Hai Con Người, Một Cuộc Đời

“Thế Huân… Thế Huân…” Hậu huyệt bị dương v*t ma xát nóng bỏng, khoái cảm mãnh liệt lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể. Lộc Hàm cảm thấy cả người mình giống như cũng đã bị Thế Huân xỏ xuyên qua, nước mắt vui thích tràn ra hốc mắt, hô hấp dồn dập há to miệng suyễn khí, cổ họng khàn khàn không ngừng gọi lên tên Thế Huân.

Thế Huân trong lòng nghĩ muốn ôn nhu với Lộc Hàm, nhưng hành động lại hoàn toàn không thể dịu dàng được, trong não chỉ nghĩ làm sao có thể hung hăng đâm càng sâu thêm, rồi lại cảm thấy như thế nào cũng không đủ xâm nhập, anh muốn hai người có thể hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ.

“Lộc Hàm Lộc Hàm… làm sao đây… anh dừng không được rồi…” Trên trán Thế Huân che kín mồ hôi tinh mịn, khóe mắt phiếm hồng, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Lộc Hàm, tựa hồ là muốn đem cậu nuốt ăn vào bụng.

“Đừng… đừng có ngừng…” Lộc Hàm cũng sớm đã toàn thân thoát lực, hai chân thon dài vốn dĩ câu lấy thắt lưng Thế Huân vô lực rơi xuống, thân thể tạo thành hình chữ đại, hai tay hai chân xụi lơ thừa nhận Thế Huân một lần rồi lại một lần mạnh mẽ sáp nhập thao lộng.


Trong phòng ngủ quanh quẩn tiếng thở dốc cùng thanh âm giao hợp, trên giường lớn thân thể hai người trần truồng liều mạng dây dưa. Cuối cùng Lộc Hàm thật sự chịu không nổi vui thích, nhịn không được bắn ra trước. Thời điểm cậu bắn tinh huyệt khẩu phía sau liền co rút hút chặt dương v*t Thế Huân, khoái cảm điên cuồng bức Thế Huân dùng hết khí lực động thân một cái đem dương v*t đỉnh tới chỗ sâu nhất, tinh dịch nóng bỏng đều phun vào hậu huyệt. Lộc Hàm bị kích thích một bên bắn tinh, một bên toàn thân không ngừng run rẩy.

“Lộc Hàm…” Qua một hồi lâu sau Thế Huân mới thanh tỉnh lại, cúi xuống nhẹ nhàng ghé vào người Lộc Hàm, trên gương mặt đổ đầy mồ hôi của cậu không ngừng hôn khẽ.

“Thế Huân Thế Huân…” Lộc Hàm chưa từng tình cảm mãnh liệt phục hồi, trong thanh âm còn hỗn loạn chút nghẹn ngào, song chưởng hoàn trụ cổ Thế Huân thì thào gọi nhỏ.

Thế Huân hôn lên khóe mắt ướt sủng của Lộc Hàm, cúi xuống vùi đầu vào cảnh oa của cậu, duỗi ra hai tay đem Lộc Hàm vòng nhập trong lòng ngực.

Hai người lẳng lặng nằm cùng một chỗ, hưởng thụ ấm áp sau khi tình cảm mãnh liệt quá đi.

“Tinh… tinh dịch đều dính hết lên người anh rồi …” Lộc Hàm phục hồi lại tinh thần mới nhớ tới lúc mình vừa mới bắn tinh, nửa người trên đều bị tinh dịch vấy bẩn, hiện tại Thế Huân ghé vào trên người mình, tất cả tinh dịch đều cọ lên người anh. Lộc Hàm đỏ mặt ngượng ngùng nhắc nhở.

“Hương vị của Lộc Hàm đều rất hảo, dính trên người rất đáng tiếc, anh chỉ muốn đem tinh dịch Lộc Hàm bắn ra tất cả đều liếm khô.” Giữa cổ Lộc Hàm truyền ra tiếng cười không có ý tốt của Thế Huân.


“Anh…” Mặt Lộc Hàm lại càng đỏ hơn, xoay xoay thân thể muốn tránh khỏi ôm ấp của anh.

“Ngô… Lộc Hàm… đừng nhúc nhích…” Thế Huân rên lên một tiếng, đột nhiên đè lại thân thể không yên của Lộc Hàm.

“Anh sao vậy…” Lộc Hàm cảm giác được dương v*t còn chưa rời khỏi hậu huyệt của mình lần thứ hai cứng rắn lên.

“Lộc Hàm, có mệt hay không!?” Thế Huân từ cổ Lộc Hàm ngẩng đầu lên, cợt nhả hỏi một câu.

Lộc Hàm bất đắc dĩ nhìn ánh mắt lóe sáng ngập tràn chờ mong của Thế Huân, đây rõ ràng là đã biết mà vẫn hỏi, đều đã bị gây sức ép đến bắn hai lần sao có thể không mệt mỏi. Nhưng cậu làm sao có thể để anh thất vọng, hơn nữa hai người hiện tại cả thể xác và tinh thần đều đã hợp nhất, cho dù là cảm thấy mệt cũng muốn cùng với đối phương lại một lần nữa rơi vào bên trong dục vọng vô tận.


Lộc Hàm kéo Thế Huân xuống, hôn lên môi anh…

Lần này Thế Huân so với lần đầu còn kéo dài hơn, hai người gây sức ép đến sau nửa đêm anh mới lại lần thứ hai bắn ra, bất quá vẫn có chút chưa thỏa mãn hoàn toàn. Nhưng Lộc Hàm cả đêm bắn ba lược, bây giờ ngay cả khí lực giơ cánh tay lên đều không có, Thế Huân cũng không nỡ tiếp tục quần cậu, ôm thân thể đã nhuyễn thành một đống của Lộc Hàm đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lộc Hàm mệt mỏi khốn đốn, mơ mơ màng màng ở trong phòng tắm đứng cũng không vững. Thế Huân đành phải bán ôm, giúp cậu rửa sạch tinh dịch còn sót lại bên trong hậu huyệt, Lộc Hàm bởi vì không có khí lực, thân mình mềm nhũn dính ở trên người Thế Huân, tâm anh liền bắt đầu rục rịch, nhưng lại đau lòng Lộc Hàm nên không dám có thêm nửa động tác nào khác, chỉ có thể tự an ủi mình rằng hai người còn có thời gian cả đời, sau này mỗi ngày đều có thể ôm Lộc Hàm làm đủ…

Nhưng hiện tại chỉ có mỗi Thế Huân trong lòng vui vẻ, Lộc Hàm thì đã mắt mở không ra. Thế Huân nhanh chóng lau khô thân thể hai người, ôm Lộc Hàm trở về phòng ngủ, lại lấy máy sấy giúp cậu thổi khô tóc, sau đó anh trải ra chăn đệm, tiến vào ổ chăn, đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận