Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Sau khi Lộc Hàm về đến nhà, sợ rằng Thế Huân đã ngủ, nên không gọi điện chỉ nhắn một tin nhắn bình an rồi đi tắm. Chờ tắm rửa xong cầm lấy di động, có vài cuộc gọi nhỡ đều là Thế Huân đánh tới. Cậu lo lắng vết thương trên cánh tay nh, nghĩ có chuyện gấp liền lặp tức gọi lại.

“Xảy ra chuyện gì!? Có phải hay không tay đau!?” Đầu dây bên kia vừa mới bắt máy, Lộc Hàm liền lo lắng hỏi.

“Không sao không sao, anh chỉ muốn hỏi em đã về tới nhà chưa.” Thế Huân vội vàng giải thích.

“Không phải em có nhắn tin cho anh sao!?” Lộc Hàm yên lòng, nghiêng đầu kẹp điện thoại ở cổ, cầm lấy khăn lau mái tóc ướt sũng.

“Anh… anh muốn nghe tiếng nói của em.” Có lẽ Thế Huân cảm thấy ngượng ngùng, thanh âm trong điện thoại có chút lắp bắp.

Lộc Hàm ngừng lại động tác, khóe miệng giơ lên một nụ cười hiền hòa.


"Lộc Hàm!?” Không nghe thấy Lộc Hàm trả lời, Thế Huân lo lắng hô một tiếng.

“Em nghe. Tay bị thương nên sớm ngủ đi, ngày mai em sẽ qua sớm một chút.” Lộc Hàm đáp lời, cười nhẹ trấn an Thế Huân một câu.

“Hảo.” Thế Huân liền đặc biệt nghe lời lập tức đồng ý.

“Kia… ngủ ngon, ngày mai gặp.” Ý cười trên mặt Lộc Hàm càng sâu, bởi vì lo lắng cho thân thể Thế Huân, nên muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc đàm thoại để anh có thể nghỉ ngơi.

“Lộc Hàm, chờ một chút!” Lúc Lộc Hàm sắp sửa tắt máy, Thế Huân đột nhiên lên tiếng.

“Hửm!? Còn có việc…” Lộc Hàm còn chưa nói xong, bên tai liền truyền đến tiếng “chụt”, rõ ràng là thanh âm hôn môi của Thế Huân.

“Ngủ ngon, Lộc Hàm em cúp máy trước đi.” Thế Huân hôn xong, nói lời chúc ngủ ngon rồi im lặng chờ Lộc Hàm cúp điện thoại trước.

“Ngủ ngon.” Nếu hai người còn tiếp tục nói thì không biết tới chừng nào mới dứt, Lộc Hàm cũng không kiên trì nữa trực tiếp cúp điện thoại.

Tóc cũng đã khô, sau khi Lộc Hàm thu thập xong, liền lên giường tiến vào ổ chăn, mắt nhắm lại trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, có lẽ giấc mộng thầm mến mười năm kia cuối cùng cũng thực hiện được.


“Mẹ, con đi đây.” Sáng hôm sau trước khi ra cửa, Lộc Hàm cùng mẫu thân nói lời tạm biệt.

“Sao hôm nay dậy sớm vậy con!? Ngay cả điểm tâm cũng không ăn, công ty có chuyện gì sao!?” Mẫu thân theo phòng bếp đi ra tới cửa tiễn Lộc Hàm.

“Dạ.” Lộc Hàm chột dạ mượn việc mang giày mà cuối đầu. Cậu chưa bao giờ nói chuyện của mình cùng Thế Huân ẫu thân nghe, một là sợ bà lo lắng, hai là vì mẹ vẫn luôn mong Lộc Hàm có thể mau chóng kết hôn sinh con, cho nên cũng không có biện pháp hướng mẫu thân mở miệng giải thích. Thậm chí đến tận bây giờ bà còn chưa biết hắn đã từ chức ở Ngô thị và trãi qua hai lần xin việc.

Nhưng mà chuyện tới nước này, cậu và Thế Huân đã ở cùng một chỗ, tóm lại có một ngày cũng phải hướng mẫu thân giải thích… Vậy đợi cho tình cảm của mình cùng Thế Huân chân chính ổn định rồi mới nói sau, Lộc Hàm thở dài cáo biệt mẫu thân ra khỏi nhà.

Lộc Hàm nhớ tới trong nhà cái gì cũng không có, cùng Thế Huân hai lần ăn cơm đều chỉ có thể nấu cháo gạo nếp, trước hết đi đường vòng qua khu chợ mua chút rau thịt rồi mới đến nhà Thế Huân.

Tới trước cửa nhà, Lộc Hàm giơ tay lên định ấn chuông cửa thì sực nhớ giờ này chắc Thế Huân còn chưa thức dậy, liền đưa tay vói vào trong túi tìm chìa khóa. Lúc trước khi bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà, chỉ lo thương tâm khổ sở nên quên luôn việc trả lại chìa khóa nhà cho anh, thật không ngờ còn có thể dùng đến lần nữa.

“Lộc Hàm!” Lộc Hàm còn chưa lấy ra chìa khóa thì cửa đã được mở từ bên trong, sau đó liền trực tiếp bị Thế Huân ôm vào ngực.


Tối hôm qua cùng Lộc Hàm nói xong điện thoại, Thế Huân hưng phấn đến cả đêm không sao chợp mắt, chỉ thầm mong mau đến ngày mai. Ngày mới tờ mờ sáng liền đứng dậy khỏi giường, rửa mặt thay quần áo rồi chạy đến sofa ngồi chờ, cửa chỉ cần có hơi chút động tĩnh liện chạy ra nhìn xem có phải hay không Lộc Hàm đã đến.

“Để anh cầm cho, sao không gọi anh cùng đi mua đồ!?” Thế Huân ôm hơn nửa ngày mới lưu luyến buông tay, nhìn thấy trên tay Lộc Hàm cầm gì đó, vội vàng đưa tay qua đón.

“Tay anh bị thương, em nghĩ nên để cho anh nghỉ ngơi. Mấy thứ này cũng không nặng, tự em cầm là được.” Lộc Hàm đẩy ra bàn tay đang đưa tới của Thế Huân, ôm đồ đi qua cửa hướng vào trong bếp.

“Lộc Hàm…” Một trận lo lắng nảy lên trong lòng Thế Huân, một người tốt như vậy tại sao trước đây mình lại không biết quý trọng, cũng may Lộc Hàm đã trở lại, cũng may hết thảy đều còn kịp, cũng may mình còn thời gian cả đời để bù lại sai lầm kia.

Thế Huân rất nhanh đuổi kịp Lộc Hàm cùng nhau đi vào trong bếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận