ngồi ở phía sau, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể để Thế Huân che ô kè đến vị trí phó lái, anh còn đặc biệt ân cần giúp Lộc Hàm mở cửa xe ra. Lộc Hàm dễ mềm lòng, da mặt mỏng, người khác đối cậu tốt như vậy cậu cũng không nỡ cự tuyệt, cho dù hiện tại cố ý đối Thế Huân giã vờ lãnh đạm, nhưng một bước này cũng làm người khác động lòng, Lộc Hàm đành phải xoay bước lên xe ngồi vào ghế phụ.


Thế Huân mấy ngày nay sinh bệnh, cơ thể không tốt lắm, buổi sáng thức dậy vừa ho khan vừa đau đầu. Nhưng hiện tại bởi vì Lộc Hàm ngồi lên xe của mình, làm cho anh nhớ đến chuyện lúc trước chở cậu cùng đi làm cùng tan tầm, trong lòng hưng phấn, lên tinh thần gấp trăm lần, đầu cũng không thấy đau đớn mà yết hầu cũng không còn ho khan.

“Lộc Hàm, công ty em ở đâu!?” Thế Huân thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười hỏi Lộc Hàm. Kỳ thật anh sợ Lộc Hàm sẽ lại gặp loại người kiểu như Vạn lão bản, đã sớm đem chỗ làm của cậu tra rõ nhất thanh nhị sở, sau khi xác định không có một chút nguy hiểm mới yên lòng. Nhưng là Thế Huân lo lắng Lộc Hàm sẽ phản cảm việc mình nhiều chuyện, nên ra vẻ không biết cố ý hỏi cậu.

“Phố XX đường XX.” Lộc Hàm sau khi nói địa chỉ, liền lại im lặng.

Dọc theo đường đi Lộc Hàm vẫn luôn lặng yên không mở miệng, nhưng hiện tại chỉ cần có thể liếc trộm gương mặt quen thuộc của người bên cạnh, trong lòng Thế Huân đã cảm thấy thực hạnh phúc.


“Lộc Hàm, em buổi tối mấy giờ tan tầm? Anh tới đón em.” Thế Huân lái xe tới dưới lầu công ty Lộc Hàm, trước khi cậu bước xuống xe vội hỏi một câu.

“Cám ơn Ngô tiên sinh, buổi tối tôi tự về nhà một mình là được rồi.” Lộc Hàm lịch sự trả lời, không cho Thế Huân có cơ hội mở miệng, lập tức xuống xe lấy cặp táp che đầu chạy vào công ty.

Thế Huân đợi đến khi bóng dáng Lộc Hàm biến mất trong tầm mắt, mới hơi thở dài lái xe đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận